Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-11-2021] Từ nhỏ, tôi đã thích đọc truyện cổ tích, như truyện Tây Du Ký, tôi chưa bao giờ chán. Nhất là khi Tôn Ngộ Không hét lên, “Ta có Sư phụ rồi”. Nước mắt tôi tuôn rơi mà tôi không thể hiểu tại sao mình lại khóc.

Thời gian thấm thoắt trôi, tôi từ một cô bé ngốc nghếch trở thành một thiếu nữ, nhưng tôi vẫn tiếp tục tự hỏi tại sao chúng ta lại đến trái đất này, và luôn ước một ngày có thể gặp được một vị sư phụ khai sáng cho mình. Vào một ngày tháng 4 năm 1998, tôi may mắn đọc được cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách giống như một câu chuyện cổ tích. Từ đó tôi cũng có Sư phụ, Sư phụ đã chấp nhận tôi. Năm đó tôi 23 tuổi.

Trong một giấc mơ, tôi đã thề rằng ngay cả khi tôi là người duy nhất trên trái đất này tu luyện, tôi sẽ vẫn kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và sẽ không bao giờ dao động. Những khoảng thời gian hạnh phúc luôn trôi qua thật nhanh.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ, đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp trên toàn quốc. Ngay cả vùng hẻo lánh của chúng tôi cũng không được tha. Tôi đã nhiều lần bị sách nhiễu, đe dọa, và bị cảnh sát địa phương giam giữ phi pháp. Trong trại giam, chúng tôi không được phép luyện công hay học Pháp. Vậy nên, chúng tôi đã liên tục đọc thuộc lòng các bài thơ Hồng Ngâm và Tinh Tấn Yếu Chỉ của Sư phụ.

Một lần, khi tôi đang luyện công cùng một dì, một lính canh đã nhìn thấy tôi. Anh ta nói tôi phải chịu trách nhiệm về việc đầu têu đó, rồi anh ta còng tay và cùm chân tôi. Thế nhưng, tôi không cảm thấy đau và tôi vẫn có thể ngồi ở tư thế song bàn.

Trong giấc mơ của tôi đêm đó, Sư phụ đã cho tôi một thìa bột màu trắng giống như đường. Tôi nhớ rằng nó rất ngon. Giấc mơ ấy vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức của tôi. Từ hôm đó, tôi loại bỏ được chấp trước vào đồ ăn. Tôi không còn cảm thấy đói, ngay cả khi tôi không ăn hoặc chỉ ăn một bữa mỗi ngày, tôi vẫn cảm thấy tràn đầy năng lượng suốt cả ngày.

Chứng thực Đại Pháp tại Quảng trường Thiên An Môn

Vào năm 2000 và 2001, tôi đã đến Quảng trường Thiên An Môn nhiều lần để thỉnh nguyện cho Đại Pháp. Tôi đã hô vang: “Sư phụ của tôi vô tội” và “Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp.” Trong bài viết này, tôi xin kể trải nghiệm kỳ diệu về việc tôi đã thoát khỏi nguy hiểm dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.

Hôm đó là ngày 1 tháng 10 năm 2001, tôi đã mua trước một tấm vải màu vàng rồi dùng sơn đỏ viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp”. Tôi mang biểu ngữ theo, đi tàu đến Bắc Kinh rồi bắt xe đến Quảng trường Thiên An Môn. Khi tôi đến Quảng trường Thiên An Môn, tôi muốn các đồng tu căng biểu ngữ trước, rồi tôi làm theo. Nhưng tôi đi quanh quảng trường mà không thấy đồng tu nào làm thế cả.

Tôi thấy ngày càng có nhiều người ở quảng trường. Tôi tự nhủ rằng tôi đến đây để trợ Sư chính Pháp và tôi không nên dựa vào bất kỳ ai. Tôi hạ quyết tâm và quyết định hành động. Tôi đến nơi có du khách nước ngoài và lấy biểu ngữ ra. Tôi giơ biểu ngữ trên đầu và hô to: “Sư phụ của chúng tôi vô tội, Pháp Luân Đại Pháp hảo, Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, và cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp là bất công!” Tôi vừa hô như thế vừa đi quanh quảng trường.

Toàn bộ quảng trường như nóng lên, có rất nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp trên quảng trường đã tham gia cùng tôi. Những giọng nói mạnh mẽ của các đồng tu đến từ mọi hướng vang vọng khắp bầu trời, “Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Tôi không còn nghe thấy tiếng còi nữa. Tôi không biết từ khi nào, các cảnh sát đã giật các biểu ngữ và đấm đá chúng tôi. Họ như một bầy sói hoang đang vồ lấy những con cừu non không có khả năng tự vệ. Lần lượt, các đồng tu bị đẩy vào xe cảnh sát.

Chúng tôi bị đưa đến Trại tạm giam Trường Bình ở Bắc Kinh bằng xe buýt vào lúc chập choạng tối. Trại tạm giam được thắp điện sáng trưng, mỗi phòng giam đều có nhiều lồng được hàn từ các thanh thép. Tôi bị nhốt cùng phòng giam, nhưng khác lồng với một dì, chúng tôi không quen biết nhau.

Dì trạc 50 tuổi, để tóc ngắn và rất tốt bụng. Tôi và dì ấy ngầm đồng ý rằng chúng tôi phải ra khỏi đó. Tôi nói với lính canh rằng tôi cần đi vào nhà vệ sinh. Nhưng ông ấy đã mắng tôi và không cho phép tôi đi. Dì nói, để dì đi trước. Dì đưa cho tôi chiếc áo vest của dì, tôi nói thầm với dì rằng hãy cố gắng kéo dài thời gian hết mức có thể. Dì gật đầu hiểu ý.

Sau khi lính canh đưa dì vào nhà vệ sinh, tôi đã cầu xin Sư phụ trong tâm giúp tôi mở lồng sắt, tôi cần ra ngoài để chứng thực Pháp và truyền rộng sự thật. Tôi cố gắng hết sức kéo mạnh các thanh thép sang hai bên, và dần dần các thanh thép dường như lỏng ra một chút. Tôi nhớ đến những gì Sư phụ giảng về “Khí công võ thuật”:

“[Nếu] công năng ấy mà dùng tốt, thì hòn đá kia chỉ dùng tay nắn một cái là bở vụn ngay. Chẳng phải ngạnh khí công là gì?” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tiếp tục cầu xin Sư phụ giúp tôi bẻ cong thanh thép bằng công năng của mình. Quả nhiên, tôi đã ra khỏi lồng sắt.

Tôi đặt chiếc áo khoác của dì lên ghế đẩu, mở cánh cửa gỗ, đi vào sân và thấy một bức tường rất cao. Cổng sân bị khóa và không có ai canh gác. Tôi có thể nghe thấy giọng nói phát ra từ các phòng có đèn sáng, nhưng tôi không sợ, vì tôi tin rằng mình có thể ra ngoài với sự bảo hộ của Sư phụ.

Tôi đi ra phía sân và thấy một chiếc xe buýt lớn đậu sát tường rào. Tôi trèo lên nóc xe, nhưng vẫn không lên được trên tường. Vậy nên tôi lại tụt xuống. Trong tâm, tôi tiếp tục cầu xin sự gia trì của Sư phụ. Sau đó, tôi mang chiếc ghế do người lính canh để lại trong sân đặt lên nóc xe và tôi đứng lên trên ghế, theo đó, tôi có thể chạm tới đỉnh tường, nhưng tôi vẫn không thể trèo lên được. Tôi liền cầu xin Sư phụ thông chu thiên cho tôi. Ngay lập tức, tôi trở nên nhẹ nhàng và dễ dàng nhảy lên tường. Đệ tử xin tạ ơn Sư phụ!

Những người qua đường đã rất sốc khi thấy tôi nhảy từ trên tường xuống. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã ra khỏi Trại giam Trường Bình ở Bắc Kinh. Sau đó, tôi tiếp tục làm việc trong các hạng mục Chính Pháp.

Bất cứ khi nào tôi nghĩ đến điều này, tôi vô cùng cảm ân Đại Pháp và sự che chở, bảo hộ của Sư phụ.

Trải nghiệm gần đây

Vài ngày trước khi tôi viết bài chia sẻ này, tôi tình cờ nhìn thấy một tấm áp phích tuyên truyền tà Đảng dựng lên ở khu vực trung tâm thành phố nhộn nhịp để đầu độc chúng sinh. Sau khi về nhà, tôi phát chính niệm về sự việc này và cầu xin sự giúp đỡ của Sư phụ. Tôi hy vọng sẽ có một cơn mưa rào vào đêm hôm đó. Nhưng hôm đó lại là một ngày nắng, và ban đêm không có dấu hiệu của mưa.

Sau khi phát chính niệm vào lúc nửa đêm, tôi do dự không biết có nên đi tiêu hủy tấm áp phích hay không. Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng mưa tí tách, càng lúc càng lớn. Tôi cảm ơn Sư phụ, lấy áo mưa và rời khỏi nhà. Khi tôi định tiến đến cột áp phích, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang dùng điện thoại ở đó với chiếc xe máy dựng bên cạnh. Tôi sững sờ trong giây lát. Sau đó, tôi bình tĩnh đi theo hướng ngược lại. Người đàn ông đó chốc chốc lại nhìn tôi.

Tôi lại cầu xin sự giúp đỡ của Sư phụ. Tôi phát chính niệm yêu cầu người đàn ông đó nhanh chóng rời đi để tôi có thể hủy tấm áp phích. Tôi cần phải giúp chúng sinh. Thấy trời mưa tạnh, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy người đàn ông sẽ rời đi. Đột nhiên, một câu Pháp hiện ra trong đầu tôi:

“Khống chế đại não của một người thường thật là việc quá dễ dàng.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết Sư phụ đang ở bên cạnh tôi. Tôi liền gửi một niệm tới người đàn ông đang tập trung vào điện thoại di động của mình: “Hãy mau rời đi. Tôi cần phải phá hủy tấm áp phích đó, và không ai có thể can nhiễu tôi”. Như nhận được lệnh, người đàn ông đó cất điện thoại, vội vàng phóng xe máy lướt qua tôi.

Thấy xung quanh không có gì can nhiễu, tôi lập tức gỡ tấm áp phích xuống và ném vào thùng rác gần đó.

Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/8/433405.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/1/9/198047.html

Đăng ngày 04-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share