Bài viết của cư dân thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-02-2022] Tối ngày 12 tháng 2 năm 2022, một vụ nổ xe buýt xảy ra tại thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh khiến 1 người chết và 42 người bị thương. Khi tôi biết đó là tuyến xe buýt số 232, tôi toát mồ hôi lạnh vì đó là chuyến xe buýt mà tôi thường đi đến nhà chị gái tôi ở trên đường Ba Sơn, nơi chỉ cách địa điểm xảy ra vụ nổ một điểm dừng xe buýt.
Ngày hôm đó, mặc dù không có mặt trên xe buýt, nhưng vụ nổ vẫn khiến tim tôi đập mạnh. Đột nhiên tôi hiểu rõ hơn lý do tại sao chị gái tôi và các học viên Pháp Luân Công khác vẫn kiên trì kêu gọi mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó (Đoàn Thanh niên, Đội Thiếu niên). Nhờ nhận ra bản chất xấu xa của ĐCSTQ và lựa chọn thoát khỏi nó, nhiều người, bao gồm cả tôi, đã được ban phước.
Cách đây một thập kỷ, lần đầu tiên khi chị gái thúc giục tôi cắt đứt rằng buộc với ĐCSTQ, tôi đã không đồng ý vì lúc đó tôi lầm tưởng rằng điều này có dính dáng tới chính trị. Sau đó, thỉnh thoảng chị ấy tìm thêm cơ hội để nói chuyện đó với tôi, khiến tôi thấy bực mình và nói với chị ấy: “Chỉ cần có cơm ăn, nước uống, quần áo và chỗ ở, còn những chuyện khác em không quan tâm”.
Tuy nhiên, tôi hiểu rằng chị ấy quan tâm và yêu thương tôi rất nhiều. Mặc dù chị tôi không bảo tôi việc đó nữa, nhưng tôi biết rằng chị ấy vẫn còn quan tâm đến tôi. Hai năm trôi qua, vào khoảng tám năm trước, vì không muốn chị gái phải lo nghĩ cho mình nữa, nên tôi đồng ý thoái xuất khỏi tổ chức Đoàn Thanh niên Cộng sản và Đội Thiếu niên Tiền phong (hai tổ chức cơ sở của ĐCSTQ) mà tôi đã gia nhập khi còn nhỏ. Thấy chị gái tôi vui mừng, tôi cũng vui theo.
Nói tới kể cũng lạ, sau khi tôi thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ, khi nghe chị gái giảng chân tướng liên quan đến Pháp Luân Công, tôi dễ tiếp thu hơn. Thỉnh thoảng, tôi cũng thành tâm mặc niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân Thiện Nhẫn hảo”.
Tôi đã không ở trên chiếc xe buýt nói đó khi vụ nổ đã xảy ra, nhưng tôi biết rằng nếu lúc đó tôi đang đi trên chiếc xe buýt đó, tôi cũng sẽ không sao cả, bởi vì tôi đã xuống trước một điểm dừng xe buýt so với nơi xảy ra vụ nổ.
Tôi từng nghĩ rằng cuộc đàn áp của ĐCSTQ là nhắm vào các học viên Pháp Luân Công, và nó không liên quan gì đến những người không tu luyện Pháp Luân Công. Bây giờ tôi đã nhận ra rằng, khi ĐCSTQ nhắm vào Chân-Thiện-Nhẫn, thì mọi người trong xã hội này đều trở thành nạn nhân.
Ví dụ, mặc dù các học viên bị bức hại không ngừng, song họ vẫn không oán hận, mà thay vào đó họ dùng Thiện để hóa giải cái ác. Nhưng với những người dân bình thường thì khác, khi bị đối xử bất công, họ thường trả thù xã hội, và họ phải trả giá vì điều đó. Khi nó xảy ra, một lần nữa chính những người công dân bình thường yếu thế đó lại trở thành nạn nhân.
Tôi vẫn thường thấy những vụ trả thù xã hội như vậy, nhưng tôi luôn cảm thấy nó cách xa tôi vạn dặm. Lần này, nó đã xảy ra trên chuyến xe buýt mà tôi thường đi, và nó thực sự khiến tôi chấn động và thức tỉnh. Tôi tự hỏi nếu hơn 40 người thương vong kia [trước đó] có thể được biết chân tướng Pháp Luân Công và thoái ĐCSTQ giống như tôi không, thì phải chăng nhiều người trong số họ đã tránh được thảm họa này?
Liễu giải chân tướng Pháp Luân Công và từ chối ĐCSTQ để có một tương lai tốt đẹp hơn là điều rất quan trọng đối với mọi người trong toàn xã hội này.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/18/439092.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/19/199251.html
Đăng ngày 30-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.