Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-10-2021] Cứu chúng sinh là một trong ba việc các học viên nguyện làm trong thời kỳ Chính Pháp.

Điểm hóa của Sư phụ: Cứu chúng sinh trên thế gian là việc cấp bách

Các hạng mục Pháp Luân Đại Pháp mà tôi tham gia hầu hết đều thiên về kỹ thuật và dùng để hỗ trợ những việc khác mà tôi được giao. Hiếm khi tôi giảng chân tướng cho mọi người. Gần đây, tôi nhận ra mình nên cứu những người có duyên. Nhưng tôi vẫn chưa thực sự làm được gì nhiều, phần vì điều kiện sinh hoạt không cho phép tôi bật điện thoại, phần vì chấp trước vào mong muốn được an nhàn, thoải mái.

Hai ngày trước, tôi nằm mơ có một trận hỏa họa xảy ra ở một tòa nhà cao tầng gần chỗ tôi. Tôi đứng từ phía dưới nhìn lên đám cháy và thấy dây điện trên mái nhà bắt đầu bốc cháy. Tôi nghĩ mình nên làm gì đó để dập lửa, nhưng dường như lại cảm thấy việc này không khẩn cấp lắm. Mọi người đang bỏ chạy tán loạn trong khi tôi đang do dự nghĩ: “Tôi nên gọi báo cháy theo số nào, 119 hay là 911?”

Cảnh tượng tiếp theo xảy ra trong phòng tôi. Khi đó xung quanh tôi có rất nhiều món quà từ những người bạn thời thơ ấu.

Sau khi tỉnh giấc, tôi gần như đã quên mất giấc mơ. Khi đang phát chính niệm lúc 6 giờ sáng, Sư phụ đã tái hiện lại những cảnh tượng xảy ra trong giấc mơ cho tôi thấy. Điều Sư phụ muốn nhắc nhở tôi là gì? Đột nhiên, tôi ngộ ra Sư phụ muốn điểm hóa cho tôi rằng việc cứu người rất khẩn cấp, tôi phải đi cứu những chúng sinh trong thế giới của mình.

Đây không phải là lần đầu tiên Sư phụ điểm hóa việc tôi nên cứu người, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy việc đó lại cấp bách như lần này.

Sau khi phát chính niệm, tôi đi hâm nóng chiếc bánh mỳ đông lạnh trong lò vi sóng để ăn sáng. Có vẻ chiếc lò vẫn hoạt động bình thường như mọi khi, nhưng khi tôi bỏ chiếc bánh ra, nó còn lạnh nguyên.

Tôi tự hỏi: “Phải chăng Sư phụ đang điểm hóa điều gì khác nữa? Điều đó là gì vậy?”. Tôi nói chuyện này với một người bạn đồng tu. Lúc đầu đồng tu này cho rằng chiếc lò của tôi đã quá cũ nên mới vậy. Hai ngày sau, cô ấy chia sẻ thể ngộ với tôi. Theo cô, có thể tôi đang làm việc gì đó vội vàng nên cần bình tâm suy xét. Tôi kiểm tra lại lò vi sóng, nó vẫn không hâm nóng được thức ăn. Thậm chí đến giờ, tôi vẫn chưa ngộ ra Sư phụ đang muốn nói điều gì với tôi.

Buông bỏ tâm sợ hãi

Vào một buổi sáng, một học viên khuyên tôi chú ý giữ an toàn. Cô ấy nói có thể ai đó đã tiết lộ danh tính của tôi với chính quyền và đề nghị tôi nên rời thành phố.

Tôi thấy lo lắng. Sau đó, có tiếng gõ cửa nhà tôi, tôi nghe thấy âm thanh giống như tiếng của một người phụ nữ và một người đàn ông nói.

Tôi sống ở nhà trọ. Khi thuê nhà hay đăng ký dịch vụ internet, tôi không sử dụng tên thật của mình. Tôi không có họ hàng hay bạn bè ở thành phố này, vì vậy tôi đoán họ có thể là người của tổ dân phố đến để yêu cầu mọi người tiêm vắc xin hoặc cảnh sát được báo cáo việc tôi sử dụng phần mềm vượt tường lửa. Tôi không ra mở cửa. Tôi thấy mình tu luyện chưa đủ tốt để can đảm mở cửa giảng chân tướng cho bất kỳ ai đến gõ cửa nhà mình.

Tôi nghĩ tôi nghe thấy một ai đó ở bên ngoài nói: “Hãy gọi cho cảnh sát” hoặc cái gì đó tương tự. Ngay lập tức tôi thấy sợ. Trong nhà tôi có nhiều thiết bị điện tử dùng để hỗ trợ kỹ thuật cho các đồng tu khác, vậy nên sự an toàn của tôi cũng sẽ ảnh hưởng đến họ.

Tôi nghe thấy nhiều người nói bên ngoài. Có người nói: “Không ai ở nhà. Hãy để chiều tối quay lại vậy”.

Cảm giác lo âu xuất hiện. Tôi nên làm gì? Liệu tôi có nên phát chính niệm không? Nhưng tôi không chắc những người đó là ai. Tôi nghĩ: “Họ đập cửa nhà mình rất mạnh. Không cần biết họ là ai, nhưng họ đang làm phiền mình. Chắc hẳn họ được chính quyền cử tới. Mình sẽ phát chính niệm để thanh trừ tà ác”. Tôi ngồi xuống, đặt chân ở tư thế song bàn và bắt đầu phát chính niệm.

Gần đây, tôi đang cố gắng học thuộc đoạn Pháp ở cuối bài giảng thứ nhất trong sách Chuyển Pháp Luân. Tôi mất đến vài ngày vẫn chưa tài nào thuộc hết đoạn bài giảng này. Cứ mỗi lần cố học là tôi lại khóc không ngừng. Tôi nghĩ đến việc Sư phụ đã gặp khó khăn trở ngại đến thế nào để chính Pháp, Sư phụ từ bi với các học viên ra sao và cả việc tôi chưa xứng với tiêu chuẩn của một học viên như thế nào. Vừa đọc thuộc đoạn Pháp, tôi vừa khóc. Nhưng mỗi lần đọc thuộc, tôi ngộ ra nhiều Pháp lý hơn. Đoạn Pháp dưới đây đặc biệt khiến tôi vô cùng chấn động:

Sư phụ giảng:

“Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi bảo hộ học viên khỏi bị thiên sai. Bảo hộ thế nào? Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Chỉ vài ngày trước, tôi chia sẻ với một đồng tu chuyện tôi đã nhiều lần được Sư phụ bảo hộ khi ở trong những tình huống nguy hiểm. Lần này là một khảo nghiệm mới, tôi biết đó là một khảo nghiệm. Tôi hiểu tất cả những thứ “nguy hiểm” chỉ là giả tướng. Tuy nhiên, khi đối diện với tình cảnh này, tôi lại bị làm cho phát hoảng.

Tôi nhẩm đọc nhiều lần Pháp dưới đây:

“Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực”. (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ

Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”. (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

“‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị”. (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

“Chư vị sợ – Nó sẽ bắt

Niệm được chính – Ác sẽ gục

Người tu luyện – Chứa đựng Pháp

Phát chính niệm – Lạn quỷ nổ

Thần tại thế – Chứng thực Pháp”. (Sợ Chi, Hồng Ngâm II)

Nhẩm Pháp xong tôi bắt đầu phát chính niệm.

Tuy vậy, tôi vẫn còn cảm giác lo lắng. Tôi thầm nghĩ: “Mình không thể hâm nóng thức ăn như bình thường. Phải chăng là Sư phụ điểm hóa mình nên rời khỏi nơi này?”. Tôi định dọn dẹp đồ đạc và lên kế hoạch rời đi.

Tôi vẫn nghe thấy tiếng người nói bên ngoài. Tôi nhìn quanh căn phòng. Có quá nhiều thứ, làm sao mang chúng đi được. Tôi có thể đem theo các thiết bị quan trọng, nhưng còn sách Đại Pháp thì sao? Không thể để sách lại được. Các đồ điện tử thì làm thế nào? Tôi nên làm gì với chúng? Những người đó vẫn còn ở bên ngoài thì phải? Họ có theo dõi tôi không?

Tôi ngắt kết nối internet và thay đổi mật khẩu trên máy tính thành chuỗi ký tự dài hơn. Tôi cất máy tính và bộ định tuyến vào một cái túi. Tôi nghĩ: “Giờ mình không nên liên lạc với các đồng tu khác, nếu không có thể họ sẽ gặp nguy hiểm”.

Một ý niệm khác chợt nổi lên: “Dùng cách người thường không thể giúp mình an toàn được. Vậy sao mình không cầu xin Sư phụ giúp đỡ?”

Tôi ngồi xuống phát chính niệm một lần nữa.

Sau đó, tôi đứng lên, rửa tay và mở tủ chứa sách Đại Pháp. Tôi chắp tay cầu xin Sư phụ cho tôi biết tôi nên đi hay ở lại.

Tôi cầm lấy sách Chuyển Pháp Luân, cố thả lỏng tâm trí và không chú tâm vào bất kỳ phần nào trong sách, đồng thời mở cuốn sách ra. Tôi nhìn xuống trang sách và mỉm cười. Sư phụ đã cho tôi một chỉ dấu:

“Là người luyện công chư vị cứ mãi cho rằng đó là bệnh, trên thực tế chư vị đúng là đang cầu [nó]; chư vị cầu bệnh, cái bệnh ấy sẽ có thể nhập vào”. (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

“Lo sợ bệnh cũng là một tâm chấp trước”. (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi là học viên tu chưa lâu. Sư phụ đã đẩy tầng thứ của tôi lên. Trước đây, tôi từng có vài lần trải qua khảo nghiệm tâm tính quan trọng. Tôi có chấp trước mạnh mẽ vào tâm lo sợ. Khi vượt qua chấp trước này dựa trên Pháp, tôi có thể cảm nhận tâm tính mình đề cao lên rất nhiều. Tuy nhiên, không có khảo nghiệm nào trước đây trực diện như khảo nghiệm ngày hôm đó.

Hôm trước khi khảo nghiệm này đến, tôi có nói chuyện với một học viên, cô ấy chỉ ra là tôi có chấp trước rất mạnh vào tâm tật đố, kiêu ngạo và coi thường người khác. Tôi nhận thấy điều cô ấy nói là đúng. Khi tôi thấy chấp trước của cô ấy là có tâm lo sợ, muốn bảo vệ bản thân, tôi đã xem thường cô ấy, thậm chí còn nói với cô ấy bằng cái giọng mỉa mai. Giờ nhìn thấy mình có chấp trước này, tôi nhận ra bản thân cũng chẳng tốt đẹp hơn.

Sau khi thu dọn một số thứ cần thiết, tôi bật máy tính lên và bắt đầu làm việc.

Sau thời gian phát chính niệm lúc 6 giờ chiều, trời đã tối đen. Tôi quá sợ nên không dám bật đèn. Tôi nhớ tiếng người nào đó nói lúc ban ngày rằng chiều tối họ sẽ quay lại.

Chả nhẽ tôi cứ chịu cảnh tù mù này suốt cả tối? Liệu cách làm của người thường có giúp tôi an toàn được chăng? Ngay cả khi tôi giả vờ như không có ai ở nhà thì điều gì sẽ đến vào hôm sau và hôm sau nữa? Tôi nghĩ: “Sư phụ đã an bài cho mình nơi này. Mình sẽ chẳng đi đâu cả! Không ai được phép can nhiễu!”

Tôi nhẩm thuộc Pháp và tiếp tục phát chính niệm. Các nhân tố tà ác ở không gian khác đã bị giải thể. Tôi lấy lại cảm giác bình an nên đã bật đèn. Nỗi sợ hãi của tôi đã tiêu biến.

Một ý niệm đột nhiên xuất hiện: “Hãy đường đường chính chính theo Sư phụ cứu chúng sinh”. Ý niệm này xuất phát từ tôi hay là điểm hóa của Sư phụ? Thời điểm ấy, tôi không hề chủ động suy nghĩ. Chắc hẳn đó là Sư phụ điểm hóa.

Tôi viết câu “Hãy đường đường chính chính theo Sư phụ cứu chúng sinh” vào một quyển sổ. Tôi tự nhắc mình phải luôn tín Sư tín Pháp.

Đến lúc này, tâm sợ hãi hầu như đã được trừ bỏ, nhưng vẫn cảm thấy chấp trước này còn dư lại chút ít. Tôi khóa cửa và kéo rèm. Tôi đang làm việc, nhưng tim tôi đập thình thịch mỗi khi nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa nhà.

Tôi ngộ ra từ trước đến giờ chưa từng chú ý đến tâm sợ hãi và không tu khứ chấp trước này đi. Đối diện với khảo nghiệm lần này, tôi nhận ra niềm tin của bản thân vào Đại Pháp chưa thật vững chắc. Tôi tự nhủ Sư phụ có thể coi sóc hết thảy mọi sự. Tôi đang tu luyện trở thành Thần, sứ mệnh của tôi là cứu người! Sao tôi lại để tâm sợ hãi chi phối? Khi tôi lo sợ, tôi đã đối đãi với cuộc bức hại này như một người thường. Tôi sai rồi!

Đến đêm, tâm trí tôi đã hoàn toàn bình hòa. Tôi hiểu cuối cùng mình đã vượt qua khảo nghiệm lần này. Quyết định không rời đi là tôi đã lựa chọn tín Sư và tu khứ tâm sợ hãi.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/17/432512.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/4/196851.html

Đăng ngày 21-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share