Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-09-2021] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đắc Pháp vào năm 1998. Sư phụ đã từ bi bảo hộ tôi trong 20 năm qua, và những ký ức thời thơ ấu của tôi đều là về Đại Pháp. Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm tu luyện của mình, đặc biệt dành cho các học viên trẻ vẫn đang giải đãi trong tu luyện, bởi vì tất cả chúng ta đều đến vì Pháp!

Tôi đã gặp chú Mã, một học viên, vài tháng trước. Chúng tôi đã chia sẻ trải nghiệm tu luyện của mình, và vì chú Mã đã đi nhiều nơi nên chú nói hiếm khi chú thấy các học viên trẻ học Pháp. Chú bảo tôi là một trong số ít người chăm chỉ học Pháp và tôi nên kiên trì cho đến cùng. Chấp trước vào tự ngã của tôi nổi lên và tôi nghĩ Sư phụ đang mượn lời học viên này để khích lệ tôi. Tuy nhiên, khi tôi viết bài chia sẻ kinh nghiệm này và nhớ lại những lời chú Mã đã nói, tôi không còn cảm thấy tự cao như vậy nữa. Tất cả chúng ta đều đến vì Pháp, và thật đáng tiếc khi bị chôn vùi trong thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội người thường!

Khoảng hai tuần trước, tôi tình cờ gặp lại chú Mã và chúng tôi lại chia sẻ trải nghiệm tu luyện của mình. Chú hỏi: “Cháu nghĩ tại sao trong bài giảng, Sư phụ lại đề cập đến các học viên trẻ khoảng 25 tuổi?” Tôi trả lời: “Đó là bởi vì nhóm học viên này được sinh ra khi Sư phụ truyền Pháp. Họ hạ thế vì muốn được đồng hóa với Đại Pháp.”

Sư phụ giảng:

“Từ lúc đó thì năm nào cũng có, Thần vẫn luôn hạ xuống. Đợi tới khi tôi truyền Pháp, những vị Thần đó cũng là đến đây như hoa tuyết rơi. Chính là nhiều như thế. Tôi tính tuổi [của họ], từ khi tôi truyền Pháp cho tới nay, vậy là những người trẻ khoảng 25 tuổi, quả thực còn có rất nhiều người chưa hề được cứu, đều là chư Thần tới, họ hạ xuống mặt đất, tản ra các nơi toàn thế giới, có người làm người không nổi, không có thân người nhiều đến thế, bèn làm động vật, làm thực vật, tại sao xã hội bây giờ yêu cầu bảo hộ động thực vật cao đến thế, những năm này, đều là có nguyên nhân, là Thần an bài, đang dẫn động, không ai thấy rõ những việc này, nhưng mà đều không đơn giản.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Tu bỏ chấp trước vào điện thoại di động

Khi tôi tu luyện tinh tấn, chấp trước vào điện thoại di động của tôi ít nổi lên. Ngược lại, vào những thời điểm giải đãi trong tu luyện cá nhân, tôi thường xuyên sử dụng điện thoại di động. Nó giống như một loại ma túy, và tôi sẽ cảm thấy không thoải mái nếu điện thoại di động của tôi bị lấy đi. Ngay cả sau khi đã xóa nhiều ứng dụng khỏi điện thoại, tôi vẫn lướt điện thoại di động để giết thời gian. Tôi cầm lấy điện thoại ngay khi thức dậy, và vẫn dùng nó vào giờ đi ngủ vào buổi tối. Tôi hay nghĩ về nó mỗi khi học Pháp, do vậy tôi không thể học Pháp với tâm thuần tịnh. Ngay sau khi học Pháp, tôi liền lấy điện thoại để dùng.

Tôi biết đây là điều tôi cần chính lại, nhưng tôi chưa có ý định thực sự tu bỏ chấp trước này. Tôi làm những gì tôi thích, và sử dụng điện thoại di động mà chưa bao giờ cảm thấy chán. Tuy nhiên, khi học Pháp, tôi cảm thấy buồn ngủ chỉ sau khi đọc một vài trang.

Một hôm, tôi đọc được đoạn Pháp về giả ngã và chân ngã.

Sư phụ giảng:

“Con người ở thế gian, họ chỉ là hưởng thụ quá trình sinh mệnh, tôi từng nói rằng con người thật đáng thương, con người ở thế gian này họ chỉ là hưởng thụ những cảm thụ được mang đến cho con người trong quá trình sinh sống. Cách nói ấy của tôi khá là chuẩn xác. Ý là gì? Con người cảm thấy bản thân đang làm chủ chính mình, và những gì mình muốn làm, kỳ thực đó là thói quen và chấp trước hậu thiên được dưỡng thành trong khi [cảm thấy] ưa thích, đang truy cầu cảm thụ, chỉ là thế mà thôi; còn nhân tố đằng sau vốn thật sự khởi tác dụng rằng muốn làm gì, chính là đang lợi dụng những thứ như thói quen, chấp trước, quan niệm và dục vọng của người ta để khởi tác dụng. Thật sự thân thể người chính là như thế, chính là hưởng thụ những cảm thụ được mang đến trong quá trình sinh sống, đưa ngọt cho chư vị thì chư vị biết là ngọt, đưa đắng cho chư vị thì chư vị biết là đắng, đưa cay cho chư vị thì chư vị biết là cay, đưa thống khổ đến cho chư vị thì chư vị biết khó chịu, đưa hạnh phúc đến cho chư vị thì chư vị biết cao hứng.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Tôi không muốn trở thành một người đáng thương bị cảm xúc và cảm giác điều khiển. Chân ngã của tôi đã bị chôn vùi, và tôi cần phải kiểm soát bản thân. Tôi chống lại chấp trước vào điện thoại di động, và học Pháp nhiều hơn. Tôi không còn chấp trước vào việc sử dụng điện thoại di động nữa, và điều đó thực sự giống như Sư phụ đã giảng.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước” ( Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tu bỏ chấp trước vào danh và lợi

Bố tôi và tôi có một trung tâm gia sư. Theo thời gian, tôi bắt đầu quan tâm đến việc có bao nhiêu học viên đăng ký học tại trung tâm của mình để tôi có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Khi trường học mở cửa trở lại vào tháng 9, tôi đặc biệt lo lắng và không thể ngủ ngon vào ban đêm. Tôi sợ có quá ít học viên đăng ký học tại trung tâm của tôi. Tôi nói với mọi người rằng mình không quan tâm đến số lượng học viên đăng ký, nhưng sâu thẳm bên trong tôi rất quan tâm đến điều đó. Tôi càng quan tâm, chấp trước của tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi đã không thể tu bỏ chấp trước của mình, và chương trình học của trung tâm gia sư của tôi ngày càng nghèo nàn và kém hấp dẫn hơn. Tôi đã tìm ra gốc rễ vấn đề của mình và nhận ra mình đã không thay đổi bản thân từ bên trong. Nếu không thay đổi bản thân, thì không có gì trên bề mặt thay đổi cả. Tôi bắt đầu tu bỏ quan niệm người thường của mình khi tôi học Pháp nhiều hơn.

Sư phụ giảng:

“Khảo nghiệm diện tiền kiến chân tính” (Kiến chân tính, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Diễn nghĩa:

“Gian khó phơi bày đâu chân tính” (Kiến chân tính, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Khi năm học mới bắt đầu vào đầu tháng 9, một phụ huynh gọi cho tôi và hỏi có phải tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi trả lời tôi là một học viên. Cô nói cô đã biết từ lâu rằng tôi là một học viên, và một số phụ huynh đang cân nhắc việc gửi con họ đến một trung tâm gia sư khác. Cô hỏi liệu tôi có thể tránh nói về Đại Pháp không. Tôi bèn bảo cô rằng không thể giải thích tình hình một cách rõ ràng qua điện thoại, và từ chối vấn đề này trong khi vội đến tham gia một buổi chia sẻ tu luyện tại nhà của một học viên.

Sau khi trở về nhà từ buổi chia sẻ tu luyện, tôi bắt đầu nghĩ mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân. Có lẽ tôi đã có thiếu sót ở đâu đó? Tôi bắt đầu tự hỏi bản thân liệu việc giúp các học sinh của mình thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới có chính đáng không, hay tôi sợ bị mất lợi nhuận vì thiếu học sinh? Không, tôi không chấp trước vào lợi ích, vì tôi biết mình đang làm điều chân chính nhất. Tôi tiếp tục tự hỏi mình một số câu hỏi, và nhận ra tôi chưa bao giờ giảng chân tướng cho các phụ huynh. Đây có thể là một sơ hở trong tu luyện của tôi. Mọi việc xảy ra đều có lý do, nên tôi nhận ra Sư phụ đã an bài để tôi giảng chân tướng cho cô ấy. Con xin cảm tạ Sư phụ! Cơ thể tôi trở nên dễ chịu sau khi tìm thấy các chấp trước. Tôi rất hạnh phúc, và cảm giác như tất cả tế bào và phân tử trong cơ thể tôi đang mỉm cười.

Sáng hôm sau, tôi gọi cho vị phụ huynh đó và lên lịch hẹn gặp. Tôi cầu xin Sư phụ trợ giúp để cứu chúng sinh này. Khi chúng tôi gặp nhau, vị phụ huynh bắt đầu cuộc trò chuyện, và tôi từ từ dẫn dắt cuộc trò chuyện sang Đại Pháp và giảng chân tướng cho cô ấy. Sau khi chứng kiến nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bắt giữ trái phép và bị bức hại đến chết, vị phụ huynh này tỏ ra lạnh lùng khi tôi giảng chân tướng cho cô ấy. Tôi chậm rãi giải thích mọi thắc mắc của cô, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi tôi buông bỏ chấp trước vào danh và lợi, nhiều học sinh bắt đầu đăng ký học ở trung tâm gia sư của tôi. Tôi cảm thấy Sư phụ đang khích lệ tôi bước đi trên chính đạo. Chỉ cần tôi tín Sư tín Pháp, Sư phụ sẽ ban cho tôi mọi thứ mà tôi cần. Những gì chúng ta bỏ đi đều là những thứ xấu. Mọi việc xảy ra đều có lý do chính đáng. Trong khi công của chúng ta tăng trưởng, thì nghiệp lực của chúng ta cũng đang được tiêu trừ.

Tu bỏ tâm sắc dục

Tôi càng tiếp xúc nhiều với internet thì tâm sắc dục của tôi càng trở nên mạnh hơn. Tôi muốn xem các video về chế độ ăn kiêng và thể dục để giảm cân. Tôi cũng xem các video và mua nhiều sản phẩm về chăm sóc da để giúp làn da của tôi trắng và đẹp hơn. Tôi sẽ liếc nhìn vào bất kỳ gương nào mà tôi đi ngang qua. Những thói quen này là bước đầu của chấp trước mạnh mẽ vào sắc dục.

Tôi từng có mong muốn có một mối quan hệ. Tôi biết khi có một mối quan hệ thì sẽ bị ảnh hưởng bởi nhiều thứ tầm thường và dẫn đến giải đãi trong tu luyện, nhưng tôi vẫn không thể kiểm soát được ham muốn của mình. Tôi rất kén chọn khi mọi người sắp xếp cho tôi những buổi gặp gỡ để mai mối. Một lần, tôi được giới thiệu cho người con trai của một học viên, và tôi đã mất một tuần để suy nghĩ xem có nên gặp anh ấy hay không. Trong tuần đó, tôi đã đi cắt tóc, và thợ cắt tóc đã cắt tóc của tôi rất ngắn, theo phong cách con trai. Khi đến buổi hẹn, tôi không có bất kỳ tình cảm nào với anh ấy, nhưng sau khi nghĩ về việc mẹ anh ấy cũng là một học viên, tôi thấy khao khát có được gia đình của riêng mình. Khi về nhà, tôi đã hy vọng anh ấy sẽ liên lạc với tôi. Một thời gian sau, tôi được biết người mà tôi gặp không thích những cô gái để tóc ngắn. Tôi bắt đầu cảm thấy rất khó chịu, và đủ loại suy nghĩ tiêu cực nổi lên. Anh ấy là gì mà coi thường tôi? Tôi thậm chí còn không thích anh ấy! Tôi cảm thấy khá khó chịu trong vài ngày, và sau đó chợt nhận ra đây không phải là chân ngã của mình. Tôi bắt đầu loại bỏ những suy nghĩ đó, và mấy ngày sau chúng biến mất. Tôi biết tâm “giữ thể diện” đang cản trở tôi đề cao, vì chấp trước sắc dục của tôi vẫn chưa bị tu bỏ.

Mặc dù tôi đã nhận ra các chấp trước của mình, nhưng tôi không thể loại bỏ chúng tận gốc. Tôi luôn hy vọng mình có thể gặp một người phù hợp. Có lẽ Sư phụ đã nhìn thấy chấp trước của tôi nên an bài chú Mã đến nói chuyện với tôi. Chú kể cho tôi nhiều ví dụ về các học viên trẻ đã giải đãi trong tu luyện ngay sau khi kết hôn, và cách cựu thế lực bẫy họ khiến họ ngày càng lún sâu hơn. Câu cuối cùng của chú Mã đã điểm ngộ cho tôi: “Tại sao chúng ta lại sống trong thế giới nhân loại này?” Tôi biết chúng ta đến để trợ Sư phụ chính Pháp, và chúng ta không nên tận hưởng sự thoải mái và tìm kiếm hạnh phúc. Đây không phải là hạnh phúc thực sự. Vậy hạnh phúc thực sự là gì? Được đắm mình trong Đại Pháp mới là hạnh phúc thực sự! Cảm ơn chú Mã đã điểm ngộ cho tôi. Con xin tạ ơn Sư phụ đã bảo hộ con.

Sư phụ giảng:

“Dục vọng [ăn thịt] của một số học viên tương đối lớn, tâm ăn thịt rất mạnh, thường hay ăn nhiều thịt. Đến lúc mọi người đều thấy thịt tanh hôi, [thì] họ vẫn thấy không tanh, vẫn có thể ăn được. Để họ vứt bỏ cái tâm này, thì làm sao đây? Họ ăn thịt vào liền bị đau bụng, không ăn [thịt] thì không đau; sẽ xuất hiện trạng thái này, nghĩa là không được ăn [thịt] nữa.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Chúng ta cần phải học Pháp thường xuyên hơn và luôn tuân thủ các Pháp lý. Chúng ta cần phải tu bỏ các chấp trước của mình và hướng bản thân theo tiêu chuẩn của Đại Pháp. Tương tự như vậy, chúng ta biết chấp trước vào việc ăn thịt là điều mà người tu luyện chúng ta phải tu bỏ. Chúng ta không thể trì hoãn đến tận phút cuối, khi cảm thấy đau bụng. Tu luyện không khó, nhưng sẽ cảm thấy khó nếu không thể buông bỏ nhân tâm.

Còn có nhiều học viên trẻ như tôi đến vì Pháp. Chúng ta không nên bị lầm lạc trong xã hội người thường. Nếu chúng ta không tinh tấn, liệu chúng ta có xứng đáng với chân ngã của mình và sự từ bi khổ độ của Sư phụ? Hãy tinh tấn và trở thành trụ cột trong khi trợ Sư chính Pháp.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/28/431892.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/13/196144.html

Đăng ngày 18-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share