Bài viết của Trần Tĩnh, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-07-2021] Ghi chú của biên tập viên: Cô Trần Tĩnh, một sinh viên tài năng tốt nghiệp đại học, đã bị bức hại khi mới 20 tuổi chỉ vì kiên định đức tin của mình đối với Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện cả thân lẫn tâm đã bị chính quyền Cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999. Cô bị quản thúc tại gia ở trường đại học và bị đe dọa đuổi học và bỏ tù. Sau khi tốt nghiệp, cô đã bị sa thải khỏi một công việc tốt trong bệnh viện. Cô buộc phải di chuyển khắp nơi để tránh bị bức hại và sống trong sợ hãi trong nhiều năm. Năm 37 tuổi, cô bị bắt, sau đó bị kết án 5 năm tù. Cô đã phải chịu nhiều hình thức tra tấn dã man trong các trại tạm giam và nhà tù.

2022-1-18-jiamusi-chen-jing_01.jpg

Cô Trần Tĩnh

Cô Trần đã kể lại chi tiết việc cô bị bức hại cả về thể xác lẫn tinh thần.

__

Hôm nay là một ngày mùa đông lạnh giá, khiến tôi nhớ lại một ngày mùa đông khác cách đây một năm khi tôi bước ra khỏi Nhà tù nữ Hắc Long Giang, kết thúc 5 năm hay 1.828 ngày bị giam giữ.

Trong suốt năm qua, tôi đã cố gắng hồi phục sau khi bị tra tấn, cố gắng giải quyết những khó khăn về tài chính, an ủi gia đình và nói chuyện với bạn bè và người thân của tôi, những người đã hiểu sai về tôi. Tôi cũng từng bị cảnh sát sách nhiễu. Tôi nhớ rõ ràng từng phút, từng giây và từng cảnh trong 1.828 ngày đó. Chúng khắc sâu vào tâm trí tôi, không bao giờ xóa được.

Tôi cảm thấy cần phải ghi lại những khổ nạn của mình để toàn thế giới có thể biết được tình hình thực sự đang diễn ra ở Trung Quốc — các học viên Pháp Luân Công bị cảnh sát, nhân viên trong đồn công an, trại tạm giam, viện kiểm sát, tòa án và nhà tù ngược đãi như thế nào.

Tên tôi là Trần Tĩnh. Tôi sinh ra ở thành phố Đại Khánh, tỉnh Hắc Long Giang vào tháng 1 năm 1979. Là một đứa con gái thông minh và ngoan ngoãn, tôi được cha mẹ hết mực yêu thương và chiều chuộng. Từ cấp tiểu học, trung học cho đến đại học, thành tích của tôi đều nhận được những lời khen ngợi và những tràng pháo tay. Bạn bè cùng lớp coi tôi là một học sinh xinh đẹp, ưu tú, gia cảnh tốt, vượt trội về mọi mặt. Không ai có thể tưởng tượng một ngày nào đó tôi sẽ bị cảnh sát săn đuổi, hoặc giam giữ trong một trại tạm giam và nhà tù.

Tôi đang học đại học khi cuộc bức hại tàn bạo trên toàn quốc đối với Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999. Tôi bị quản thúc tại gia, bị đe dọa đình chỉ, trục xuất và bỏ tù. Ngay sau khi tốt nghiệp, tôi đã có được một công việc tốt, nhưng tôi đã bị sa thải. Tôi tiếp tục phải đi khắp nơi để tránh bị bức hại. Ở tuổi 37, tôi trở thành mục tiêu chính cho sự bức hại của chính quyền.

Bắt giữ

Vào chiều ngày 21 tháng 1 năm 2016, hơn mười hai nhân viên cảnh sát và bốn xe cảnh sát đã đợi ở lối vào khu nhà ở của tôi. Khi tôi vừa bước ra ngoài, một cảnh sát bước tới gần tôi, vặn tay tôi ra sau lưng và còng tay tôi trước khi tôi nhận ra điều gì đang xảy ra. Họ nhanh chóng lục soát tôi và lấy đi tiền bạc, chìa khóa và các vật dụng khác của tôi. Họ tháo khẩu trang của tôi và nói: “Cô nghĩ rằng chúng tôi không thể nhận ra cô?” Tôi rất ngạc nhiên khi nghe điều này, vì tôi chỉ đeo khẩu trang để giữ ấm.

Ít nhất ba cảnh sát đến từ Công an tỉnh Hắc Long Giang và một trong số họ là Dương Ba. Hai người đến từ Công an thành phố Giai Mộc Tư, bao gồm Lý Trung Nghĩa và Lương Hoa Vĩ; và bốn người đến từ Công an quận Giao thành phố Giai Mộc Tư — họ là Lý Cường, người đã còng tay tôi, và Trương Vĩ Minh, Ngô Bân và Trương Giai.

Họ đưa tôi đến Đồn Công an đường Hữu Nghị và còng tay tôi vào một chiếc ghế kim loại. Trong khi đó, các cảnh sát khác đã lục soát nhà tôi. Họ lấy tiền, một máy ảnh cao cấp, một máy in và một số tài sản đắt tiền. Vì không có ai ở nhà trong cuộc lục soát, tôi không biết liệu có nhiều tài sản khác bị tịch thu hay không.

Sau đó, khi họ cho tôi xem biên bản ghi rằng họ đã khám xét nhà tôi vào ngày 22 tháng 1 năm 2016, từ 8:30 đến 9:30 sáng với sự đồng ý của tôi, thay vì thời gian thực tế là chiều ngày 21 tháng 1.

Vài giờ sau, Dương Ba và hai người khác từ Công an tỉnh Hắc Long Giang vào phòng. Họ chúc mừng nhau về khoản trợ cấp 200 nhân dân tệ mỗi ngày mà họ nhận được cho chuyến đi này và khách sạn sang trọng mà họ ở. Họ cũng thảo luận về cách đối phó với tôi.

Một cảnh sát đề nghị kết án tôi tù chung thân vì tội kích động lật đổ chính quyền. Một người khác nói với tôi: “Có một ít trà trong tủ lạnh của cô. Cô không thể tự mình uống hết. Có những lát thịt cừu trong tủ đông. Cô chắc hẳn đã chuẩn bị nó để ăn cùng với những người khác”. Tôi biết anh ta đang ám chỉ rằng tôi có liên hệ với các học viên Pháp Luân Công ở địa phương. Nhưng tôi vẫn giữ im lặng.

Sau đó, cảnh sát thứ ba nói: “Nếu cô không khai, chúng tôi sẽ đưa cô đến Cáp Nhĩ Tân và cắm những thanh tre dưới móng tay của cô. Bị tra tấn, cô sẽ phải nói ra tất cả”.

Người cảnh sát cao to và vạm vỡ đã đưa tôi đến đồn công an cũng đến và nói: “Chúng ta phải dùng những biện pháp mạnh để thẳng tay xử lý cô ta”.

Sau đó, họ đưa tôi đến Bệnh viện Trung tâm Giai Mộc Tư để kiểm tra trước khi đưa tôi đến trại tạm giam. Vì tôi từ chối hợp tác, các sĩ quan cảnh sát Trương Vĩ Minh, Lý Nham, Lý Diễm Xuân, và một số người khác từ Công an quận Giao xô tôi xuống sàn ở hành lang và bức thực tôi bằng nước.

Sau đó tôi bị đưa trở lại đồn công an đường Hữu Nghị. Tôi đã ngủ trên ghế vào đêm đó. Ngày hôm sau, Trương Vĩ Minh, Lý Cường và Vương Văn Tĩnh cố gắng ép tôi ăn, nhưng tôi từ chối vì tôi buồn nôn và muốn nôn. Nước tràn ra khắp người tôi.

Họ lại đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra lần nữa vào chiều hôm đó, nhưng tôi vẫn từ chối hợp tác. Sau khi kiểm tra, họ đưa tôi đến trại tạm giam thành phố Giai Mộc Tư vào khoảng 4 giờ chiều.

Tra tấn treo lên

Trong khi bị giam trong trại tạm giam, hầu như ngày nào tôi cũng bị đưa đến Công an quận Giao từ 23 tháng 1 đến giữa tháng 5 năm 2016 để thẩm vấn.

Tôi bị tra tấn vào ngày 27 và 28 tháng 1. Lý Cường, Trương Giai, và Ngô Bân kéo tôi vào phòng vệ sinh nơi không có camera quan sát (CCTV) được lắp đặt. Lý Cường nói: “Đánh chết cô ta cũng được vì chúng ta đang tuân theo mệnh lệnh của cấp trên.”

Trương Giai đóng cửa sổ và nói với tôi: “Ở đây không có camera giám sát. Cô có thể hét to đến mức nào cô muốn. Sẽ không ai nghe thấy hoặc biết gì. Chẳng phải cảnh sát ở Kiến Tam Giang đã treo các luật sư lên và đánh đập họ? Chúng tôi thực sự còn giỏi tra tấn hơn họ”.

Họ xoắn ga trải giường thành một dải dài. Ngô vặn tay tôi ra sau lưng, Lý và Trương trói cổ tay tôi bằng tấm ga trải giường xoắn. Họ buộc đầu kia của tấm vải quanh ống sưởi cao ba mét, sau đó kéo tôi lên khỏi mặt đất trong khi Trương kéo tôi lên. Ngay lúc tôi bị đung đưa trên không, cánh tay tôi lập tức tê dại. Đầu tôi đau nhức, và tôi cảm thấy mình sắp chết ngạt. Người tôi ướt đẫm mồ hôi. Theo bản năng, chân tôi vươn ra phía sau và dựa vào tường khiến tôi nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng Ngô Bân nhận ra và đá chân tôi ra.

Trương Vĩ Minh và Vu Hải Dương đến và tham gia tra tấn tôi. Trương nhấn đầu tôi xuống, trong khi Vu và Ngô kéo cả hai chân của tôi lên trên và lắc chúng qua lại. Cơ thể tôi bị va vào tường. Ngô nói: “Đây được gọi là lái máy bay!”

2004-12-23-lixiuzhen22.jpg

Tái hiện cảnh tra tấn: “Máy bay húc vào tường.” Toàn bộ cơ thể của một học viên Pháp Luân Công được nâng lên, giữ ngang bằng và đầu bị đập vào tường

Ngô vặn mạnh các ngón tay của tôi, khiến móng tay tôi chảy máu. Để ngăn chặn vết bầm tím trên cổ tay tôi, họ cởi tấm vải ra, kéo cổ tay áo len của tôi xuống và buộc lại tấm vải lên trên áo len. Sau đó họ tiếp tục tra tấn. Trương thỉnh thoảng thì thầm nhắc họ kiểm tra xem tôi còn thở không.

Sau đó, khi tôi gục xuống ghế thẩm vấn, Dương Ba, Trưởng bộ phận An ninh Nội địa tỉnh Hắc Long Giang, bước đến. Ông ta nói với tôi: “Nếu tôi biết các cảnh sát sẽ đối xử với cô như vậy, tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra.” Trên thực tế, chính ông ta và Lý Trung Nghĩa đã ra lệnh tra tấn tôi.

Sau đó Dương nắm lấy tay tôi và lắc mạnh khiến tôi đau đớn tột cùng. Khi lắc, ông ta nói: “Không sao đâu. Tốt rồi. Cô nên di chuyển cánh tay của mình, nếu không cánh tay có thể bị tàn tật. Tại sao cô phải chịu đựng đau khổ như thế này? Không cần phải đối đầu với họ (các cảnh sát đã tra tấn tôi). Nếu cô hợp tác với họ, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nếu chúng tôi không đến, thật khó để nói xem họ sẽ làm gì nữa với cô.”

Cảm thấy kinh tởm bởi sự đạo đức giả của ông ta, tôi lấy hết sức mình kéo cánh tay của mình lại.

Tôi đã rất đau đớn và đêm đó tôi không thể ngủ được. Sự tra tấn cũng để lại những vết bầm tím trên khắp cơ thể tôi và cột sống của tôi bị tổn thương nghiêm trọng.

Đến ngày 30 tháng 1, tôi hầu như không thể cử động được. Khi Trương và Lý bước vào phòng giam của tôi, một nam cảnh sát khác đã cưỡng chế vực tôi dậy. Một tù nhân tốt bụng đã nói với họ rằng tôi không thể di chuyển được. Nhưng Lý đã mắng cô ấy: “Đó không phải là việc của cô!”

Họ đưa tôi đến bệnh viện để truyền dịch. Họ nói rằng nếu tôi trông không quá khổ sở, họ sẽ tìm gia đình tôi và bảo họ thuyết phục tôi từ bỏ Pháp Luân Công.

Vì dịch truyền quá nhanh và chất lỏng lạnh nên bàn tay và cánh tay phải của tôi sưng lên gấp bốn hoặc năm lần kích thước ban đầu. Đêm đó, bác sĩ của trại tạm giam từ chối tiếp nhận tôi. Trương và Lý đưa tôi trở lại đồn công an và còng tay tôi vào một chiếc ghế kim loại. Họ cũng ấn mạnh vào cánh tay của tôi, có lẽ là để cố gắng ngăn chặn vết sưng tấy.

Tối hôm đó, tôi nghe thấy mọi người chạy quanh hành lang và tiếng cảnh sát đánh đập và chửi mắng ai đó. Sau khi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông hét lên trong tuyệt vọng, nó đột nhiên im lặng. Sau đó là tiếng người chạy. Ai đó nói: “Chúng ta nên đưa anh ta đến bệnh viện.” Một người khác nói: “Anh ta ổn.” Người thứ ba nói: “Nếu anh ta chết, chúng ta có thể nói anh ta bị đau tim.” Một học viên Pháp Luân Công có thể đã bị tra tấn đến chết.

Ngay sau đó, một người nghiện ma túy được đưa vào phòng tôi với hai tay bị còng sau lưng. Lý Cường xúc phạm tôi: “Tôi nghe nói cô chưa kết hôn? Chúng ta nên tìm hai người đàn ông cho cô”. Ông ta và Trương Vĩ Minh cũng ở bên cạnh tôi. Khi cánh tay tôi hết sưng vào lúc 3 giờ sáng, họ áp giải tôi trở lại trại tạm giam. Người nghiện ma túy cũng được chuyển sang phòng khác.

Chiêu bài thuyết phục

Tôi bị đưa trở lại bệnh viện vào ngày hôm sau và được đặt trong một khu vực cách ly. Cảnh sát đóng cửa và đóng rèm lại mặc dù tôi yêu cầu họ mở vì tôi cảm thấy yếu và ngột ngạt. Tôi muốn nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Tôi cũng yêu cầu họ nâng giường của tôi lên cao hơn, nhưng họ phớt lờ yêu cầu đó.

Tôi thực sự muốn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bệnh viện rất gần khu phố của tôi. Nếu chiếc giường cao hơn, tôi có thể nhìn thấy một góc của khu phố, nơi tôi gọi là nhà. Nhưng tôi quá yếu để tự mình làm điều đó. Tôi nghĩ về gia đình và bạn bè của tôi. Tôi đã hy vọng tất cả họ đều an toàn và không phải chịu đựng sự tra tấn mà tôi đã phải chịu đựng.

Có lúc, một nữ bệnh nhân lớn tuổi phòng bên cạnh vào phòng tôi trò chuyện. Khi bà ấy chỉ hỏi tôi có chuyện gì, các cảnh sát đã trở nên căng thẳng. Trước khi bà ấy nói xong, Ngô Bân đã đẩy bà ấy ra và tra hỏi một lúc cho đến khi ông ta xác nhận rằng bà ấy chỉ là một người lạ và không tu luyện Pháp Luân Công.

Sau một lúc, Lý Trung Nghĩa dẫn một học viên lớn tuổi và con gái của bà ấy vào và nói: “Cô không muốn gặp bà ấy sao? Tôi đã đưa bà ấy đến đây”. Người học viên tiếp tục nhìn Lý và cẩn thận gọi ông ta là “Cán bộ Lý”. Con gái bà theo sát bà. Tôi nhận ra rằng cảnh sát đã gây áp lực buộc bà ấy phải đến và thuyết phục tôi. Bà ấy hẳn đã nhượng bộ và được bảo rằng bà ấy cần phải làm điều này trước khi họ thả bà ấy ra.

Bà ấy nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ và nói: “Chúng ta không nên khổ sở như thế này. Có lẽ cô nên … ”Tôi không muốn bà ấy nói bất cứ điều gì phản bội Pháp Luân Công. Tôi rất cố gắng để từ từ đưa tay lên và lau nước mắt cho bà ấy. Tôi nói: “Hãy tu luyện bản thân thật tốt sau khi về nhà. Mừng cho bà. Tôi ổn.” Tôi dặn con gái bà phải chăm sóc mẹ thật tốt. Lý nhận ra thủ thuật này không hiệu quả và ngay lập tức bảo họ rời đi.

(Còn tiếp)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/19/437008.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/19/199966.html

Đăng ngày 30-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share