Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh,Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-10-2021] Tôi bán trái cây ở chợ và nhiều khách hàng tới quầy của tôi mỗi ngày. Một số khách hàng quen thường nói với tôi: “Chị ngày càng trẻ đẹp hơn.” Tôi biết đây là Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) thông qua họ khích lệ tôi tiếp tục cứu chúng sinh.

“Tôi vui mỗi khi gặp chị”

Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, chứng thực Pháp là trách nhiệm của tôi. Tôi ăn mặc chỉnh tề và lịch sự chào đón mọi khách hàng: “Xin chào! Chị muốn mua loại trái cây nào? Để tôi giúp chị chọn nhé.” Tôi đặt mình vào vị trí khách hàng và giúp họ có được loại trái cây phù hợp nhất.

Nhiều khách hàng nói với tôi: “Chị thật là tốt và tôi cảm thấy ở đây như nhà mình. Tôi vui mỗi khi gặp chị.” Sau đó, tôi có cơ hội giảng chân tướng cho họ.

Đôi khi lúc tôi rất bận rộn, và tôi không thể trò chuyện với họ trước khi họ rời đi, tôi luôn nói: “Chờ đón chị quay lại lần tới!” Trong tâm, tôi nói với họ: “Các vị hãy đến đây để nghe chân tướng và thức tỉnh. Xin hãy quay trở lại để tôi có thể nói chân tướng cho các vị!”

Một số khách hàng quen thích đến quầy của tôi và nói chuyện một lúc mặc dù họ không mua gì cả. Họ nói rằng họ cảm thấy thoải mái ở đây và phấn khởi hơn sau khi được nói chuyện với tôi. Tôi biết tất cả là nhờ có Sư phụ Lý đã thanh lý trường không gian cho tôi.

Khi dự báo có cơn bão lớn, nhiều người hối hả tới chợ, và xếp hàng dài. Một phụ nữ ăn mặc đẹp đã mua hai loại trái cây, tổng cộng là 26 Nhân dân tệ (tương đương 4 đô la Mỹ). Khi cô ấy rút điện thoại ra để quét mã, điện thoại hết pin. Cô hỏi mượn tôi bộ sạc, nhưng cái của tôi không vừa với điện thoại của cô ấy.

Cô ấy nói: “Tôi nên làm gì đây? Tôi cũng định mua một ít rau nữa!”Tôi hỏi cô ấy: “Chị cần bao nhiêu tiền?” Cô ấy nói: “Khoảng 60 đến 70 Nhân dân tệ.” Tôi lấy ra tờ 100 Nhân dân tệ và đưa cho cô ấy: “Chị nhanh mua rau đi!” Cô ấy nói: “Làm sao tôi nhận tiền được? Chị và tôi mới chỉ gặp nhau lần đầu.”

Phía sau cô ấy, một số khách hàng quen cũng lắc đầu hoặc xua tay cố gắng ngăn cản tôi. Tôi nói: “Không sao. Hãy đi mua rau đi. Nhanh lên trước khi bão tới.” Cô ấy nói: “Tôi sẽ để lại cho chị số điện thoại của tôi.” Tôi nói: “Không, không cần.” Cô ấy nói: “Vậy xin đưa tôi 74 Nhân dân tệ, trừ đi tiền hoa quả.” Tôi nói: “Chị có chắc thế đủ không?“ Cô ấy bảo đủ.

Sau khi cô ấy rời đi, những khách hàng quen nói: “Chị quá bất cẩn. Ngày nay còn bao nhiêu người đáng tin cậy đây? Chị sẽ không thể tìm thấy cô ấy nếu cô ấy không mang tiền đến trả. Không phải ai cũng như chị!” Tôi cười đáp: “Đừng nghĩ xấu về mọi người.”

Vài ngày sau cô ấy quay lại và trả tiền cho tôi. Cô ấy hỏi: “Tại sao chị tốt quá vậy?” Tôi nói với cô ấy tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Đôi mắt cô ấy sáng lên, và tôi nói tiếp: “Bất kỳ ai tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cũng sẽ làm như vậy với chị.” Tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho cô ấy tới khi cô đã hiểu hoàn toàn chân tướng và thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Từ vẻ mặt buồn bã đến nét mặt hạnh phúc

Một phụ nữ khoảng 40 tuổi trông lúc nào cũng buồn bã. Ban đầu, cô ấy rời đi ngay sau khi mua trái cây. Khi cô ấy đến thường xuyên hơn, cô ấy nán lại quầy của tôi lâu hơn một chút.

Một ngày nọ, khi không có ai xung quanh, tôi hỏi cô ấy: “Chị có muốn ngồi lại vài phút không?” Tôi trò chuyện cùng cô ấy và nói: “Cuộc sống không dễ dàng nhưng nó thật ngắn ngủi. Chỉ vài chục năm là mọi thứ đều qua đi. Xin đừng quá coi trọng điều gì…” Cô ấy lắng nghe rồi bỏ đi không nói lời nào.

Hôm sau cô ấy quay lại và hỏi tại sao tôi lại vui vẻ và hạnh phúc như vậy. Tôi nói với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp và nói: “Trước khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi bị trầm cảm vì bệnh tật mà không có tiền để điều trị. Nhưng sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi xem xét mọi việc chiểu theo các Pháp lý và đã có thể tìm được câu trả lời.” Cô ấy không thấy ấn tượng và nói: “Có lẽ chị không gặp quá nhiều chuyện như tôi.”

Tôi được biết mẹ cô ấy đang bị trầm cảm nặng, chị cô ấy bị ung thư vú, và chồng cô ấy ngoại tình với một người phụ nữ khác. Cô ấy nói: “Tôi thậm chí không thể tự tử – nếu tôi chết, ai sẽ chăm sóc cho mẹ và chị tôi?”

Tôi nói: “Chị đúng là một người có hiếu, vẫn nghĩ đến mẹ và chị gái khi có ý nghĩ tự tử. Chị là người có trách nhiệm.” Khi tôi nói vậy, cô ấy bật khóc và nói: “Chị không biết được cuộc sống của tôi khó khăn tới mức nào đâu!”

Tôi nói với cô ấy rằng các mối quan hệ giữa con người đều là nghiệp lực luân báo, và mọi người đều phải chịu quy luật sinh, lão, bệnh, tử. Vì chủ nghĩa vô Thần do Đảng Cộng sản cổ súy, con người ngày nay không còn ước thúc đạo đức, dẫn đến việc chồng cô ấy ngoại tình, v.v…

Cô ấy nói: “Làm sao chị biết nhiều thế?” Tôi nói với cô ấy: “Pháp Luân Đại Pháp đã khai mở trí huệ cho tôi.”

Sư phụ đã giảng:

“Chân Thiện Nhẫn tam tự thánh ngôn Pháp lực vô hạn

Pháp Luân Đại Pháp hảo chân niệm vạn kiếp tức biến

Diễn nghĩa:

Ba chữ thánh ngôn ‘Chân Thiện Nhẫn’ có vô hạn Pháp lực

Chân niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ lập tức biến đổi vạn kiếp”

(Đối liên–Hồng Ngâm IV)

Tôi nói: “Khi mọi thứ dường như vô vọng, xin hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Sau đó, cô ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nụ cười đã nở lại trên khuôn mặt cô ấy. Ấn tượng với những thay đổi tích cực của cô ấy, chị gái của cô bắt đầu nói Pháp Luân Đại Pháp hảo.

Chứng kiến những thay đổi từng ngày ở cả tâm và thân của cô ấy và khuôn mặt từng buồn bã của cô ấy trở nên vui vẻ ra sao, tôi thành tâm thầm nói: “Tạ ơn Ngài, Sư phụ!”

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 vì bệnh tật. Do trình độ học vấn kém, lúc ban đầu, tôi không hiểu Sư phụ đang giảng gì-nhưng tôi biết Pháp Luân Đại Pháp đã chữa lành bệnh của tôi và tôi ghi nhớ “Chân, Thiện, Nhẫn.” Tôi biết tôi phải chiểu theo Pháp lý này để hành xử mọi lúc.

Cuộc sống tiếp diễn và đột nhiên, ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp một cách điên cuồng. Tôi đã cùng các học viên khác tới Bắc Kinh để giải thích với Chính phủ về tác dụng thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp về chữa bệnh khỏe thân, nhưng tôi đã bị bắt và bị bức hại. Tới hôm nay, tôi đã từng kinh qua trại tạm giam, trung tâm tẩy não, trại lao động cưỡng bức, bị giám sát nơi ở, v.v…

Tôi đã không từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một giây phút nào trong suốt hơn hai mươi năm nay, và luôn nhắc nhở bản thân làm những gì mà Sư phụ yêu cầu chúng ta. Mỗi ngày khi tôi thắp hương dâng Sư phụ, tôi đều xin: “Sư phụ, xin hãy gia trì chính niệm cho con. Con muốn chia sẻ phúc lành mà con nhận được từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp với những người mà con gặp.”

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/24/432802.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/8/196905.html

Đăng ngày 24-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share