Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-12-2021] Năm nay tôi 76 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 25 năm. Mọi thành viên trong gia đình tôi đều ủng hộ Đại Pháp. Con gái đầu và con gái thứ ba của tôi cũng tu luyện Đại Pháp.

Chồng tôi

Chồng tôi qua đời năm 1998. Anh ấy không tu luyện Đại Pháp, nhưng luôn ủng hộ việc tu luyện của tôi. Thiên mục của anh đã mở từ khi còn nhỏ. Anh ấy nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ đang điều chỉnh cơ thể của học viên. Khi các học viên đọc Chuyển Pháp Luân tại nhà tôi, chồng tôi đã nhìn thấy nhiều vị Thần lắng nghe chúng tôi đọc. Một số vị Thần ngồi trên giường gạch nung, một số đứng trên sàn, và nhiều vị khác quỳ dưới sân khi họ lắng nghe.

Tôi và một số học viên từng nói chuyện phiếm. Chồng tôi đã ngăn chúng tôi lại, “Mọi người không nên tán gẫu về những thứ không liên quan đến Đại Pháp. Những vị Thần đó không thích nghe những gì mọi người đang nói đâu và tất cả họ đều bỏ đi.”

Năm 1998, chồng tôi nói với tôi rằng anh ấy phải ra đi. Anh ấy đã nói nhiều lần với chúng tôi “Sẽ có một cuộc đào thải lớn. Mọi người phải học Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả những người học Đại Pháp sẽ không bị đào thải.” Anh ấy cũng nói rằng tôi cũng sẽ có số phận giống như anh ấy. Trong một sự cố khí độc, anh ấy đã không bao giờ tỉnh dậy nữa. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã sống sót sau sự cố đó.

Con trai tôi

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không khỏe mạnh, bác sỹ dự đoán tôi sẽ chỉ sống được nhiều nhất là hai năm. Tôi phải liên tục dùng thuốc giảm đau. Khi con trai tôi nghe nói rằng Pháp Luân Đại Pháp rất tốt và có khả năng chữa bệnh, nó đã tìm đến một học viên Đại Pháp và người đó cho tôi xem các bài giảng Pháp của Sư phụ. Chín ngày sau, nhiều bệnh tật của tôi đã khỏi.

Con trai tôi luôn ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, cháu thường giúp tôi làm các việc chứng thực Pháp. Cháu là người chịu trách nhiệm chính vận chuyển nguyên liệu thô cần thiết để sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Sau đó, cháu giao tài liệu giảng chân tướng đến nhà của nhiều học viên. Thậm chí cháu còn trả tiền xăng và một số phí vận chuyển bằng tiền túi của mình. Cháu nói Đại Pháp là tốt, và cháu rất vui khi được góp phần. Mặc dù không tu luyện Đại Pháp, nhưng con trai tôi đã nói với nhiều người rằng Đại Pháp là tốt. Cháu thường giúp phân phát tài liệu giảng chân tướng cho mọi người.

Con trai tôi cũng được Đại Pháp bảo hộ. Ví dụ, vào một ngày mùa đông, chiếc xe ba bánh chở xăng của con trai tôi bốc cháy khi cháu đang khởi động xe. Trong lúc chạy đi lấy nước, cháu liên tục niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”. Toàn bộ chiếc xe ba gác bốc cháy, nhưng khi cháu đổ nước lên xe, thì ngọn lửa vụt tắt. Điều ngạc nhiên là chiếc xe không hỏng hóc gì!

Trong một lần khác, chiếc xe của cháu bị hỏng trên đường. Sau khi cháu ra khỏi xe để xem có vấn đề gì, chiếc xe đột nhiên di chuyển về phía trước. Sự việc xảy ra trên một con đường đông đúc. Thật kỳ diệu, chiếc xe dường như có một người lái xe biết né tránh tất cả các xe ô tô và người đi bộ trên đường. Nó thậm chí còn quay một vài vòng, rồi cuối cùng nhảy lên vỉa hè, đâm vào một cái cây và dừng lại. Những người chứng kiến ​​cảnh tượng không khỏi ngạc nhiên. Có người nói với con trai tôi: “Gia đình cậu được Thần linh bảo hộ! Về đến nhà nhất định phải thắp hương cảm tạ!” Sau đó, con trai tôi nói với tôi, “Gia đình chúng ta thật may mắn vì có mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!”

Con gái lớn của tôi

Con gái lớn của tôi từ nhỏ sức khỏe rất kém. Khi 25 tuổi, cháu chỉ cao hơn 1 mét 3. Cháu bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Sau đó, chiều cao của cháu đã tăng lên 1 mét rưỡi! Cháu ăn nhiều hơn so với trước và khỏe mạnh hơn nhiều.

Cách đây một vài năm, cháu đã bị một chiếc ô tô đâm trong lúc đi xe đạp. Tài xế trẻ nhấn nhầm chân ga. Con gái tôi bay lên không trung. Cháu không sợ hãi, nhưng cháu cảm thấy mình không thể cử động. Ngay lập tức cháu bắt đầu niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” và xin Sư phụ cứu. Người tài xế trẻ rất sợ hãi. Những người ngoài cuộc thúc giục anh ta đưa con gái tôi đến bệnh viện. Con gái tôi đứng dậy và nói rằng cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và không sao cả. Chiếc xe đạp của cháu bị va đập vỡ nát nên cháu đã nhờ tài xế chở về nhà.

Ở nhà, chồng cháu nói đùa rằng, “Vậy em có để lại vết lõm lớn trên xe không?” Vì con gái tôi thường nghe các bài giảng của Sư phụ ở nhà, chồng cháu cũng nghe và hiểu rất nhiều về Đại Pháp.

Con gái lớn của tôi là một người tốt bụng và giản dị. Mặc dù cháu không có nhiều thời gian để đọc Chuyển Pháp Luân, nhưng cháu luôn cố gắng dành thời gian để đọc. Cháu chưa bao giờ chểnh mảng trong việc cứu người.

Con gái thứ hai của tôi

Con gái thứ hai của tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một thời gian trước khi cuộc bức hại bắt đầu. Tuy nhiên, cháu quá sợ hãi kể từ cuộc đàn áp và không tiếp tục tu luyện nữa. Cháu thường nói với bạn bè rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Nếu ai đó phỉ báng Đại Pháp, cháu sẽ tranh cãi với người đó.

Cháu cũng đã trải qua rất nhiều kỳ tích. Ví dụ, một ngày nọ, cháu đến thăm tôi và nói rằng bị mắc một chiếc xương cá trong cổ họng. Cháu muốn đến gặp bác sĩ để xử lý. Tôi nhắc cháu, “Nhanh lên! Hãy nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp là tốt!’” Cháu trả lời, “Ồ, sao con lại quên mất việc đó nhỉ?!” Cháu ngồi xuống và thầm niệm. Chỉ một lúc sau, cháu vui vẻ nói: “Mẹ ơi! Xương đã biến mất! Đại Pháp kỳ diệu!”

Vào một ngày năm ngoái, tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn với con gái ngay khi cháu bước vào nhà tôi. Tôi hỏi tại sao cháu không đi làm. Cháu nói với tôi rằng cháu cảm thấy như bị đột quỵ. Cháu khó cử động nửa người, và lưỡi tê dại. Tôi hỏi cháu, “Con đã niệm“ Pháp Luân Đại Pháp hảo chưa?” Một lần nữa, cháu nói, “Tại sao con lại không nhớ điều đó nhỉ?!” Cháu lập tức nhẩm niệm nhiều lần. Tôi có thể thấy khuôn mặt của cháu thay đổi khi cháu niệm 9 chữ chân ngôn. Tôi hỏi cháu có cảm thấy khá hơn không. Cháu cử động chân, sau đó là cánh tay và lưỡi của mình. “Mẹ! Con đã bình phục!” Cháu đã đi làm trở lại vào ngày hôm sau. Tại nơi làm việc, cháu tiếp tục niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Có lúc, cháu đã thầm nói: “Sư phụ, xin đừng để con bị đột quỵ.” Sau đó, một giọng nói trả lời cháu, “Đột quỵ gì chứ? Con đang nói về cái gì vậy?”

Một lần khác, cháu bị bong gân cổ chân khi đang đi xuống cầu thang. Ngay lập tức cổ chân bị sưng lên. Lần này cháu nhớ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Khi nhẩm đi nhẩm lại, cháu thấy vết sưng tấy giảm xuống và mắt cá chân trở lại bình thường. Cháu đã nhanh chóng đứng dậy và bước đi.

Con gái thứ ba của tôi

Con gái thứ ba của tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1998. Từ khi còn nhỏ, cháu đã có thể nhìn thấy các không gian khác. Cháu thậm chí còn thấy một số cao nhân thuộc bên Kỳ môn, mặc dù cháu không hiểu việc đó trước khi tu luyện Đại Pháp. Sau khi tu luyện Đại Pháp, cháu thấy được những mối nhân duyên của mình với các chị gái, chồng cháu, và một số đồng tu. Cháu thấy mình đã là đệ tử của Sư phụ từ rất lâu rồi. Cháu cũng thấy rằng mình đã đến từ một tầng rất cao và chuyển sinh cùng lúc với nhiều học viên khác.

Năm 2005, một học viên địa phương phụ trách sản xuất tài liệu giảng chân tướng của chúng tôi đã bị bắt. Con gái tôi bắt tay vào thành lập một điểm sản xuất tài liệu. Kể từ đó, cháu đã sản xuất các tài liệu giảng chân tướng cho các học viên địa phương. Cháu đã kinh qua nhiều chuyện trong suốt 15 năm qua. Ví dụ, hai năm trước, trạng thái tu luyện của cháu không tốt lắm. Cháu muốn dừng sản xuất tài liệu chân tướng và ra ngoài làm việc để kiếm tiền. Cháu đã lên kế hoạch sẽ dừng lại ngay khi tất cả số tiền mà các học viên quyên góp cho việc sản xuất tài liệu được sử dụng hết. Tuy nhiên, qua một thời gian dài, số tiền vẫn không hết. Cuối cùng, cháu hiểu rằng mình nên ở lại và tiếp tục. Sau đó trong thời gian xảy ra dịch bệnh, giấy máy in của cháu cạn kiệt. Khu cộng đồng của cháu đang bị phong tỏa, và cháu không thể nhận được đơn đặt hàng giấy mới giao cho mình. Cháu hỏi Sư phụ, “Sư phụ, con phải làm gì? Con cần tiếp tục in tài liệu giảng chân tướng để cứu người!” Sau đó, cháu vẫn tiếp tục in các tài liệu giảng chân tướng mà không hề hết giấy, máy in cũng không hết mực.

Vì lý do an toàn, nơi sản xuất tài liệu chân tướng của con gái tôi đã di dời 10 lần trong suốt 15 năm qua. Mỗi lần di chuyển đều khó khăn vì cần bảo mật. Một lần nọ, con trai của bà chủ nhà đến sống ở đó, vì vậy con gái tôi phải chuyển ra ngoài. Với sự giúp đỡ của các đồng tu, họ nhanh chóng tìm được một ngôi nhà khác thích hợp và chuyển đi. Ngay sau khi con gái tôi chuyển đi, chủ nhà, một trong những người bạn cũ của tôi, đã gọi cho con gái tôi và nói rằng cảnh sát đã gọi đến. Cảnh sát nói với chủ nhà rằng người thuê điều hành một cơ sở sản xuất tài liệu Pháp Luân Đại Pháp trong nhà và họ muốn đến khám xét. Chủ nhà nói với cảnh sát rằng người thuê nhà đã chuyển đi nơi khác. Viên cảnh sát ngạc nhiên, “Đã chuyển đi rồi ư? Sao có thể như vậy được? Chúng tôi đã theo dõi ngôi nhà đó cả ngày lẫn đêm! “Con gái tôi cho biết họ phải mất hai ngày để di chuyển thiết bị và vật liệu. Vậy mà cảnh sát không thấy họ! Sẽ là không thể nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ! Cảnh sát muốn chủ nhà cung cấp số điện thoại của con gái tôi cho họ. Nhưng chủ nhà từ chối.

Con gái thứ ba của tôi có chính niệm mạnh mẽ và ngộ Pháp tốt. Khi có bất kỳ mối lo ngại nào về sự an toàn, cháu nói chỉ cần chúng ta làm theo yêu cầu của Sư phụ, tà ác sẽ không dám động đến chúng ta. Đã có một số cuộc gọi đến, nhưng mọi thứ đã diễn ra an toàn mà không có trục trặc.

Con gái thứ tư của tôi

Tôi sống với con gái út. Cháu là một người tốt bụng, khoan dung và cởi mở. Cháu đã đọc sách Chuyển Pháp Luân trước thời điểm bức hại, nhưng đã ngừng tập sau khi cuộc bức hại xảy ra. Cháu luôn ủng hộ Đại Pháp và việc tu luyện của tôi. Tôi là một điều phối viên tại địa phương. Tôi thường mang tài liệu giảng chân tướng về nhà, và nhiều học viên đã đến thăm nhà chúng tôi. Tuy nhiên, con gái tôi không bao giờ phàn nàn.

Một ngày nọ, cháu làm đổ sữa sôi lên chân của mình. Chúng tôi ngay lập tức niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Sau đó tôi mua thuốc trị bỏng cho cháu. Cháu nói, “Tại sao mẹ lại mua thuốc? Con sẽ chỉ niệm, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo.’ ”Kết quả, triệu chứng duy nhất mà cháu gặp phải là da ở chân ửng đỏ trong vài ngày. Nó không đau một chút nào.

Con trai của con gái thứ tư đã được bảo hộ tai qua nạn khỏi trong một vụ tai nạn nguy hiểm. Khi cháu lên 4 tuổi, một ngày nọ, con gái thứ ba của tôi đến thăm. Chúng tôi không nhìn thấy thằng bé đang nghịch phích cắm điện. Đột nhiên, một quả cầu lửa bắn ra và xuyên qua tay cháu. Tay cháu bị thủng một lỗ, và cả bàn tay đen xì. Tôi và con gái thứ ba liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, và chúng tôi đã cầu xin Sư phụ cứu. Chúng tôi tận mắt chứng kiến ​​màu đen trên tay thằng bé dần biến mất. Trong vòng khoảng 12 giờ, bàn tay cháu trở lại sắc diện bình thường. Bốn ngày sau, lỗ thủng trên tay cháu đã được chữa lành; thậm chí không để lại một vết sẹo.

Về phần tôi

Khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không hiểu về tu luyện. Tôi chỉ đơn giản muốn chữa lành bệnh tật của mình. Lúc đó, tôi bị chứng vai cóng, viêm đốt sống cổ, viêm cột sống, viêm bàng quang, viêm dạ dày, viêm thận, loạn thần kinh, và bệnh thấp tim. Tôi cũng bị những triệu chứng hậu sản như đau lưng và lạnh liên tục. Vào mùa hè mà tôi phải mặc áo vest mùa đông. Tôi thậm chí thường xuyên bất tỉnh. Bác sĩ nói tôi bị bệnh từ đầu đến chân và từ trong ra ngoài. Ngay sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất. Năm 1998, tôi và chồng bị ngộ độc khí carbon monoxide. Anh ấy đã không qua khỏi. Còn tôi đã sống sót dưới sự bảo hộ của Sư phụ.

Khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã nói, “Nếu mọi người bỏ cuộc và nếu chỉ còn một người tu luyện Đại Pháp, thì đó chính là tôi!” Với tư tưởng kiên định này, tôi đã bước đi trên con đường tu luyện của mình một cách vững vàng. Bây giờ tôi đã 76 tuổi. Hàng ngày, tôi đi xe đạp điện và phát tài liệu giảng chân tướng để cứu người.

Một trong những chấp trước lớn nhất của tôi là tâm tranh đấu. Tôi muốn được khen ngợi và không bị chỉ trích. Bởi vì tôi gặp khó khăn trong việc hạ bỏ chấp trước vào tự ngã, Sư phụ đã an bài các cơ hội để tôi đề cao hết lần này đến lần khác. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã để Sư phụ lo lắng cho tôi nhiều như vậy!

Sư phụ giảng:

“Không được cứ tranh luận mãi, không được nhấn mạnh vào là ai đúng ai sai. Có người vẫn luôn cứ nhấn mạnh rằng mình là đúng; chư vị đúng, chư vị không sai, vậy thì sao? Là đề cao trong Pháp chăng? Dùng nhân tâm để nhấn mạnh đúng-sai, bản thân đó đã là sai rồi; bởi vì chư vị dùng cái Lý của người thường để đo lường bản thân chư vị, chư vị dùng cái Lý của người thường để yêu cầu người khác. Tại Thần mà nhìn một người tu luyện ở thế gian, [thì] đúng và sai của chư vị hoàn toàn không trọng yếu; mà tống khứ tâm chấp trước nhân tâm mới là trọng yếu. Trong tu luyện chư vị buông bỏ tâm chấp trước nhân tâm như thế nào mới là quan trọng.” (Giảng Pháp ở Manhattan 2006)

Tôi đã đọc đoạn Pháp này nhiều lần. Và tôi tự hỏi: tại sao mình không thể làm tốt hơn? Tôi đã quen đánh giá mọi thứ bằng suy nghĩ của con người. Khi vấn đề xảy ra, tôi luôn nhấn mạnh điều gì là đúng hay sai. Tôi đã hai lần mơ thấy mình đang đi bộ lên núi. Cả hai lần tôi đều không lên đến đỉnh. Trong một giấc mơ thứ ba gần đây, tôi lại đang ở lưng chừng núi. Nhìn thấy đỉnh cao ở phía xa, tôi tự hỏi khi nào tôi sẽ đạt đến đỉnh. Vừa rồi trong nháy mắt liền phát hiện mình đã đứng trên đỉnh. Và tôi đã nghe một câu trong bài thơ của Sư phụ:

“Nhất bộ chi dao thượng thiên đình”

Tạm dịch:

“Cách một bước là lên thiên đình”

(“Long Tuyền tự”, Hồng Ngâm III)

Tôi đã tỉnh dậy. Tôi hiểu rằng Sư phụ bảo tôi phải buông bỏ hoàn toàn tự ngã và những chấp trước của con người. Chẳng phải Thiên đình chỉ cách một bước nữa thôi sao?

Trong thời gian xảy ra đại dịch, quận của tôi bị phong tỏa hoàn toàn. Tôi lấy một số tài liệu giảng chân tướng, khoảng 400 bản, và ước tính số hộ trong quận của tôi. Có khoảng 400 hộ! Không có gì là ngẫu nhiên trong tu luyện. Đó là một khảo nghiệm cho các đệ tử Đại Pháp-liệu chúng ta có thể bước ra để cứu người trong bất kỳ hoàn cảnh nào không. Càng gần đến cuối, chúng ta càng phải khẩn trương cứu người! Tuy nhiên, chân tôi bắt đầu đau. Bất giác, tôi đã lo lắng mình sẽ không thể leo lên tầng cao nhất. Tôi ngay lập tức phủ định suy nghĩ đó: Đó không phải là suy nghĩ của tôi. Tôi có thể làm được! Ngày hôm đó, tôi đã phân phát tài liệu chân tướng trong bốn tòa nhà. Trong mỗi tòa nhà, tôi đều leo lên các căn trên cùng. Tình trạng đau nhức chân của tôi giảm đi đáng kể, chỉ trong vài ngày, tôi đã đi khắp quận.

Một đồng tu gọi cho tôi và nói, “Các học viên chúng ta không thể bị giam giữ trong nhà của mình. Chúng ta phải ra ngoài cứu người.” Tôi thốt lên, “Tôi không bị giam trong nhà của mình!” Tôi nghĩ rằng tôi đã làm tốt, vì tôi đã phân phát tài liệu trong quận của tôi. “Chị làm tốt thôi là chưa đủ,” cô nói. “Chúng ta cần nhiều học viên ra ngoài hơn.” Tôi biết đó là Sư phụ điểm hóa cô ấy nhắc nhở tôi. Chẳng bao lâu tôi đã tìm được cách để đi ra khỏi khu vực bị phong tỏa. Tôi đã liên lạc với một số học viên khác, và chúng tôi đã cùng nhau ra ngoài để cứu người. Mặc dù camera giám sát ở khắp mọi nơi nhưng tôi chưa bao giờ để ý đến chúng. Chúng không thể ngăn cản tôi cứu người. Tôi phải làm những gì tôi nên làm.

Tôi thật may mắn khi được trở thành một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp! Sư phụ không muốn bất cứ thứ gì từ chúng ta ngoại trừ việc tu luyện tinh tấn. Tôi sẽ đạt được kỳ vọng của Sư phụ. Tôi sẽ không dừng lại trước bất kể khó khăn nào trên con đường tu luyện của mình. Tôi sẽ làm tốt ba việc và bước từng bước trên con đường đúng đắn.

Tôi biết ơn Sư phụ đã cứu cả gia đình tôi!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/11/434433.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/3/199039.html

Đăng ngày 09-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share