Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-10-2021] Mùa đông năm 2016, tôi bị báo cảnh sát và bị bắt giữ vì phát tài liệu chân tướng Đại Pháp. Cảnh sát giam giữ tôi tại một bệnh viện tâm thần trong 40 ngày, tôi bị bác sĩ và nhân viên theo dõi suốt ngày đêm. Đó là một nơi đáng sợ, cả ngày tôi phải nghe tiếng la hét của những bệnh nhân tâm thẩn.

Để giữ cho đầu óc thanh tỉnh và phủ định bức hại, tôi liên tục nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, lặp đi lặp lại trong ngày. Tôi nhanh chóng tĩnh tâm và không còn sợ hãi trong môi trường hỗn loạn đó nữa. Khi nhân viên bệnh viện tiêm cho tôi những liều thuốc không rõ nguồn gốc, tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ không cho những mũi tiêm đó làm hại tôi.

Sau khi bị kết án và đưa vào tù, hàng ngày tôi bị buộc phải đọc các bài báo lăng mạ Đại Pháp. Trong suốt 2, 3 tháng đầu, tôi không được phép ngủ vào ban đêm. Khi tất cả các tù nhân khác đã đi ngủ, tôi bị một tù nhân theo dõi và buộc phải viết “Hối quá thư”.

Tôi thể ngộ được từ Pháp rằng, nếu tôi đọc những bài báo lăng mạ Đại Pháp, chúng sẽ can nhiễu tôi. Vì vậy tôi đọc thầm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Mắt tôi đang nhìn nhưng tâm trí tôi ở nơi khác.

Sau đợt tẩy não ban đầu, lính canh bắt tôi làm việc tại trại lao động cưỡng bức. Bất cứ khi nào gặp các tù nhân, tôi sẽ nói với họ về cuộc bức hại và sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều người ủng hộ tôi và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Trong hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt đó, ánh sáng chân lý phát ra từ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” đã xua tan sự u ám bao trùm tôi, vì vậy tôi không cảm thấy đau khổ hay buồn phiền, và các tù nhân cũng ngày càng thân thiện với tôi.

Tôi nhận ra rằng bất kể ở hoàn cảnh nào, chỉ cần trong tâm trí luôn có Pháp thì Sư phụ sẽ luôn ở bên cạnh chúng ta. Mọi thứ đều chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, và cuộc bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ sẽ nhanh chóng kết thúc.

Vì tôi không chịu từ bỏ đức tin của mình, lính canh cười nham hiểm và đe dọa tôi: “Cô phải nghĩ cách làm sao để có thể sống sót qua năm nay”.

Tô xuất niệm: “Ta phải bước ra khỏi đây một cách đường đường chính chính, và không để tà ác lợi dụng con người bức hại đệ tử Đại Pháp hoặc phạm tội ác với Đại Pháp”.

Khi được trả tự do, tôi bước ra khỏi nhà tù với nụ cười trên môi. Người lính canh đã dọa dẫm tôi vẫn đến để gửi lời chào tạm biệt tôi mặc dù hôm ấy là ngày nghỉ của cô ấy.

Ngoảnh đầu nhìn lại, trong suốt những tháng ngày đen tối nhất, chính sự từ bi bảo hộ của Sư phụ và việc thường xuyên nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân-Thiện-Nhẫn Hảo” đã giúp tôi vượt qua được ngục giam tăm tối để mở ra cánh cửa của ánh sáng và tự do.

Tôi viết lại trải nghiệm của mình với mong muốn có thể khích lệ các đồng tu: bất kể ở đâu, chúng ta phải luôn nhớ nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân-Thiện-Nhẫn Hảo”, để tâm của chúng ta không bao giờ lạc lối trong thế gian hỗn loạn và đầy ma nạn này.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/30/432128.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/29/196791.html

Đăng ngày 17-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share