Bài viết của Tịnh Liên, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-10-2021] Khi con trai tôi mới được bảy tuổi, chồng tôi bị tai nạn lao động và qua đời. Lúc đó tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được ba năm. Với những lời dạy của Sư phụ trong tâm, tôi đã không để cho nỗi đau ảnh hưởng đến mình và bình tĩnh lo liệu cho đám tang của chồng tôi.

Mẹ chồng tôi và các thành viên trong gia đình đã đến nơi làm việc của anh ấy để đòi bồi thường cho cái chết của anh ấy. Tôi không tham gia vì tôi cảm thấy không đúng khi gây khó dễ cho công ty của anh ấy. Sau khi nhận được khoản tiền bồi thường, mẹ chồng tôi giữ lấy phần lớn nhất vì bà sợ tôi tái hôn. Các thành viên trong gia đình anh ấy cũng bàn tán về tôi và dành cho tôi những cái nhìn không mấy thiện cảm.

Người con dâu hiếu thảo

Tôi không hề cảm thấy phiền bởi những hành động của họ, tôi chỉ cảm thấy thông cảm cho họ. Vào những dịp lễ, tôi vẫn đối xử với họ giống như cách tôi thường làm khi chồng tôi còn sống. Tôi mua quà Tết biếu họ, làm cho họ những chiếc bánh bao đặc biệt và ăn mừng cùng họ. Tôi cũng đưa họ đi ăn tối. Một năm nọ, vào ngày sinh nhật bố chồng, mặc dù bận rộn nhưng tôi vẫn cố gắng làm một điều gì đó cho ông. Mỗi khi tôi gọi điện cho mẹ chồng, chúng tôi đều nói chuyện cả tiếng đồng hồ. Tôi đối xử với tất cả các thành viên trong gia đình nhà chồng giống như cách tôi đã làm trước khi anh ấy qua đời.

Tôi nhắc nhở bản thân rằng, là một học viên, tôi cần từ bi, vị tha, luôn đặt nhu cầu của người khác lên trước. Có một năm mẹ chồng tôi bị viêm phổi cấp. Vì biết bà khó tính, tôi đã mua cho bà chăn, ga giường, khăn tắm mới để dùng trong bệnh viện. Bệnh nhân ở cùng phòng đã nói rằng tôi làm tất cả những việc này vì muốn tiền của mẹ chồng. Bà ấy đã nói nhiều điều tệ hại về tôi. Có lẽ mẹ chồng tôi đã giải thích cho bà ấy hiểu, vì thái độ của bà ấy sau đó đã thay đổi hoàn toàn. Mỗi buổi sáng, tôi chuẩn bị bữa sáng cho mẹ chồng và mang đến bệnh viện lúc 7 giờ sáng vì bà không muốn ăn thức ăn của bệnh viện. Để đảm bảo bữa sáng của bà được sẵn sàng đúng giờ, tôi đã dậy từ lúc 4 giờ sáng.

Tôi có một cửa hàng quần áo nên phải đi làm ngay sau khi mang bữa sáng đến cho mẹ chồng. Mùa đông năm đó, giá rau chân vịt tăng lên 16 tệ một cân nhưng tôi vẫn mua để làm bánh bao cho bà. Tôi cũng dọn dẹp căn hộ của bà và chuẩn bị đồ ăn đặc biệt khi nghe tin bà sắp được xuất viện. Khi bố chồng tôi nằm viện, tôi cũng ở bên chăm sóc, thăm hỏi ông ấy.

Mẹ chồng tôi và hai bên gia đình nội ngoại đều rất cảm động. Khi chúng tôi tham dự bất kỳ buổi gặp ngày lễ, đám cưới hay cuộc họp mặt gia đình nào, mẹ chồng tôi đều khen tôi và giới thiệu tôi là “con dâu lớn của bà.” Bà biết rằng tôi rất hiếu thảo và từ bi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Từ đó bà có quan điểm tích cực về Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi biết hàng xóm của mình là một học viên, bà nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt! Hãy nhìn chồng của bà ấy! Ông ấy từng ốm yếu liên miên, nhưng sau khi thấy những thay đổi tích cực của vợ, ông ấy cũng bắt đầu tập luyện và mọi bệnh tật đều đã biến mất.”

Nhiều học viên đã bị sách nhiễu vào năm 2015 sau khi họ đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, kẻ chủ mưu của cuộc bức hại tàn bạo đối với Pháp Luân Đại Pháp. Khi các nhân viên cảnh sát đến tìm hàng xóm của bà, mẹ chồng tôi đã mở cửa và nói: “Các cháu đừng gõ cửa nhà họ nữa. Không có ai ở nhà đâu.“ Tôi biết bà làm vậy để bảo vệ các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Nuôi dạy con trai trở thành một người chính trực

Khi chồng tôi mất, gánh nặng kiếm tiền nuôi con đổ lên đầu tôi. Ngay sau khi chồng tôi qua đời, con trai tôi lên cơn sốt và bắt đầu bị nôn. Cháu bị chẩn đoán mắc bệnh viêm màng não. Tôi nghĩ đến Đại Pháp, trong lúc tuyệt vọng, tôi nói: “Mẹ sẽ bật các bài giảng Pháp của Sư phụ cho con nghe, được không?” Con trai tôi nhanh chóng đồng ý, tôi liền bật các bài giảng Pháp của Sư phụ cho cháu nghe. Căn bệnh viêm màng não của cháu đã biến mất một cách đáng kinh ngạc sau khi nghe bài giảng thứ tư. Tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra. Con trai tôi trả lời: “Con chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang xoay trên đầu, sau đó con cảm thấy dễ chịu hơn từ lúc nào không biết!” Sư phụ đã cứu con trai tôi và chúng tôi mãi mãi biết ơn Sư phụ!

Tôi đã dạy con trai mình chiểu theo những giá trị đạo đức truyền thống. Chúng tôi đã đọc thuộc các bài thơ trong cuốn Hồng Ngâm của Sư phụ, tôi cũng thường xuyên nói với cháu về những đạo lý làm người.

Khi tôi phát hiện cháu lấy trộm một khoản tiền của tôi để đi chơi điện tử, tôi đã bình tĩnh nói với cháu: “Con của mẹ, nếu con thực sự cần tiền, hãy nói thẳng với mẹ. Đừng nói dối và lấy trộm của mẹ. Con thử nghĩ xem, liệu con có khó chịu không nếu mẹ nói dối con? Sau này sẽ không có ai tin tưởng con cả!” Từ đó về sau, con trai tôi không bao giờ lấy trộm tiền hay nói dối tôi nữa.

Thật không may trong thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội ngày nay, con trai tôi trở nên nổi loạn và không chịu nghe lời tôi. Cháu không tập trung vào việc học ở trường và bắt đầu hẹn hò với các cô gái. Tôi lo lắng và không biết phải làm gì. Đã có lúc tôi muốn bỏ cuộc. Sau đó tôi tự suy ngẫm và hướng nội. Tôi biết rằng để kỷ luật con mình đúng cách, trước tiên tôi cần phải làm người tốt hơn nữa. Tôi cần phải thay đổi bản thân thì những vấn đề này mới có thể được giải quyết.

Tôi không còn đòi hỏi con trai mình phải làm tốt nữa – thay vào đó, tôi quan tâm đến con từ tận đáy lòng. Tôi bao dung những thiếu sót của cháu và trở nên nhẹ nhàng, bình tĩnh trong khi điều chỉnh và hướng dẫn cháu. Tôi bắt đầu thấy những thay đổi ở cháu và cháu trở nên ngoan ngoãn hơn. Điểm số của cháu cũng được cải thiện và đã được nhận vào trường đại học mà cháu lựa chọn.

Tại bữa tối trong lễ tốt nghiệp của cháu, tôi nói rằng: “Con của mẹ, con nên biết ơn những người đã giúp đỡ con và báo đáp lòng tốt của họ. Khi ai đó đối xử không tốt với con, hãy biết ơn vì họ đã chỉ ra những khuyết điểm của con.” Tôi nói với bạn bè và gia đình của chúng tôi rằng: “Nhờ có Đại Pháp, nhờ có niềm tin vào Chân – Thiện – Nhẫn nên tôi mới có thể bước tới ngày hôm nay, mới có thể giáo dục con tốt như vậy. Xin cảm tạ Sư phụ, cảm tạ Đại Pháp.“

Trước khi cháu lên đường vào đại học, tôi nói với cháu: “Hãy nhớ thường xuyên gọi điện về cho ông bà, hãy hiếu thuận với ông bà.” Con trai tôi đã có một công việc ổn định sau khi ra trường. Tôi thường nhắc nhở cháu phải chăm chỉ và bao dung với đồng nghiệp. Cháu đã nghe theo lời khuyên của tôi và được thăng chức nhiều lần. Khi được thưởng 3.000 nhân dân tệ, cháu đã mua biếu bố mẹ chồng tôi một chiếc máy điều hòa không khí mới.

Hai mươi năm đã trôi qua kể từ khi chồng tôi qua đời. Tôi đã xoay sở để nuôi con trai, hiếu thảo với bố mẹ chồng và nuôi dạy con trai tôi trở thành một người đàn ông thành đạt. Có lẽ một số người sẽ thấy cuộc sống của tôi rất khó khăn. Tuy nhiên, tâm tôi luôn ngập tràn hạnh phúc và may mắn. Tôi luôn giúp đỡ những người cần được giúp đỡ. Nhìn tôi cũng trẻ hơn so với tuổi thật của mình. Sư phụ và Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc sống mới, và với niềm tin vào Đại Pháp, tôi đã có thể vượt qua khổ nạn của mình và bước về phía một tương lai tươi sáng! Tôi thực sự muốn nói rằng: “Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm ơn Đại Pháp!”

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/29/令婆家自豪的儿媳-432995.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/4/196857.html

Đăng ngày 22-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share