[MINH HUỆ 19-07-2011] Tôi vừa mới tốt nghiệp phổ thông trung học. Mẹ tôi đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi vào năm 1998, khi chúng tôi sống cùng với bà ngoại, một người không phải học viên. Mẹ tôi và tôi thường tập các bài công pháp trong một công viên nhỏ cùng với nhiều đồng tu. Trong lúc mọi người tập công, có hai đệ tử Đại Pháp trẻ cầm một tấm biểu ngữ.

Ánh nắng chiếu sáng điểm tập công cùng với tiếng nhạc tập vang lên trong không khí. Tại thời điểm đó, tôi quá trẻ để nhận ra tầm quan trọng của việc tập công cũng như giá trị của cơ hội này.

Mặc dù mẹ tôi chỉ đưa tôi đến điểm tập công vào cuối tuần, nhưng đó là thời khắc khó quên trong cuộc đời tôi. Mặc dù tôi không nhớ sâu sắc về những sự việc trong thời gian đó, nhưng cứ khi nào nghĩ lại, tôi lại cảm thấy rất may mắn.

Đối mặt với khổ nạn gia đình, Sư phụ đã bảo vệ tôi

Vào năm 2006, khi tôi 13 tuổi, bố tôi ngoại tình và ly dị mẹ tôi với lý do là mẹ tôi tập Pháp Luân Công và do đó đã đặt gia đình tôi vào nguy cơ bị bức hại. Tuy nhiên, với sự bảo vệ từ bi của Sư phụ, sự cố trong gia đình đã không làm tôi đau khổ. Thay vào đó, nó giúp tôi xả bỏ chấp trước vào tình cảm.

Mặc dù bố tôi chỉ đưa tôi 500 nhân dân tệ hàng tháng để sống. Hai mẹ con tôi đã cố gắng tiết kiệm từng đồng tiền một có thể. Dù bố tôi không sống cùng chúng tôi, tôi vẫn không cảm thấy sự thiếu thốn tình yêu của bố. Tôi biết Sư phụ chăm lo cho tôi và đang dẫn dắt tôi tu luyện chăm chỉ.

Để mọi việc tự nhiên

Khi tôi thi học kỳ ở trường phổ thông, bài kiểm tra thể dục chiếm 30 điểm và được coi là một phần của bài thi viết. Tôi thực hiện không tốt trong bài thi thể dục và chỉ được 15 điểm, kết quả là tôi phải thi vào một trường phổ thông ở mức trung bình. Trên bề mặt, đó là vì tôi bị điểm kém trong môn thể dục. Nhưng thực tế, tôi nghĩ đó là an bài của Sư phụ vì nhờ vậy tôi có thêm thời gian để học Pháp.

Nếu tôi vào một trường tốt hơn, tôi chắc sẽ phải học nhiều môn do đó tôi sẽ có nhiều bài tập về nhà và sẽ có ít thời gian để học Pháp.

Ở Trung Quốc, các trường phổ thông mức trung bình thường yêu cầu học sinh làm ít bài tập, do đó tôi có nhiều thời gian để học Pháp và tập công. Thêm vào đó, Sư phụ đã điểm hóa để tôi trở thành một học sinh tốt. Là học sinh, tôi nên tập trung học tập.

Hướng nội tìm khi tôi nhận ra mình đang hiển thị

Được Sư phụ gia trì, tôi đã là một học sinh giỏi trong năm đầu tiên của trường phổ thông. Tôi không nhận ra rằng đó là cách mà Sư phụ khuyến khích tôi, tôi chỉ cảm thấy tự mãn và tin rằng tôi thật tài giỏi.

Điều tồi tệ nhất trong tình huống này là tôi không nhận ra tôi có khuynh hướng hiển thị. Lúc này trường của tôi đã chọn hai người để cho đi du học và tôi là một trong hai người được lựa chọn. Điều đó khiến tâm hiển thị của tôi càng mạnh hơn. Mẹ tôi nói rằng giọng điệu của tôi không đúng đắn và cũng không khiêm tốn.

Một hôm trước khi tôi bước vào năm học thứ hai tại trường, có người tố giác tôi phát tài liệu về Đại Pháp. Hôm đó, tôi đã kiên trì phát tài liệu giảng chân tướng . Thực ra, tôi muốn dùng lý do đó để đi dạo chơi ngoài phố.

Bởi vì ý niệm của tôi không thuần tịnh, cựu thế lực đã an bài bức hại tôi. Sau khi phát xong hai bản sao Cửu bình, tôi đã bị tố giác, bị đưa về đồn công an và ở đó mãi đến sau 10 giờ tối.

Họ đến nhà tôi lục soát và họ lấy đi những gì họ muốn. Trước đó mẹ tôi đã chuyển các tài liệu Đại Pháp ra khỏi nhà.

Tôi đã hướng nội để nhìn ra lý do tại sao cựu thế lực đã có thể lợi dụng sơ hở của mình. Tôi nhận ra rằng đó là vì tâm hiển thị và tâm hoan hỷ của tôi đã gây ra khổ nạn này. Lúc đó, tôi tự nghĩ: “Dù tôi đã tu luyện trong nhiều năm như vậy, liệu tôi có thực sự biết lý do tôi đang tu luyện hay không?

Tôi cũng tự hỏi bản thân” Thế nào là chân tu?” và “Thế nào mới thực sự là một đệ tử Đại Pháp?” cùng với nhiều câu hỏi khác. Bằng việc nhìn vào trong, tôi phát hiện rằng tôi đã không thật sự hiểu ý nghĩa chân thực của việc tu luyện trong nhiều năm. Kết quả là, những gì tôi đang làm chỉ là sự giả tu.

Sau khi tôi nhận ra, tôi bắt đầu tu luyện một cách thực sự. Tôi sẽ không bao giờ quên bài học sâu sắc này. Mỗi khi tôi cảm thấy sắp có tâm hiển thị và tâm hoan hỷ, tôi nghĩ về bài học này để cảnh tỉnh bản thân.

Tín Sư tín Pháp, một điều thần kỳ đã xảy ra trong kỳ thi vào đại học của tôi.

Từ năm học thứ ba ở trường, tôi có ít thời gian rỗi và có nhiều áp lực. Tôi phải học mỗi tối ở trường và về nhà sau 9 giờ tối. Tuy nhiên tôi vẫn tiếp tục học Pháp và đọc thuộc Pháp mỗi đêm.

Đôi khi tôi có nhiều nghiệp tư tưởng vì tôi sống cùng với người thường và điều đó thật khó cho tôi để không bị ảnh hưởng. Nghiệp tư tưởng đã khiến tôi chỉ học thuộc được một đoạn Pháp ngắn. Tuy nhiên, tôi vẫn kiên trì học thuộc Pháp.

Một tháng trước khi kì thi đại học bắt đầu, tôi đã ngừng học ở trường. Tôi nghĩ rằng học ở trường là bổn phận ban ngày của tôi, trong khi học Pháp và tu luyện là việc hàng đầu. Hơn nữa, học Pháp không ảnh hưởng đến việc học ở trường.

Do đó, mỗi tối tôi đều về nhà sớm để học Pháp và đọc thuộc Pháp. Nếu tôi không buồn ngủ, tôi sẽ đọc sách giáo khoa và làm bài tập. Tôi tiếp tục làm bài tập đến nửa đêm khi tôi bắt đầu phát chính niệm.

Trong thời gian ở trường, tôi chỉ có thể ngồi vắt chéo chân vào ban đêm và phát chính niệm. Do vậy, được Sư phụ gia trì, tôi không bị buồn ngủ vào ban ngày. Ngược lại, tôi luôn cảm thấy rất khỏe.

Tôi cứ làm theo như thế cho đến khi thi vào đại học. Thậm chí ngay trước ngày thi, tôi cũng không lo lắng hay hồi hộp như người bình thường. Vì sao? Vì tôi biết tôi là học viên Đại Pháp và tôi khác với người bình thường.

Tôi chỉ đi trên con đường mà Sư phụ an bài cho tôi. Do vậy, không lo lắng hay bị áp lực về tinh thần, tôi đã vượt qua kỳ thi vào đại học.

Đệ tử Đại Pháp luôn gặp những thử thách. Khi kết quả được công bố, điểm của tôi cao hơn những bạn ở trong lớp mà bình thường học tốt hơn tôi. Ngoại trừ một người trong lớp mà tôi không biết điểm thì tôi có điểm cao hơn các bạn khác. Tôi nghĩ rằng tôi là số một.

Ngày hôm sau, tôi biết rằng bạn học sinh kia cao hơn tôi một điểm; do đó, tôi đứng thứ hai ở trong lớp.

Lúc đó tôi tự cười chính mình vì tôi biết điều đó xảy ra để giúp tôi loại bỏ tâm tranh đấu. Do đó, tôi cưỡng lại tâm tranh đấu và cố gắng loại bỏ thứ tâm này. Điều thú vị là cả hai chúng tôi đều vào học ở cùng một trường đại học.

Dù tôi tu luyện trong thời gian dài, nhưng tôi biết rằng những gì tôi đạt được còn rất xa so với tiêu chuẩn của một học viên Đại Pháp thực sự.

Trong tâm tôi nhớ lời Sư phụ giảng bài ở Tế Nam khi Sư phụ giảng về một người luôn nói với bạn rằng bạn tốt hơn những người khác. Tuy nhiên, điều mà người này nói chỉ là những thứ dựa trên tiêu chuẩn của người thường, nó đã trượt dốc và quá cách biệt so với tiêu chuẩn của một người tu luyện thực sự.

Tôi viết bài này không chỉ để kể lại những gì tôi đã trải qua, mà cũng để nhắc các học viên trẻ, những người mà có kinh nghiệm giống như tôi, rằng họ không nên tu luyện một cách thất thường như tôi đã làm.

Nếu có gì thiếu xót trong bài viết này, tôi tin rằng những đồng tu của tôi sẽ từ bi chỉ ra.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/7/19/青年弟子-精進实修-244114.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/7/31/127121.html

Đăng ngày: 21-8-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share