Bài viết theo lời thuật của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hồng Kông

[MINH HUỆ 30-01-2021] Tôi sống ở Hồng Kông, và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999 tại Trung Quốc Đại lục thông qua em gái mình. Cô ấy mua một cuốn Chuyển Pháp Luân và đặt trên đỉnh kệ TV trong phòng khách. Em tôi thường nói rằng đây là cuốn sách vô giá.

Khi đọc cuốn sách, tôi thấy cuốn sách đề cập đến nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi quyết định ước thúc bản thân theo nguyên lý này và nâng cao tiêu chuẩn đạo đức của mình.

Tôi từng mắc nhiều bệnh như thoái hóa đốt sống cổ, thoái hóa đốt sống lưng, bệnh dạ dày, huyết áp thấp, đau đầu, chóng mặt, đau bụng kinh. Những căn bệnh này đã biến mất sau khi tôi tu luyện Đại Pháp trong ba tháng. Kết quả là chi phí y tế của tôi đã giảm; gia đình rất mừng cho tôi.

Bà nội tôi cũng được hưởng lợi từ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã trải nghiệm những gì Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:

“Một người đắc Pháp là cả nhà thọ ích.” (Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Tế Nam, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải)

Tôi yêu cầu bản thân phải làm một người tốt trong công việc và trong cuộc sống hàng ngày theo nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp. Đạo đức và tâm tính của tôi được cải thiện.

Bà nội hồi phục nhờ Pháp Luân Đại Pháp

Tôi và em gái thức dậy lúc 4 giờ sáng hàng ngày để đến công viên luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, và chúng tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân mỗi đêm. Bà nội tôi, ngoài 80 tuổi, tò mò hỏi chúng tôi đọc sách gì hàng đêm. Chúng tôi đã cho bà xem cuốn Chuyển Pháp Luân. Bà không biết chữ nhưng cũng muốn học cách đọc.

Tôi và em gái quyết định dạy bà học chữ Hán, điều này khiến bà rất vui. Chúng tôi kể các học viên Pháp Luân Đại Pháp về mong muốn đọc sách của bà. Các học viên nói: “Bà của các bạn có duyên phận với Đại Pháp. Các bạn nên dạy bà cách đọc và dành nhiều thời gian hơn để học Pháp cùng bà.” Em gái tôi kiên nhẫn dạy bà đọc. Bà đã rất vui và đọc một cách nghiêm túc. Bà khen ngợi chúng tôi vì đã quan tâm bà đến mức như vậy.

Dần dần, bà đã có thể đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân. Điều khiến gia đình tôi ngạc nhiên là bà không thể đọc báo hoặc những cuốn sách khác trong khi bà có thể đọc sách Chuyển Pháp Luân một cách trôi chảy. Bà cũng có thể đọc các phần của Tuần báo Minh Huệ.

Bà nội đã hơn 80 tuổi và sức khỏe không được tốt. Một ngày nọ, bà cảm thấy vô cùng khó chịu và không cử động được. Chúng tôi đã đề nghị bà luyện bài công pháp thứ nhất cùng mình. Sau khi luyện xong, cảm giác khó chịu của bà biến mất. Bà vui đến mức đi xung quanh nhà. Pháp Luân Đại Pháp thực sự tuyệt vời. Khi chúng tôi đề nghị bà luyện bài công pháp thứ hai cùng chúng tôi, bà đã từ chối.

Vào một ngày tháng 8 hoặc tháng 9 năm 1999, bà của chúng tôi bị ngã và có dấu hiệu bị đột quỵ. Bà được đưa đến bệnh viện. Bác sĩ nghiêm túc nói với chúng tôi rằng: “Các vị nên chuẩn bị, sẽ mất ít nhất ba tháng trước khi bà có thể được chữa lành. Bà sẽ phải ngồi xe lăn.” Chúng tôi cảm thấy rất thất vọng.

Các anh chị em chúng tôi thay phiên nhau chăm sóc bà trong bệnh viện. Em gái tôi và tôi đã đọc Hồng Ngâm và bật nhạc Đại Pháp cho bà nghe khi chúng tôi đến thăm bà. Bà muốn chúng tôi đến thăm bà thường xuyên vì bà cảm thấy thoải mái khi chúng tôi ở bên. Bà đã hồi phục một cách đáng kinh ngạc trong vòng một tuần.

Một đêm, tôi ở lại muộn cùng bà trong bệnh viên, khi tôi sắp ngủ gật, tôi thấy Pháp Luân đang xoay đầy trong phòng. Tôi nghe thấy một số tiếng ồn. Tôi mở mắt ra và thấy bà nội đang tự tháo hết những kim tiêm truyền dịch. Bà ra khỏi giường và đi vào nhà vệ sinh mà không gặp vấn đề gì. Sau đó bà tự mình quay lại. Tôi thật khó có thể tin rằng bà có thể hồi phục lại nhanh như vậy.

Các thành viên khác trong gia đình tôi đến gặp bà vào ngày hôm sau và hỏi bà đã uống linh đan diệu dược gì. Tôi nói rằng bà được hưởng lợi từ Pháp Luân Đại Pháp. Các bác sĩ cũng rất kinh ngạc. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp đã giúp bà hồi phục rất nhanh. Các bác sĩ bắt đầu im lặng khi họ nghe chúng tôi đề cập đến Pháp Luân Đại Pháp. Vào thời điểm đó, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vừa phát động cuộc đàn áp đối với môn tu luyện. Bác sĩ yêu cầu bà nội phải nằm viện thêm vài ngày. Bà được xuất viện vào ngày thứ 15. Gia đình tôi lần nữa bị thuyết phục rằng Đại Pháp thật thần kỳ và phi thường.

Trở thành người tốt mọi lúc nhờ Pháp Luân Đại Pháp

Tôi là nhân viên kiểm tra chất lượng tại một xưởng may ở Trung Quốc Đại lục. Chúng tôi sẽ chuyển gia công một phần các đơn hàng mà chúng tôi nhận được cho các nhà máy khác. Thường thì những người từ các nhà máy khác và công nhân nhà máy chúng tôi sẽ hối lộ tôi bằng “hồng bao” (đặt tiền trong phong bì đỏ) để hàng hóa của họ có thể vượt qua kiểm tra chất lượng. Tôi không bao giờ nhận hối lộ và tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp.

Đôi khi tôi kiểm tra chất lượng hàng hóa trong khi công nhân vẫn đang làm việc với chúng. Tôi sẽ chỉ ra bất kỳ khiếm khuyết nào để họ có thể sửa chúng trong suốt quá trình. Các công nhân thích tôi và nói rằng dưới sự giám sát của tôi, sản phẩm của họ không cần phải làm lại.

Một ngày nọ, một công nhân gặp tai nạn khi chiếc kim máy khâu đâm xuyên qua ngón tay và cô bị chảy máu rất nặng. Tôi chạy đến chỗ cô ấy và rút kim ra. Tôi bảo cô ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, rồi lau máu cho cô. Cô lắng nghe và gật đầu. Máu nhanh chóng ngừng chảy. Các công nhân đã thấy được sự phi thường và kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.

Một ngày sau giờ làm việc, tôi đi xe đạp về nhà cùng hai đồng nghiệp khác. Khi một thanh niên đi xe đạp đua vượt qua tôi thì xe của anh va vào xe tôi. Anh ta phóng xe rất nhanh và chiếc xe đạp của anh đã kéo chiếc xe của tôi xa hàng chục mét. Khi anh ta phanh gấp, tôi đã bị ngã và tiếp đất mạnh bằng tay và đầu gối.

Chân phải của tôi chảy máu. Nhưng tôi nhớ rằng:

“tốt xấu xuất tự một niệm của người ta” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ mình không sao cả vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhìn bên chân còn lại của mình và thấy nó ổn, không bị chảy máu. Trên thực tế, cả hai chân đã chạm đất cùng một lúc.

Đồng nghiệp của tôi không để cho người thanh niên rời đi và yêu cầu anh ta đưa tôi đến bệnh viện. Tôi vẫn ở trên mặt đất nhưng nói với anh ta rằng anh ta có thể đi. Anh ta không dám rời đi vì tôi vẫn còn ở trên mặt đất. Tôi đứng dậy và đi vài bước. Tôi nói với anh ta một lần nữa rằng tôi không sao và anh có thể rời đi.

Có rất nhiều người đứng xem. Một số nói rằng tôi thật ngu ngốc. Tôi nói với họ rằng: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của Đại Pháp muốn chúng tôi suy xét cho người khác trước. Anh ấy không cố ý làm điều đó.” Các đồng nghiệp đều ngưỡng mộ tôi. Tôi đã đến một cửa hàng sửa xe để sửa chiếc xe đạp của mình và họ chỉ tính phí tôi có một nhân dân tệ.

Nhiều điều thần kỳ đã xảy đến với tôi và gia đình. Tôi rất biết ơn Sư phụ. Ngài đã giúp tôi trở thành một người tốt, một người tốt hơn, trong thế giới bùn lầy này.

Ghi chú của Ban Biên tập: Bài viết này thể hiện nhận thức cá nhân của tác giả ở trạng thái tu luyện hiện tại, xin chia sẻ cùng quý đồng tu để chúng ta “Tỉ học tỉ tu” (“Hồng Ngâm”).

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/30/434860.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/23/199287.html

Đăng ngày 15-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share