Bài viết của một phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-01-2022] Sau khi bị bỏ tù và tra tấn trong 8 năm, một cư dân ở thành phố Mộc Lĩnh, tỉnh Hắc Long Giang, lại một lần nữa bị kết án 6,5 năm tù và bị phạt 20.000 nhân dân tệ vì từ chối từ bỏ tín ngưỡng của mình vào Pháp Luân Công, một môn tu luyện bị chính quyền cộng sản Trung Quốc đàn áp từ năm 1999.

970b8d5e0822b9da5c6e0f6f1fec4baa.jpg

Ông Tôn Thế Vĩ

Ông Tôn Thế Vĩ, 69 tuổi, từng là một giảng viên mỹ thuật tại trường Đại học Sư phạm thành phố Mộc Lĩnh. Ông đã cho xuất bản nhiều cuốn sách giáo khoa và đào tạo cho các giáo viên. Một số sinh viên của ông đã được nhận vào học tại Viện Mỹ thuật Trung ương, một trong những trường đại học mỹ thuật tốt nhất ở Trung Quốc.

Trước khi theo tập Pháp Luân Công, ông Tôn đã phải vật lộn với nhiều loại bệnh tật, bao gồm viêm loét dạ dày nặng, viêm thận có máu trong phân, viên khớp, bệnh tim và bệnh trĩ. Gia đình ông đã tiêu hết một khoản tiền lớn để chữa trị cho ông, nhưng không có bác sĩ hay cách chữa trị nào chữa được. Ông cao 1,8 m nhưng chỉ nặng chưa đến 50 kg.

Vào ngày 22 tháng 7 năm 1997, ông Tôn nghe nói về Pháp Luân Công và theo tập để cải thiện sức khỏe. Trong khoảng 1 tháng rưỡi, tất cả các bệnh tật của ông đã biến mất. Ông thực sự cảm thấy hạnh phúc vì hết bệnh tật và rất biết ơn Pháp Luân Công.

Sống theo các tiêu chuẩn đạo đức của Pháp Luân Công là Chân Thiện Nhẫn, ông Tôn đã trở thành một người tốt hơn. Vì ông giảng dạy tốt nên hiệu trưởng trường ông đã đích thân yêu cầu tăng lương cho ông. Sau đó, ông được công nhận là “Giảng viên của năm” ở thành phố Mộc Lĩnh. Ông Tôn cũng từ chối bỏ túi tiền của nhà trường như một số đồng nghiệp làm. Có lần khi ông mua một số tư liệu in ấn cho trường, người bán hàng đã đề nghị viết hóa đơn với số tiền cao hơn để ông có thể có lợi khi ông nhận được tiền thanh toán của trường nhưng ông Tôn đã từ chối.

Bị giam ở trại lao động cưỡng bức trong 1 năm, bị tra tấn trong tù trong 8 năm

Ông Tôn đã bị bắt và đưa đến trại tạm giam Mộc Lĩnh vào tháng 5 năm 2001. Sau đó, ông bị đưa đến trại lao động cưỡng bức Mẫu Đơn Giang để thi hành án 1 năm.

Vào ngày 23 tháng 9 năm 2005, ông Tôn bị các cảnh sát từ đồn cảnh sát số 1 thành phố Mộc Lĩnh bắt tại nhà riêng. Ông bị tạm giam tại trại tạm giam thành phố Mộc Lĩnh. Trong khi bị tạm giam, ông đã bị thẩm vấn và khóa vào một cái ghế tựa bằng kim loại và bị còng tay vào ghế ở đằng sau lưng. Họ đã đổ nước lạnh lên đầu ông và đấm ông. Vì ông Tôn từ chối trả lời các câu hỏi của họ, họ đã cố gắng đánh văng răng của ông để bắt ông nói, khiến cho ông bị mất một cái răng cửa. Họ cũng cưỡng chế bắt ông uống một số loại thuốc không rõ tên. Ông bị đưa trở lại trại tạm giam sau khi ở bên bờ vực của cái chết.

Ông Tôn bị kết án 8 năm bởi Tòa án Mộc Lĩnh và bị đưa đến trại tù Mẫu Đơn Giang ngày 7 tháng 6 năm 2006. Khi ông đang rời khỏi trại tạm giam, một lính canh đã đánh ông, khiến cho ông bị mất thính giác trong hơn 3 tháng.

Tại đơn vị đào tạo của trại tù Mẫu Đơn Giang, nhiều tù nhân cùng với một nhân viên đã quyết định khám xét tất cả mọi người. Họ yêu cầu tất cả các tù nhân dốc đầu xuống dưới giường và chổng mông lên. Ông Tôn kháng lại việc bức hại đó và từ chối làm theo. Sau đó ông đã bị những tù nhân này đánh đập tàn bạo. Miệng và mũi ông đã bị chảy máu và mặt ông đầy vết thâm tím.

1c330d37fa41f087d7ba55b56a6ef48f.jpg

Miêu tả tra tấn: Đánh đập

Ông Tôn bị đưa vào Trại tù Giai Mộc Tư ngày 7 tháng 7 năm 2006, nơi ông bị các tù nhân đánh đập tàn bạo, bị biệt giam, và bị bức thực và bắt uống các loại thuốc không rõ tên. Ông cũng bị cấm nhắm mắt, cấm luyện công, không được nói chuyện với các học viên Pháp Luân Công khác, cũng không được rời khỏi xà-lim hoặc mua các thứ ở cửa hàng tạp hóa của trại tù, nói chuyện về Pháp Luân Công với những tù nhân khác, gửi thư và gặp mặt gia đình.

Có lần, ông đang nói chuyện về Pháp Luân Công với một lính canh thì một lính canh khác đã tát ông hơn 30 cái. Mặt ông bị sưng lên và răng ông bị lung lay. Mũi và miệng ông chảy máu. Một chiếc răng của ông bị gãy và những chiếc răng còn lại bị đau khi ông ăn ngay cả tới tận bây giờ.

Vào tháng 8 năm 2006, ông Tôn nói chuyện với một tù nhân khác về Pháp Luân Công và bị những tù nhân khác đánh đập. Mặt ông lại bị sưng lên, răng bị lung lay và mũi miệng chảy máu. Kể từ đó, ông bị khó thở. Vì ông từ chối viết “báo cáo tư tưởng” nên ông lại bị đánh đập.

Ông Tôn bị tố cáo vì luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công ngày 22 tháng 5 năm 2007. Các lính canh đã đưa ông đến phòng của họ và chửi bới ông. Ông bị lột quần áo ấm và bị biệt giam riêng trong một xà-lim trong 15 ngày. Ông tuyệt thực để phản đối trong 13 ngày và bị bức thực nhiều lần. Vào lúc ông được phóng thích khỏi xà-lim biệt giam, ông bị đau lưng và chỉ hồi phục sau 6 tháng.

5d7e4c39c19f86a0ea4cd0ebdba85658.jpg

Dựng lại cảnh tra tấn: Bức thực

Vào tháng 7 năm 2008, ông Tôn đi ra ngoài để hít thở chút không khí trong lành với những tù nhân khác sau bữa tối và một lính canh đã phát hiện ra ông. Anh ta hỏi ông Tôn là ai đã cho phép ông ra ngoài và ra lệnh cho ông Tôn đi lên phòng anh ta ở trên gác. Anh ta tát ông Tôn hai cái và bảo ông biến đi.

Vào năm 2009, ông Tôn đang đọc một cuốn sách Pháp Luân Công ở sảnh và một tù nhân đã tịch thu cuốn sách rồi đưa cho các lính canh. Ông Tôn bị trói vào giường và bị bắt viết giấy cam đoan. Khi ông từ chối, tù nhân đó đã đấm ông và nhét một điếu thuốc đang cháy vào mũi ông. Việc tra tấn đã kéo dài 2 giờ đồng hồ. Khi ông được thả, ông bị đi lại khó khăn và chỉ hồi phục vào ngày hôm sau đó.

Trong khoảng thời gian đó, trại tù bắt tất cả các học viên phải khám sức khỏe. Gần 95% học viên bị chẩn đoán là bị huyết áp cao, bao gồm cả ông Tôn. Họ bị bắt phải uống thuốc. Khi họ từ chối, các tù nhân đã bức thực họ. Tuy nhiên, ông Tôn luôn giấu thuốc ở dưới lưỡi và nhổ nó ra sau đó. Việc tra tấn này đã tiếp diễn trong gần 2 tháng.

Vào tháng 9 năm 2012, một tù nhân chuẩn bị được phóng thích hỏi xin ông Tôn một cuốn sách Pháp Luân Công, nói rằng anh ta muốn đọc. Ông Tôn đã cho anh ta mượn cuốn sách Pháp Luân Công chép tay của mình. Tuy nhiên, tù nhân này đã tố cáo ông và đưa sách cho một lính canh, rồi người này đã đánh đập ông Tôn. Mặt ông lại bị sưng lên, và cuốn sách đã bị lính canh đó phá hủy. Có một vài lần nữa các cuốn sách Pháp Luân Công chép tay của ông Tôn bị tịch thu và bi hủy bởi các lính canh.

Khi ông Tôn bị cầm tù, vợ ông đã kiếm sống bằng cách bán hàng và con trai lớn của họ giúp chăm sóc mẹ ông. Cụ bà đếm từng ngày khi nào ông Tôn sẽ được phóng thích, bằng cách xé tờ giấy thành nhiều mảnh. Áp lực tinh thần đã ảnh hưởng đến sức khỏe của cụ. Cụ đã phát bệnh ung thư dạ dày và bị mù cả hai mắt. Cụ đã qua đời vào năm 2012, một năm trước khi ông Tôn được phóng thích.

Sau khi ông Tôn trở về nhà ngày 22 tháng 9 năm 2013, ông đã rất buồn khi biết rằng ông đã bị trường cho thôi việc. Những năm phục vụ của ông đã bị xóa bỏ và ông bị mất tất cả lương hưu. Ông đi đến trường và sở giáo dục nhiều lần để tìm kiếm sự công bằng nhưng không có tác dụng.

Lại bị kết án 6,5 năm tù

Vào chiều ngày 24 tháng 4 năm 2020, một học viên Pháp Luân Công địa phương, bà Tào Thục Phương, phát hiện ra rằng cửa sổ nhà bà bị hỏng. Ông Tôn và một người bạn của ông là ông Cao Bằng Quang đề nghị giúp lắp một cái cửa sổ mới cho bà. Hai ông gặp em của ông Cao là bà Cao Vĩnh Lệ ở nhà bà Tào. Anh em nhà ông Cao cũng là các học viên Pháp Luân Công.

Sau khi ông Tôn và ông Cao lắp xong cửa sổ, họ cùng rời nhà bà Tào với bà Cao. Khi ba người đang ra khỏi cổng khu nhà căn hộ nhà bà Tào thì một số cảnh sát bất ngờ xuất hiện. Họ bắt ông Tôn, ông Cao và bà Cao. Bà Tào sau đó cũng bị bắt.

Viện kiểm sát thành phố Hải Lâm đã phê duyệt việc bắt họ vào ngày 27 tháng 5 năm 2020, và chuyển trường hợp của họ sang Tòa án thành phố Hải Lâm.

Những học viên này đã bị Tòa án Hải Lâm kết án vào ngày 20 tháng 7 năm 2021. Ông Tôn và ông Cao đều bị án 6,5 năm tù và bị phạt 20.000 tệ, và bà Cao bị kết án 6 năm 10 tháng tù. Ba học viên đã kháng án lên Tòa trung thẩm Mẫu Đơn Giang, và tòa này đã quyết định giữ nguyên bản án sơ thẩm mà họ phải chịu vào ngày 8 tháng 9. Ông Tôn bị đưa đến Trại tù Mẫu Đơn Giang ngày 28 tháng 10 năm 2021, và bị chuyển đến Khu 10 của Trại tù Thái Lai ngày 29 tháng 12.

Việc ông Tôn bị bắt lần gần đây nhất đã đem đến nỗi buồn vô hạn cho gia đình ông. Vợ ông đã bị ngất xỉu nhiều lần. Một số răng cửa của bà bị gẫy. Bà cũng đang bị ung thư vú giai đoạn cuối và bên ngực phải của bà chảy ra máu và mủ.

Bà thường nói với mọi người rằng bà cảm thấy khổ tâm vì chồng bà đã bị oan và bị bắt giam chỉ vì cố gắng làm một người tốt. Nếu như ông đã vi phạm luật pháp và làm việc xấu thì bà cũng không có vấn đề gì với việc bắt giam ông. “Gia đình chúng tôi là một gia đình truyền thống coi trọng đạo đức và sự liêm chính. Chúng tôi là những người trung thực luôn đối xử tốt với người khác. Với ảnh hưởng của chồng tôi, tôi không bao giờ lừa khách hàng của mình trong khi bán hàng trên đường phố và mọi người rất tin tưởng tôi,” bà giải thích, “Tôi hy vọng rằng chính quyền có thể cân nhắc tình huống này và phóng thích sớm cho chồng tôi”.

Con trai lớn của hai vợ chồng ông bà đã lên kế hoạch đi ra nước ngoài để đoàn tụ với vợ mình, nhưng anh đã phải thay đổi kế hoạch và ở lại Trung Quốc để chăm sóc mẹ mình.

Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/26/437296.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/1/198774.html

Đăng ngày 11-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share