Bài viết của một học viên mới tại Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 14-07-2011] Khi tôi đọc bài giảng của Sư Phụ “Giảng Pháp tại Pháp Hội New York năm 2010”, đoạn Pháp sau đọng lại trong đầu tôi:
“Mọi người biết chăng, vì sao từ sau khi bức hại là rất ít tiến vào làm đệ tử Đại Pháp? Vì cựu thế lực đã khoá cứng lại rồi, không phải có tình huống đặc thù, không có yêu cầu đặc biệt của tôi, thì sẽ không vào được đâu, vì cái lý của cựu thế lực là khảo nghiệm đã đến lúc cuối rồi, thời kỳ khốc liệt nhất đã qua rồi, đã vào đoạn sau của thời bức hại, hoàn cảnh nguy hiểm nhất của khảo nghiệm đã qua rồi, những người xấu được an bài kia đã chết rất nhiều rồi, không còn loại hoàn cảnh kia nữa, những ai tiến vào giờ sẽ rất khó dựng lập uy đức cần phải có của đệ tử Đại Pháp, do đó chúng gắng sức khống chế”.
Tôi trở thành một học viên khoảng hai năm nay, và tôi tin rằng tôi có một trách nhiệm vô cùng lớn lao để gánh vác. Bạn bè, người thân và các đồng nghiệp của tôi không biết sự thật về cuộc bức hại bởi vì không có học viên nào xung quanh chúng tôi. Chính Pháp đang ở giai đoạn cuối cùng, chúng sinh đang háo hức mong chờ được cứu độ. Vì vậy, điều quan trọng nhất đối với các học viên là cứu họ. Tôi đến thành phố này vào hai năm trước và đã đắc Pháp qua Internet. Vì vậy, cho đến nay, tôi vẫn tu đơn độc.
Khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 Tháng Bảy, 1999, hầu như không một ai tập Pháp Luân Công ở vùng quê nơi tôi sống, và có rất nhiều người không biết về việc thoái ĐCSTQ, hoặc thậm chí không biết làm cách nào để thoái Đảng.
Cuộc đàn áp bắt đầu vào đúng lúc mà công ty tôi đang làm vừa mới thành lập và hệ quả là, họ đã đầu hàng trước các chỉ thị của ĐCSTQ và không tuyển dụng bất cứ ai tin vào Pháp Luân Công. Tôi sống trong khu tập thể, và hầu hết người dân ở đó vừa mới tốt nghiệp đại học. Một số người sẵn sàng lắng nghe sự thật về Pháp Luân Công và muốn thoái ĐCSTQ. Một số khác không tin những gì tôi nói với họ và họ từ chối thoái đảng.
Một trong những đồng nghiệp của tôi luôn nói rằng anh ta không tin những gì tôi nói, nhưng anh ta cũng không tin vào tuyên truyền của ĐCSTQ. Tuy nhiên, anh vẫn không muốn thoái ĐCSTQ. Một ngày nọ khi tôi nói chuyện với anh ta về Pháp Luân Công, anh ta trở nên rất tức giận. Anh ta hét vào mặt tôi: “Tôi không tin bà, những người tập Pháp Luân Công.” Khi tôi hỏi lý do tại sao, anh ta nói với tôi rằng một trong những người bạn cùng lớp của mình là một sĩ quan công an, và khi anh ta đến Đài Loan, anh ta đã được thông báo rằng anh đã bị liệt vào trong một danh sách các kẻ tội phạm, bởi vì anh ta đã tham gia vào các cuộc bức hại các học viên ở Trung Quốc. Khi học viên nói cho anh ta biết về ngày và thời gian của vụ việc có liên quan đến cáo buộc của anh ta trong cuộc bức hại, anh ta bắt đầu đặt câu hỏi rất chi tiết, vì anh ta không phải công an tại thời điểm đó. Kể từ đó, anh ta không tin vào những gì học viên nói. Tôi đã suy nghĩ một lát và giải thích với anh ta rằng, “Khi bạn cùng lớp của anh là một viên công an, anh ta cũng không biết liệu anh ta có tham gia vào cuộc bức hại hay không. Thậm chí nếu khi anh ta đã tham gia cuộc bức hại, tôi không nghĩ rằng anh ta sẽ cho ông biết. Có lẽ thông tin đã được các học viên thu thập vào thời điểm đó là không chính xác. Nếu họ thấy được điều này, tôi chắc rằng họ sẽ đính chính.”
Chúng tôi đã kiểm tra các thông tin trên Internet để xem liệu tên của người này có nằm trong danh sách những người liên quan đến cuộc bức hại ở tỉnh Cát Lâm không. Danh sách này được công bố bởi Tổ chức Thế giới Điều tra Cuộc đàn áp Pháp Luân Công, và chúng tôi không thể tìm thấy tên bạn cùng lớp của anh ta ở đó. Vì vậy, tôi nói, “Có lẽ vào thời điểm đó các thông tin đã ở đó, nhưng bây giờ nó đã được chỉnh sửa.”
Một trong những đồng nghiệp khác sống cạnh tôi tại quê nhà và đã vào làm việc cùng cơ quan sau tôi ba tháng. Tôi thường xuyên nói chuyện với anh về cuộc bức hại, và anh tin vào những gì tôi nói. Nhưng khi tôi hỏi liệu anh có muốn thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới không, anh ấy nói rằng đó là không cần thiết bởi vì anh nghĩ rằng anh đã tự động ra khỏi đoàn thanh niên bởi anh đã lớn tuổi. Khi tôi phát hiện ra rằng anh sẽ thôi làm ở công ty và trở về quê hương, tôi đã rất buồn.
Chúng tôi đã tiếp xúc với nhau gần hai năm, nhưng tôi vẫn không thể giúp anh thoái ĐCSTQ để anh có thể có một tương lai tươi sáng. Tôi không muốn từ bỏ cơ hội cuối cùng của mình. Vào ngày anh ấy đi, tôi đã gấp một bông hoa sen giấy có nhiều màu sắc để tặng anh. Tôi chúc anh ấy lên đường bình an và hy vọng anh sẽ thoái đảng. Cuối cùng anh ấy cũng đồng ý, và tôi rất mừng cho anh ấy.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/7/14/新弟子讲真相的责任重大-243722.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/7/24/126964.html
Đăng ngày 16-8-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.