Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-12-2021] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 51 tuổi đến từ quận Trường Bình, Bắc Kinh. Lần đầu tiên tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp là vào năm 1997 vì cha mẹ tôi là học viên. Nhà của tôi là một điểm học Pháp nhóm, vì vậy tôi được đắm mình trong Phật ân hạo đãng của Pháp Luân Đại Pháp quanh năm và được thụ ích cả về thân lẫn tâm từ Đại Pháp. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tốt đẹp. Sau nhiều năm do dự và đắn đo, tôi bắt đầu nghiêm túc tu luyện vào năm 2014 và trở thành một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Con xin cảm ân Sư phụ đã gia trì chính niệm và điểm hóa cũng như bảo hộ con. Tôi vững tin vào Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp và theo sát tiến trình Chính Pháp. Tôi muốn chia sẻ thể hội tu luyện của mình khi thoát khỏi trại tạm giam bằng chính niệm. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp.

Bị bắt và bị giam giữ

Sáng ngày 20 tháng 7 năm 2015, tôi đột ngột được gọi tới bộ phận an ninh cùng với trưởng bộ phận cho một cuộc điều tra. Một ý niệm bất hảo chợt lóe lên trong đầu khi tôi thức dậy: “Chắc hẳn là có chuyện liên quan đến vụ kiện Giang Trạch Dân.” Tôi đã thừa nhận sự an bài và mệnh lệnh của tà ác trong tâm. Hai viên công an và trưởng bộ phận an ninh có mặt ở đó nói rằng tôi phải đến đồn công an. Khi đi đến chỗ xe cảnh sát, tôi cảm thấy có thứ gì đó vô hình đang đẩy tôi từ phía sau. Công an ngồi trong xe hỏi xem có phải tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi đã nói với họ rằng mình tu luyện.

Khi đi qua cánh cửa lớn bằng kim loại ở đồn công an, tôi biết rằng mình đã mất tự do. Tôi không biết phải làm gì. Nhưng tâm tôi khá tĩnh khi nhớ lại chương trình phát thanh “Trại lao động cưỡng bức phụ nữ Bắc Kinh” do Zhang Yijie viết. Tôi biết cách đối mặt với cuộc bức hại như thế nào. Mẹ tôi cũng bị bắt và bị đưa đến đây. Bà rất chính niệm và không có tâm sợ hãi. Bà mỉm cười và khích lệ tôi,

“Từ bi năng dung thiên địa Xuân”

(“Pháp Chính Càn Khôn”-Hồng Ngâm II)

Tâm lo lắng và sợ hãi của tôi biến mất. Con xin cảm ân Sư phụ đã bảo hộ con cẩn thận. Tôi thực sự cảm thấy rằng Sư phụ đang ở bên mình.

Kỳ kinh của tôi bắt đầu khoảng 6 giờ chiều. Một nữ cảnh sát đeo kính đưa cho tôi một chiếc băng vệ sinh. Tôi chớp lấy cơ hội và nói với cô ấy, “Chị à, chị rất chu đáo. Chị thật tốt-chị biết tôi khó khăn như thế nào. Cảm ơn chị!” “Đừng lo. Không cần phải cảm ơn tôi,” cô ấy trả lời. Tôi nói, “Chị thật tốt. Để đảm bảo chị có một tương lai tốt đẹp. Chị đã từng nghe đến hai cụm từ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” chưa? Nếu chị nhẩm thường xuyên, chị sẽ được bảo hộ khi thiên tai ập đến.” Cô ấy có vẻ bối rối và hỏi, “Nhìn chị thật bình tĩnh và hòa ái. Tại sao chị lại tu luyện môn này?”

Cô ấy đã có một số hiểu lầm về Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy tôi đã có một buổi giảng chân tướng hiệu quả với cô ấy để làm rõ. Tôi kể với cô ấy rằng mình bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào và gia đình tôi và tôi đã thụ ích như thế nào từ việc tu luyện. Tôi nói với cô ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, dạy người ta hướng thiện và trở thành người tốt chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi tiếp tục nói rằng Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp nên các học viên bị bắt và bị giam giữ, gia đình của họ bị phá hủy, thậm chí bị mổ cắp nội tạng. Tôi nói với cô ấy, “Người đang làm, Thần đang nhìn. Xin đừng trở thành vật thế tội hoặc nghĩ xấu về Pháp Luân Đại Pháp.” Cô ấy liên tục gật đầu cho thấy cô ấy đã tán đồng. Cô ấy rất cảm kích và cảm ân Sư phụ đã cho cô minh chân tướng. Cô ấy thì thầm với tôi rằng cô ấy hy vọng tôi sẽ chăm sóc tốt bản thân.

Một túi nhựa đen được trùm lên đầu tôi và bốn học viên khác lúc 10 giờ tối. Chúng tôi bị đẩy vào một chiếc xe hơi và đưa đến trại tạm giam. Đột nhiên một học viên hét lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tất cả chúng tôi sau đó đã hét lên “Sư phụ Lý Hồng Chí thật vĩ đại! Hãy trả lại thanh danh cho Ngài!” Tiếng nói của chúng tôi đã làm rung chuyển Trời Đất và vang vọng trên bầu trời trong một thời gian dài.

Tu luyện trong trại tạm giam

Tôi bỏ kính ra khi chúng tôi đến trại tạm giam. Tôi không muốn nhìn thấy nó. Tôi không nghe hoặc hợp tác với những kẻ bắt giữ. Một tá lính canh nữ đối diện với tôi. Tôi không nhìn họ. Tôi bình tĩnh và thoải mái với đầy đủ chính niệm. “Tôi chỉ chiểu theo sự an bài của Sư phụ. Sư phụ có quyền quyết định cuối cùng,” Tôi tự nhủ. Tôi từ chối mặc đồng phục tù nhân vì không phải là tù nhân. Một trong những lính canh đến gặp tôi và nói, “Hãy làm bất cứ điều gì mình muốn. Những người hùng thật mạnh mẽ”.

Nhờ có an bài hoàn hảo của Sư phụ, tôi đã gặp hai học viên từ Miyun trong phòng giam. Họ là hai chị em chưa chồng khoảng 40 tuổi. Họ vững tin vào Pháp Luân Đại Pháp và thuần tịnh như hoa sen. Họ cho tôi biết nơi luyện tĩnh công và luyện các bài công pháp khác trong phòng giam ở đâu, làm thế nào để phát chính niệm cả ngày lẫn đêm và những điều tôi nên lưu tâm. Họ đã được thả vào ngày hôm sau.

Tôi cảm thấy bất lực như một chiếc thuyền giữa đại dương mà không thể tìm thấy đường đi. Bất ngờ, người bạn thân nhất của tôi, Lilly, đến để thay thế một tù nhân đã bị chuyển đi vì đánh nhau. Cô ấy đã tu luyện Đại Pháp một cách vững vàng và bị kết án bảy năm rưỡi. Cô ấy dạy tôi học thuộc “Luận Ngữ”, các bài thơ trong Hồng Ngâm. Cô ấy bảo tôi hãy buông bỏ tâm sợ hãi và chấp trước của mình, đồng thời phủ nhận cuộc bức hại và can nhiễu của cựu thế lực. Cô ấy đã vô tư giúp tôi dựa trên cơ điểm của Pháp.

Chúng tôi đã phối hợp với nhau trong việc trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh và hoàn thành lời thệ nguyện tiền sử của mình. Chúng tôi phát chính niệm suốt ngày đêm. Chúng tôi đọc thuộc lòng các bài thơ trong Hồng Ngâm và Hồng Ngâm II trong khi các tù nhân khác học thuộc nội quy nhà tù trong nửa giờ. Chúng tôi luyện tĩnh công trong khi các tù nhân khác đang tập thể dục bên ngoài. Chúng tôi đã hát những bài hát do các học viên sáng tác và giúp tất cả các tù nhân cùng phòng giam thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới.

Nhiều tù nhân đề nghị chúng tôi đọc Pháp cho họ vì họ cảm thấy thoải mái và bình an khi nghe Pháp. Vì vậy chúng tôi đã đọc thuộc “Luận Ngữ” cho họ và sau đó phát chính niệm để thanh trừ hết thảy các sinh mệnh tà ác trong trường không gian của trại tạm giam đã bức hại Đại Pháp và các học viên Đại Pháp. Chúng tôi nhìn thấy côn trùng trên mái nhà rơi xuống trong khi phát chính niệm. Trưởng tù trong phòng giam của chúng tôi nói với tôi, “Tôi đã nhìn thấy cha mình trong mơ. Ông lái máy kéo đến đây để gặp tôi. Tại sao vậy? Ông đã chết cách đây nhiều năm. Tôi sợ đến mức không ngủ được cả đêm.”

“Đừng sợ,” tôi an ủi cô ấy. “Nếu chị không thể ngủ, chị có thể nhẩm hai câu chân ngôn. Ông ấy đến để đề nghị chị giúp ông thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.” Vì vậy, cô đã giúp cha mình thoái Đội Thiếu niên Tiền phong bằng tên thật của ông.

Tôi nghe nói chúng tôi có thể thuê một luật sư để bào chữa cho mình. Tôi không thừa nhận cuộc bức hại, vì vậy tôi đã không thuê vì không phạm bất kỳ tội nào. Tại sao tôi nên thuê một luật sư? Nếu tôi thuê một luật sư, chẳng phải là tôi đã thừa nhận an bài của tà ác sao?

Gia đình tôi đã thử mọi cách để thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện. Họ nói rằng tôi sẽ gây ảnh hưởng xấu đến chồng mình. Các lính canh đến thẩm vấn tôi và liên tục đe dọa tôi. Họ nói rằng tôi sẽ bị sa thải nếu không từ bỏ tu luyện. Tôi cười nói với họ, “Tôi không nói là sẽ ly hôn chồng. Tôi chưa bao giờ nói rằng mình không cần công việc hoặc gia đình. Nhưng tôi tuyệt đối không thể từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp”. Nhiều lính canh đã rất tức giận và nói, “Tin hay không, tôi sẽ mang con của chị đến đây.” Tôi trả lời, “Tại sao tôi không tin điều đó? Chị có thể làm bất cứ việc gì. Nhưng tôi không tin rằng chị sẽ làm điều đó bởi vì nó sẽ không mang lại lợi ích gì cho chị. Chị vẫn còn cả cuộc đời phía trước. Đừng bao giờ bức hại các học viên Đại Pháp. Đừng bao giờ kết oán duyên với Pháp Luân Đại Pháp.”

Vào một buổi chiều, trời đổ mưa khi chúng tôi ở bên ngoài trong lúc tôi đang luyện bài công pháp thứ hai, bài Pháp Luân Trang Pháp. Tất cả các tù nhân vội vã về phòng. Bạn học viên của tôi, Lilly đề nghị tôi dừng lại. Mọi người đã rời đi; chỉ còn lại tôi đang luyện công trong cơn mưa tầm tã.

Hai tù nhân chạy tới đá và đánh tôi. Họ cố gắng kéo tôi vào trong. Tôi nói với họ rằng tôi chưa luyện công xong. Tôi không đi và không ai có thể di chuyển được tôi. Một nhóm người vây quanh tôi và tiếng còi báo động vang lên. Một giọng nói qua loa hỏi chuyện gì đang xảy ra. Trưởng buồng giam trả lời: “Pháp Luân Công đang luyện công bên ngoài và không quay trở lại phòng của cô ấy.”

“Hãy để Pháp Luân Công luyện công của cô ấy,” giọng đó nói. “Chị bận tâm làm gì? Chị có thể kiểm soát cô ấy không? Ai bảo chị để mọi người quay vào trong? Điều gì sẽ xảy ra nếu họ giẫm đạp lên nhau vì quá đông người như thế? Giờ tập thể dục vẫn chưa kết thúc.”

Vì vậy, các tù nhân được phép ở bên ngoài. Trưởng buồng giam bị đưa đi vào ngày hôm sau. Một lính canh nữ đến và nói với tôi, “Bây giờ chị đã trở nên hồ đồ rồi. Chị chậm chạp như một bà già. Tại sao chị luyện công bên ngoài? Chị có muốn ở trong trại giam vĩnh viễn không?” Vào thời điểm đặc biệt đó, loa phát thanh thông báo rằng tôi và Lilly chuẩn bị được về nhà.

Trước khi rời đi, tôi bước lên bục và nói với các tù nhân, “Xin chào, tất cả mọi người. Cảm ơn các vị đã quan tâm và bảo vệ. Xin hãy nhớ, cho dù các vị đi đâu hay ở trong bất cứ hoàn cảnh nào, đừng bỏ cuộc hoặc cảm thấy chán nản. Hãy tự chăm sóc bản thân. Hãy nhớ và nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.’ Các vị sẽ đắc phúc báo có sức khỏe tốt, hạnh phúc và bình an.“

Duy hộ Pháp một cách kiên định

Tôi được thả khỏi trại tạm giam vào ngày 3 tháng 9 năm 2015. Tôi không phản bội bất kỳ học viên nào hoặc ký bất kỳ tuyên bố nào, nhưng đã bị chuyển thẳng đến trung tâm tẩy não địa phương. Tình hình ở đó thậm chí còn tồi tệ hơn. Bốn học viên mà tôi ở cùng bị theo dõi 24 giờ một ngày. Hơn chục cái camera được lắp đặt trong sân. Chúng tôi không được phép nói chuyện hoặc giao tiếp. Các video phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ phát suốt ngày.

Một tối vào khoảng 6 giờ chiều, tôi rời bàn ăn và đi về phòng. Tôi ngồi trên giường và phát chính niệm. Trưởng Phòng 610 chạy vào và đánh vào tay phải tôi. Anh ta hỏi, “Chị đang làm gì vậy?” “Phát chính niệm!” Tôi đã trả lời. “Chị không được phép làm điều đó,” anh ta nói. “Các học viên trên khắp thế giới phát chính niệm suốt ngày đêm. Tôi cũng đã làm điều đó trong trại tạm giam. Tôi sẽ không bỏ lỡ một lần nào.” “Chị không thể làm điều đó ở đây dưới thẩm quyền của tôi,” anh ta nói. “Nếu chị có khả năng như vậy, hãy chữa khỏi bệnh cho chồng chị. Chữa bệnh cho con chị”. Tôi đã phát chính niệm trong tâm để loại bỏ những sinh mệnh tà ác đằng sau anh ta đã bức hại Đại Pháp và các học viên Đại Pháp. Tôi đã cảm thấy tiếc cho anh ta.

Vào lúc 2 giờ chiều ngày hôm sau, họ phát video bôi nhọ Đại Pháp. Một người đã lăng mạ Sư phụ. Tôi không thể chịu đựng được một giây. Tôi muốn tắt nó đi. Nghĩ lại, điều đó sẽ không xảy ra bởi vì tôi có tâm tranh đấu. Nó cũng không lý trí; tà ác sẽ lợi dụng điều đó. Tôi vỗ nhẹ vào người học viên bên phải của mình, bảo cô ấy đừng nghe. Sau đó tôi đi ra cửa.

Họ hét lên sau lưng tôi, “Chị đi đâu đấy?” “Về đi ngủ,” tôi trả lời. Trưởng Phòng 610 chạy đến kéo tôi lại và hỏi tại sao tôi lại bỏ đi. Tôi không có tâm sợ hãi và nói, “Vì anh đã lăng mạ Sư phụ của tôi, tôi sẽ không cho phép điều đó. Anh phải xin lỗi tôi ngày hôm nay. Là một quan chức chính phủ, hôm qua anh đã làm tim tôi tan nát khi nói rằng chồng và con tôi bị ốm. Điều đó có hợp lý không? Hôm nay tôi sẽ không nghe tuyên truyền này.”

Giám đốc họ Lưu thông báo, “Tối nay hãy nghỉ ngơi một chút. Chúng tôi sẽ dừng buổi tối nay. Mọi người hãy quay về nghỉ ngơi. Anh ấy đã không xử lý tốt điều đó. Tôi sẽ bảo anh ấy xin lỗi chị vào ngày mai.” Sau đó, anh ấy lặng lẽ nói với tôi, “Bây giờ nó không được gọi là lớp “chuyển hóa.” Nó được gọi là lớp ‘học luật’. Thật tốt khi chị không bị “chuyển hóa.” Hai người được cử đến để cố gắng “chuyển hóa” chúng tôi vào ngày hôm sau. Tôi không nhìn họ khi đi ra vào và không cho họ bất kỳ cơ hội nào để tiếp chuyện với mình. Thất vọng, họ rời đi.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/31/435946.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/22/199276.html

Đăng ngày 25-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share