Bài viết của Trương Hoa, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-11-2021] Công ty của tôi đã đóng cửa vào năm ngoái. Một số cổ đông và tôi đã quyết định phân bổ lại cơ sở khách hàng và tiến hành tự kinh doanh riêng.

Trước đây, tôi chưa bao giờ tranh giành quyền lợi cá nhân với người khác, kể cả khi tôi bị đối xử bất công, vì vậy tôi nghĩ mình không có chấp trước vào lợi ích vật chất. Tuy nhiên, trong quá trình tái phân bổ cơ sở khách hàng, tôi đã phát hiện ra những chấp trước tiềm ẩn của mình, cũng như đối với sự mất và được. Quá trình phân chia khách hàng với các cổ đông khác là một khảo nghiệm đối với tôi. Chúng tôi đang kinh doanh dựa vào khách hàng và cơ sở khách hàng trực tiếp xác định thu nhập của chúng tôi, vì vậy các cổ đông khác đều làm bất cứ điều gì cần thiết để có được những khách hàng tốt. Bề ngoài tôi vẫn bình tĩnh nhưng từ trong tâm tôi lại nổi lên sự ghen tị và bất bình khi các cổ đông khác đã chiếm lấy khách hàng của tôi.

Tôi thuê văn phòng gần công ty cũ và bắt đầu kinh doanh riêng. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy hai văn phòng mới của các cổ đông khác nằm gần văn phòng của tôi. Vì vậy, mỗi ngày tôi có thể thấy có bao nhiêu người đến văn phòng của họ. Tinh thần của tôi dao động cùng với số lượng khách hàng mà họ có. Tôi đã bị bất an bởi chấp trước vào lợi ích cá nhân và thậm chí không thể tập trung khi tôi học Pháp.

Tôi nhận ra rằng niệm này không đúng. Sau đó, khi thấy khách hàng đi ngang qua văn phòng của tôi và đến văn phòng của đối thủ cạnh tranh, tôi đã nhẩm đọc bài thơ của Sư phụ:

“Thị nhi bất kiến Bất mê bất hoặc

Thính nhi bất văn Nan loạn kỳ tâm…” (Đạo Trung, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa

“…Nhìn mà chẳng thấy Không mê không hoặc

Nghe mà chẳng theo Tâm đâu rối loạn…” (Ở trong Đạo, Hồng Ngâm)

Tôi dần bình tĩnh lại, và tâm tôi không còn xao động trước việc đối thủ của mình có bao nhiêu khách hàng nữa. Tôi nghĩ rằng tôi đã hoàn toàn buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân. Tuy nhiên, điều này vẫn chưa phải là chuyện khó xử.

Sư phụ giảng:

“Tất cả các tâm chấp trước, miễn là chư vị có, thì cần phải vứt bỏ tại các chủng hoàn cảnh [khác nhau].” (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ giảng:

“Tôi cho chư vị biết, tiền ấy là một chướng ngại lớn nhất đối với người tu luyện”. (Giảng Pháp tại thành phố New York, Giảng Pháp tại Pháp hội Mỹ quốc 1997)

Vài tháng sau, tôi nhận được điện thoại từ hai khách hàng lớn nhất của mình. Họ muốn rời đi. Cuộc gọi đầu tiên không ảnh hưởng nhiều đến tôi, nhưng cuộc gọi thứ hai đã khuấy động tâm tôi.

Đêm đó tôi đã không thể ngủ được. Tôi trằn trọc cho đến hơn 1 giờ sáng. Tôi muốn ngừng suy nghĩ về việc đó, vì vậy tôi đứng dậy để luyện công. Tuy nhiên, tôi không thể tập trung vào các động tác. Tôi tự hỏi bản thân, “Mình có còn là một học viên không? Mình đã tu luyện hơn 20 năm, và bây giờ bị dẫn động bởi sự mất và được đến mức không thể ngủ được. Mình không cảm thấy xấu hổ sao? Mình có phải là một người tu luyện chân chính không?”

Tôi cũng tự hỏi bản thân rằng liệu tâm tôi có xáo động không nếu vào thời tôi chỉ là một nhân viên của công ty cũ mà vị khách hàng này rời đi. Tôi biết tôi sẽ không như thế. Vậy tại sao ngay bây giờ tôi lại không buông bỏ được điều đó chứ? Tôi đang điều hành công việc kinh doanh của riêng mình, và mất khách hàng đồng nghĩa với việc thu nhập ít hơn. Đây chẳng phải là chấp trước vào lợi ích vật chất sao? Ngoài ra, mặc dù việc mất đi hai khách hàng lớn ảnh hưởng đáng kể đến doanh thu của tôi, nhưng điều đó sẽ không khiến doanh nghiệp của tôi bị đóng cửa. Khi tôi đã minh tỏ điều này, tôi đã nhiều lần tự nhủ: “Nếu bản thân muốn tu luyện, nếu muốn trở thành một đệ tử chân chính, thì tôi phải buông bỏ chấp trước vào lợi ích này”. Bằng cách này, tôi tiếp tục củng cố chính niệm của mình và dần dần bình tĩnh lại.

Tháng sau, một khách hàng lớn khác quyết định rời đi. Lần này tôi đã có thể bình tĩnh đối mặt với nó. Nó không gây ra bất kỳ dao động nào trong tâm trí tôi và tôi không còn lo lắng nữa.

Sư phụ giảng,

“Ngược lại, chư vị buông được rồi, nghèo một chút cũng rất thản nhiên, thực chất cũng sẽ không vì học Đại Pháp mà nghèo đi, sống một cách vui vẻ, tôi thấy vẫn còn hơn là chấp trước như thế”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])

Sau khi tôi buông bỏ chấp trước vào mất và được, mọi thứ đã thay đổi. Khách hàng mới bắt đầu đến. Mặc dù những khách hàng mới không mang lại nhiều doanh thu như những khách hàng đã rời đi, nhưng công việc kinh doanh của tôi vẫn đang phát triển.

Tôi đã nhận ra một số chấp trước ẩn sâu bên trong tâm tôi, vì vậy chúng ta cần chú ý đến từng suy nghĩ, phát hiện ra những quan niệm người thường tiềm ẩn đó và buông bỏ chúng.

Gần đây, tôi đọc một số tin tức về kỹ nghệ của tôi có thể ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của tôi trong tương lai. Tôi trở nên lo lắng và tự hỏi liệu mình có nên khám phá một lĩnh vực kinh doanh mới hay không. Tôi có tâm trạng tồi tệ và không thể tập trung khi học Pháp. Tôi không thể ngừng suy nghĩ về những gì tôi nên làm nếu tôi đọc được những tin tức ảnh hưởng đến ngành nghề của tôi trong tương lai.

Ngày hôm sau tôi vẫn lo lắng. Tôi tự hỏi mình tại sao tôi lại sợ hãi và lo lắng như vậy. Có phải vì tôi sợ mất khách hàng không? Có phải vì tôi sợ mất tiền không? Đó không phải là chấp trước vào lợi ích cá nhân sao? Ngay cả khi tôi thực sự phải đóng cửa doanh nghiệp của mình trong tương lai, tôi không thể tìm được công việc khác sao? Chẳng phải chấp trước vào sự an dật của tôi đã bị phơi bày khi tôi sợ mất việc sao?“

Tôi tiếp tục hướng nội để phát hiện những quan niệm tiềm ẩn của mình. Tôi lại tự nhủ: “Trong trường hợp xấu nhất, ngay cả khi tôi phải đóng cửa doanh nghiệp của mình và thậm chí cả khi tôi không thể tìm được một công việc mới trong tương lai, thì điều đó cũng không ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của tôi. Vậy thì cớ sao tôi lại bị làm phiền bởi những tin tức này? Đó là bởi vì tôi không chỉ có chấp trước vào sự được mất mà còn không loại bỏ được cái tôi, sự sĩ diện của bản thân. Nếu tôi không có việc làm, tôi sợ nó sẽ khiến tôi mất mặt”.

Sư phụ giảng:

“Là người tu luyện, đường đời từ nay về sau sẽ được cải biến; Pháp thân của tôi sẽ an bài lại cho chư vị”. (Bài giảng thứ Ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cũng nhận ra rằng tôi đang cố gắng sắp xếp cuộc sống của chính mình thay vì tuân theo sự an bài của Sư phụ. Tôi đã bị khuấy động bởi những tin tức có khi không hề ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của tôi. Nếu tôi thực sự tin vào Sư phụ và Đại Pháp, thì tôi nên tin chắc rằng Sư phụ đang chăm sóc tôi và đã an bài cuộc đời tôi. Tôi chỉ cần để mọi việc diễn ra tự nhiên theo chiều hướng của nó và không cố gắng sắp xếp hay hoạch định tương lai của chính mình.

Sau khi tôi nhận ra điều này, tôi đã bình tĩnh lại. Bây giờ, tôi không còn quan tâm mình kiếm được bao nhiêu tiền. Tôi giữ một suy nghĩ tử tế và ôn hòa trong công việc và tập trung vào việc tu dưỡng bản thân.

Loại bỏ chấp trước vào tình của tôi

Từ thuở nhỏ tôi đã luôn thích văn học. Tôi đọc truyện và thích xem phim và truyền hình. Những câu chuyện tôi đã đọc và xem đã hình thành rất nhiều nghiệp tư tưởng trong đầu tôi. Khi tôi học đại học, tôi bắt đầu đọc tiểu thuyết và xem video trên mạng Internet. Bất cứ khi nào tôi muốn nghỉ ngơi hoặc thư giãn, tôi đều lướt Internet để đọc truyện hoặc xem video trực tuyến. Trên thực tế, ý tưởng “thư giãn” này là một quan niệm của con người và cần được loại bỏ, nhưng cho đến gần đây tôi đã không nhận ra nó.

Tôi dần chú tâm với các tình tiết và nhân vật trong truyện. Tôi biết đây là chấp trước đã can nhiễu đến việc tu luyện của tôi. Tôi cũng biết mình phải loại bỏ chấp trước này, nhưng tôi không bao giờ thực sự có thể làm được. Sau một khoảng thời gian làm tốt, tôi luôn tái phạm. Tôi cảm thấy rất thất vọng bởi vì tôi không bao giờ thực sự có thể loại bỏ được chấp trước này.

Khi tôi ngồi thiền, đôi khi tôi bị buồn ngủ và khó thanh tỉnh sau khi lướt Internet. Sư phụ đã điểm hoá cho tôi nhiều lần rằng tôi không nên xem video nữa. Đôi khi tôi mơ thấy mình đang ở trong một phòng tắm bẩn thỉu. Tôi cũng hướng nội và phát chính niệm, nhưng tôi không giải quyết được gốc rễ chấp trước của mình. Một ngày nọ, tôi mơ thấy mình đang trượt xuống một cách dữ dội. Khi tỉnh dậy, tôi biết vấn đề là nghiêm trọng và tôi phải thực sự hướng nội, tìm ra gốc rễ của chấp trước này và loại bỏ nó.

Tôi tự hỏi mình, “Tại sao tôi muốn đọc tiểu thuyết? Tại sao tôi lại than khóc cho số phận của các nhân vật trong truyện? Tôi đang tìm kiếm điều gì khi xem video? Đó có phải chính là chấp trước vào dục vọng không? Chấp trước ẩn sau dục vọng là gì? Đó là cái tình (cảm xúc hoặc tình cảm)! Tình đã dẫn động tôi phải xem phim và đọc tiểu thuyết”.

Bề ngoài, dường như như tôi không có vấn đề gì liên quan đến ham muốn bởi vì tôi vẫn còn độc thân. Nhưng sâu thẳm trong tâm trí, tôi có một khao khát “tình yêu” giữa những người bình thường. Tôi đã xem đủ loại phim tình cảm và tưởng tượng ra những mối tình lãng mạn để thỏa mãn khát khao yêu đương.

Tôi đã hiểu tại sao tôi lại khó xóa bỏ chấp trước vào việc đọc tiểu thuyết và xem phim ảnh – chính là bởi vì tôi chưa xóa bỏ chấp trước gốc rễ của mình đối với tình.

Sau khi tôi tìm thấy chấp trước căn bản này, tôi đã phát chính niệm để loại bỏ nó và gia cường chính niệm của mình. Đồng thời, tôi cũng theo dõi hành vi của mình và hạn chế lướt Internet. Tôi ghi lại thời gian mà tôi lướt Internet và kiểm tra thời lượng ghi lại mỗi ngày. Đôi khi tôi đã làm tốt, và đôi khi tôi thất bại.

Một ngày nọ, tôi tự hỏi bản thân, “Nếu ngày mai Chính Pháp kết thúc, liệu bạn có còn đọc những cuốn truyện đó không?” Vào lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy chấp trước này biến mất. Tôi không còn cảm thấy thôi thúc lướt Internet, đọc tiểu thuyết, v.v … Tôi biết rằng Sư phụ đã nhìn thấy tôi thực sự muốn thoát khỏi chấp trước này và đã giúp tôi.

Đêm đó, tôi mơ thấy Sư phụ, và Sư phụ đã mỉm cười với tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Học thuộc Pháp

Tôi luôn muốn học thuộc Chuyển Pháp Luân. Mặc dù tôi đã cố gắng nhiều lần, nhưng tôi đã không thể tiếp tục khi học đến bài giảng thứ hai.

Năm ngoái tôi lại quyết tâm học thuộc Pháp một lần nữa, nhưng điều đó thật khó khăn. Tôi bận rộn cả ngày, vì vậy rất khó tìm được thời gian để học thuộc Pháp. Ngoài ra, tôi cũng bị nghiệp tư tưởng can nhiễu, khiến tôi không thể ghi nhớ cuốn sách. Đặc biệt là vào thời gian đầu, tôi đã băn khoăn đến mức tôi thậm chí không thể ngồi yên khi học thuộc Pháp. Một ý nghĩ luôn xuất hiện trong đầu tôi, “Việc học này thật chậm làm sao. Bạn có thể hoàn thành việc học thuộc Pháp theo cách này không? Chỉ cần đọc qua thôi là đã học thuộc lòng rồi”. Mỗi lần như vậy, tôi lại loại bỏ suy nghĩ này và tiếp tục ghi nhớ.

Tôi không thể ghi nhớ chính xác một đoạn Pháp cho dù tôi đã cố gắng thế nào. Sau đó, tôi tạo một file word trên máy tính, gõ các từ trong khi ghi nhớ, lấy sách kiểm tra lại và đánh dấu những từ sai bằng màu đỏ, bao gồm cả các dấu chấm phảy. Tôi tiếp tục ghi nhớ và đánh máy chữ cho đến khi tôi nhớ chính xác một đoạn, và sau đó tôi chuyển sang đoạn Pháp tiếp theo. Việc làm này rất tốn thời gian, nhưng vận hành rất tốt. Mặc dù tiến độ của tôi vẫn còn chậm, nhưng tôi chắc chắn sẽ tiếp tục học và học thuộc Pháp.

Kết luận

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm — kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã tu luyện đến ngày hôm nay. Trong thời gian còn lại tôi sẽ cố gắng hết sức để loại bỏ các chấp trước của mình và tinh tấn tu luyện.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/25/433778.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/30/196806.html

Đăng ngày 27-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share