Bài viết của học viên phương Tây ở Mỹ quốc

[MINH HUỆ 03-03-2022]

Loại bỏ tâm tật đố

Khi tôi lớn lên, hầu hết các gia đình Mỹ đều xem các chương trình truyền hình cùng nhau vào mỗi buổi tối và sáng thứ Bảy, nhưng tôi luôn rất bận rộn với việc học khiêu vũ và các môn nghệ thuật khác. Tôi ghen tị với bạn bè và anh chị em họ của mình, những người có nhiều thời gian giải trí để chơi và xem TV.

Tuy nhiên, bất cứ khi nào bị ốm, tôi được phép nằm nghỉ trên giường và xem TV. Nhưng tôi hiếm khi bị ốm và luôn quá bận rộn để có thể thưởng thức các chương trình TV, vì vậy đây luôn được xem là đãi ngộ hiếm có.

Khi lớn hơn, vì không có Pháp chỉ dẫn, tôi không biết rằng tâm lý ghen tỵ này là sai, cũng không biết rằng về nhiều mặt tôi may mắn hơn anh em họ hàng và bạn bè của mình, vì thời gian của tôi đã được việc học khiêu vũ và âm nhạc chiếm hết. Do đó, tôi liên tục bực bội khi có một lịch trình dày đặc và luôn mong có thời gian xem TV.

Tất nhiên, với lịch trình dày đặc, tôi chưa bao giờ thực sự biết cách thiết lập một cuộc sống “dễ dàng”, vì vậy phần lớn cuộc sống trưởng thành của tôi chỉ có rất ít thời gian để thư giãn.

Vì vậy, khi tôi gặp phải các triệu chứng của vi-rút Trung Cộng (COVID-19), một bộ phận người thường trong tôi đã thừa nhận nó. Kết quả là, tôi đã xem TV nhiều. Mỗi khi học Pháp và phát chính niệm xong, tôi đều chìm vào giấc ngủ. Khi thức dậy, tôi cảm thấy không thoải mái, nhưng thay vì hướng về Pháp và đón nhận khổ nạn, tôi lại bật một chương trình truyền hình để quên đi cảm giác ốm yếu. Tầng thứ của tôi giảm dần và tôi cảm thấy mình rất nhỏ bé. Bình thường tôi rất thanh tỉnh khi tiêu trừ nghiệp và tôi biết rằng đó chỉ là nghiệp bị đẩy ra ngoài, hoặc đó là can nhiễu của tà ác, và tôi có thể tiêu trừ nó. Tuy nhiên, trong trường hợp này, tôi chỉ cảm thấy như một người bình thường bị bệnh. Nó không có cảm giác sẽ chấm dứt, và có lúc tôi thậm chí còn cảm thấy như thể mình sắp chết.

Nếu nhận ra mình có chấp trước căn bản vào tật đố và an dật, tôi nghĩ mình có thể đã loại bỏ nó, nhưng thay vào đó, tôi làm theo suy nghĩ người thường của mình, vì vậy việc tiêu trừ nghiệp này đã kéo dài đến gần hết tháng 12 và thậm chí có lúc khiến tôi phải cân nhắc đến việc uống thuốc.

Tuy nhiên, khi đã vượt qua nó (ba tuần sau), tôi cảm thấy mình như khi mới đắc Pháp. Tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng và không bị đau nhức. Tôi cảm thấy như thể mình đã thực sự được tẩy tịnh và lập tức trở nên rất tinh tấn. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ và không muốn để mình vấp ngã một lần nữa.

Loại bỏ quạ tại Học viên Tiểu Liên của Pháp Luân Đại Pháp

Ngay sau khi vượt qua được khổ nạn đó, Học viên Tiểu Liên đã liên hệ với tôi để xem tôi có thể đóng góp cho trường nhiều hơn không. Tôi đã theo học ngành giáo dục cổ điển nên rất vui khi có cơ hội đó. Tôi đồng ý dạy tiếng Anh và Toán cho học sinh lớp Hai vào mỗi buổi sáng.

Vì tôi ở đó trong thời gian phát chính niệm, nên một phần công việc của tôi là phát chính niệm với các học sinh. Có rất nhiều quạ trong khu vực, và lớp học của chúng tôi ở tầng ba, gần ngọn cây hơn, nơi quạ thích làm tổ hoặc nghỉ ngơi. Chúng thường rất ồn ào khi chúng tôi phát chính niệm.

Một ngày nọ, một học sinh lớp lớn hơn đã gây náo động ở hành lang khi cậu đang từ phòng vệ sinh quay về lớp. Vì cậu ấy đi vệ sinh về muộn nên đúng lúc chúng tôi đang thanh lý tư tưởng trong lúc phát chính niệm. Cậu ấy chạy và la hét ồn ào trong hành lang. Nhiều giáo viên đã bước ra hành lang để khiển trách cậu bé. Điều đó càng gây ồn ào hơn trong hành lang vì dường như như các giáo viên đều đã bị động tâm bởi hành vi của cậu học sinh này.

Các học sinh lớp Hai và tôi đã mở mắt (vì chúng tôi cũng đang bị can nhiễu).

Đúng lúc này, lũ quạ cũng bắt đầu kêu. Chúng ồn ào đến mức có vẻ như chúng đang tấn công tòa nhà của chúng tôi. Khi sự náo động giảm xuống, bầy quạ cũng bớt ồn ào. Tôi nhận ra rằng nếu chúng ta làm tốt việc loại bỏ tà ác xung quanh trường học của mình, thì tà ác sẽ tấn công chúng ta.

Tôi đã chia sẻ điều này với bọn trẻ và tất cả chúng tôi đều cố gắng hơn để làm tốt hơn việc tập trung trong khi phát chính niệm. Mỗi ngày chúng tôi đều nghe thấy tiếng quạ kêu và sau đó xa dần khi chúng tôi phát chính niệm. Chúng tôi đã được khích lệ bởi điều đó. Trong lúc phát chính niệm, tôi nhìn qua thiên mục và thấy rằng trường không gian của trường học mạnh mẽ hơn và thuần tịnh hơn, điều này khiến lũ quạ sợ hãi.

Vì một số trẻ khó tập trung hơn (trong lúc phát chính niệm), tôi thấy mình đã chỉnh chúng nhiều lần. Tôi cố gắng không lặp lại khi nói chuyện với bọn trẻ vì tôi muốn chúng học cách chú ý khi giáo viên nói. Việc liên tục phải chỉnh sửa cùng một lỗi cho học sinh dường như không đúng lắm, nhưng tôi không biết phải làm gì khác.

Khi tôi đang suy nghĩ về việc mình phải làm gì, tôi nhớ rằng khi các con gái tôi còn nhỏ, chúng không bao giờ nhắm mắt trong khi đả tọa. Cuối cùng chồng tôi quyết định bật lại nhạc luyện công mỗi khi chúng mở mắt. Tất nhiên, điều này có nghĩa là thời gian luyện công lâu hơn nhiều, vì vậy chúng nhanh chóng học cách nhắm mắt. Một khi chúng đã có kinh nghiệm về việc luôn nhắm mắt, chúng có thể coi trọng việc ngồi đả tọa.

Tôi quyết định cho học sinh lựa chọn. Chúng có thể luyện nhắm mắt và đặt tay ở đúng tư thế trong khi phát chính niệm, hoặc chúng có thể luyện làm vậy trong giờ giải lao. Tôi đã cho chúng một ngày để suy nghĩ về lựa chọn mà tôi vừa đưa ra. Ngày hôm sau tôi đã nhắc chúng về điều đó.

Bốn cậu bé (bốn cậu bé này vốn thường gặp khó khăn trong việc tập trung khi phát chính niệm) đã quên và mở mắt trong khi phát chính niệm, vì vậy chúng được yêu cầu gặp tôi ở văn phòng sau bữa trưa.

Theo một cách nào đó, tôi nghĩ chúng sẽ coi đây là hình phạt nghiêm khắc và không bao giờ muốn gây rối với tôi nữa. Nhưng cả bốn cậu bé thực sự có vẻ nóng lòng muốn gặp tôi trong giờ ra chơi. Chúng có vẻ thích thú về điều đó.

Chúng tôi đi vào một căn phòng yên tĩnh, và tôi bảo chúng ngồi song bàn. Tất cả chúng đều phản đối, nói với tôi rằng quần của chúng quá chật để có thể ngồi song bàn. Bình thường tôi sẽ bị động tâm khi các con của tôi nói với tôi điều đó, nhưng trong tình huống này, tôi đã không bị dao động.

Tôi đã dạy chúng cách điều chỉnh trang phục để có thể ngồi song bàn. Tôi nói với chúng rằng chúng tôi sẽ ngồi song bàn trong 5 phút, và nếu có ai trong số chúng mở mắt trong 5 phút đó, tôi sẽ đặt lại thời gian từ đầu.

Tôi bật nhạc luyện công và hẹn giờ. Khi được 4 phút, một trong số các cậu bé đã mở mắt nên tôi đặt lại thời gian. Cậu bé thường gặp khó khăn nhất trong khi phát chính niệm đã nhắm nghiền mắt trong suốt chín phút ngồi. Hai trong số những cậu bé trông như thể đã tĩnh lại sau vài phút.

Khi chúng tôi thực hiện xong, các cậu bé đều có vẻ rất vui, và ngày hôm sau, tất cả đều nhắm mắt trong khi phát chính niệm. Cậu bé mà thường gặp khó khăn khi lập chưởng, giữ các ngón tay mở rộng và mắt nhắm, đã rất cố gắng giữ tập trung trong toàn thời gian. Tôi rất tự hào về cậu bé và nói với bọn trẻ rằng cậu bé và một bé gái khác, theo quan điểm của tôi, đã phát chính niệm tốt nhất vào ngày hôm đó.

Một đứa trẻ khác đến gần tôi sau khi tôi nói vậy và nói với tôi: “Cô D, cô có thấy rằng đây là lần đầu tiên chúng ta không có quạ ở bên ngoài không?”

Cô bé nói đúng, và tôi nhận ra rằng việc nêu tên người làm tốt nhất là việc không chính. Chúng tôi là một lớp và là một chỉnh thể, và chúng tôi đã cùng nhau loại bỏ tà ác. Kể từ đó, chúng tôi đã không nghe thấy tiếng quạ kêu nữa.

Tôi rất biết ơn Sư phụ vì đã cứu tôi, và tôi vô cùng biết ơn khi có các đồng tu đã cùng tôi đi trên chính lộ. Nếu có bất kỳ điều gì không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu hãy từ bi chỉ rõ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/3/199385.html

Đăng ngày 04-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share