Bài viết của một đệ tử Đại Pháp theo lời kể của một đồng tu ở tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 06-11-2021] Tôi là một đệ tử Đại Pháp ở vùng nông thôn và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 21 năm. Trong khi học Pháp và tu tâm, tôi luôn tín Sư tín Pháp và đặt việc giảng chân tướng, cứu người lên hàng đầu. Tôi không dám lơ ​​là trong chốc lát.

Tôi xin chia sẻ với các đồng tu một số trải nghiệm tu luyện của mình.

Học Pháp tốt mới tạo được nền tảng tốt

Sư phụ giảng:

“Tôi đã truyền nhập năng lực của tôi vào trong bộ Đại Pháp này, chư vị chỉ cần học, chư vị chính là đang cải biến, chư vị chỉ cần học, chư vị chính là đang đề cao, chỉ cần chư vị học [Pháp] tới cùng chư vị sẽ có thể đạt viên mãn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc [1999])

“Đệ tử Đại Pháp là hy vọng của tương lai. Đệ tử Đại Pháp gánh vác trách nhiệm lịch sử cứu chúng sinh. Để hoàn thành sứ mệnh trọng đại ấy, đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp cho tốt; chỉ [những ai] tu tốt chính mình thì mới đồng thời thực hiện được tốt, hoàn thành mọi thứ đều tốt. Đại Pháp là Pháp vũ trụ, do đó ‘đệ tử Đại Pháp’ là danh hiệu thần thánh.” (Gửi Pháp hội tại Nhật Bản [2017])

Sư phụ nhiều lần nhấn mạnh về tầm quan trọng của việc học Pháp, nhưng khi tôi bước vào tu luyện, tôi đã gặp khó khăn khi đọc Chuyển Pháp Luân vì tôi gần như không biết chữ, tôi mới chỉ học lớp 1 tiểu học. Tôi đã tra từng từ trong từ điển và ghi nhớ chúng. Với sự gia trì của Sư phụ, trong thời gian chưa đầy hai năm, tôi đã đọc được tất cả các sách Đại Pháp. Mỗi ngày, tôi đọc ba đến bốn bài giảng, và đôi khi là năm bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Tôi đã học thuộc Chuyển Pháp Luân năm lần và tôi cũng đọc các kinh văn Sư phụ giảng ở các nơi và các kinh văn gần đây của Ngài.

Khi ở trạng thái tu luyện tốt, tôi cảm thấy được bao quanh bởi một trường năng lượng rất mạnh. Ngoài bốn lần phát chính niệm đúng giờ mỗi ngày, tôi còn phát thêm hai đến ba lần nữa để thanh trừ tà ác cản trở nỗ lực giảng chân tướng cứu người của chúng tôi. Việc học Pháp của tôi đã giúp tạo nền tảng tốt trong việc giảng chân tướng và cứu chúng sinh.

Con đường tu luyện của tôi đã không được suôn sẻ. Do bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại, tôi đã buộc phải rời nhà. Tôi sống một mình và cuộc sống của tôi rất đơn giản. Lịch trình hàng ngày của tôi là: Thức dậy lúc 2 đến 3 giờ sáng và học hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Sau khi ăn sáng và phát chính niệm lúc 6 giờ sáng, tôi bắt xe buýt đến chợ để giảng chân tướng trong hai giờ. Mỗi ngày, tôi thường có thể giúp 10 đến 30 người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Sau khi trở về nhà sau 9 giờ sáng, tôi tiếp tục học Chuyển Pháp Luân. Ăn trưa xong, tôi phát chính niệm và nghỉ ngơi trong một giờ. Sau đó, tôi nghe các bản ghi âm bài giảng của Sư phụ và làm bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp để phát tặng, rồi tôi luyện công và ăn tối. Sau bữa tối, tôi lại học Pháp và phát chính niệm. Mỗi ngày tuy bận rộn nhưng tôi cảm thấy rất mãn nguyện và hạnh phúc.

Đại dịch không thể ngăn cản các đệ tử Đại Pháp

Trong đầu năm 2020, do sự bùng phát của virus Trung Cộng, nơi tôi cư trú, làng mạc và các khu chợ địa phương đều bị phong tỏa. Tôi đã khóc vì không thể ra ngoài cứu người được nữa. Tôi phải làm sao? Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc ở nhà. Tôi quyết định tận dụng tốt thời gian này để học Pháp và phát chính niệm. Trong vòng 50 ngày, tôi đã học thuộc một lần cuốn Chuyển Pháp Luân và học một lượt tất cả kinh văn của Sư phụ.

Khi các hạn chế về đại dịch dần được nới lỏng, các khu chợ mở cửa trở lại và có nhiều người ra đường hơn. Tôi ngay lập tức đến các khu chợ và đường phố để giảng chân tướng và giúp mọi người thoái ĐCSTQ. Sau đó, tất cả các doanh nghiệp đã mở cửa trở lại và giao thông công cộng cũng hoạt động trở lại.

Tuy nhiên, do không có chứng minh thư nên tôi không thể đi các phương tiện công cộng. Tôi đã mua một chiếc xe máy sạc điện có thể đi được 40 km để đi giảng chân tướng ở các khu chợ.

Đại dịch đã cướp đi tính mạng của nhiều người, nhưng nó cũng là một lời cảnh báo giúp mọi người thức tỉnh và hầu hết mọi người sẵn sàng tìm hiểu sự thật. Tôi thu thập thông tin về đại dịch, lũ lụt, các hiện tượng thời tiết bất thường và cách ĐCSTQ che đậy các thảm họa để giảng chân tướng. Hầu hết mọi người đều hiểu và đồng ý, nhờ vậy việc giúp mọi người thoái ĐCSTQ trở nên dễ dàng hơn so với trước đây. Một số lượng đáng kể đảng viên ĐCSTQ cũng đã quyết định thoái xuất. Trong vòng 4 tháng, từ tháng 4 đến tháng 8 năm ngoái, tôi đã thuyết phục được hơn 2.200 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Một số câu chuyện cảm động khi giảng chân tướng

Một lần, khi tôi đang nói chuyện với mọi người ở chợ, một phụ nữ trung niên chạy về phía tôi và thốt lên: “Cuối cùng thì em cũng tìm thấy chị rồi! Em luôn mang theo vật kỷ niệm Pháp Luân Đại Pháp mà chị đã tặng em. Mọi bệnh tật của em bây giờ đã biến mất! Bất cứ điều gì em làm đều suôn sẻ. Em muốn cảm ơn chị rất nhiều!” Tôi cười và nói: “Đừng cảm ơn tôi. Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp đã ban phước lành cho cô. Nếu cô muốn cảm ơn, cô hãy cảm ơn Sư phụ!” Cô ấy ngay lập tức nói: “Cảm ơn Sư phụ! Xin cảm ơn Sư phụ.”

Một hôm, khi một phụ nữ trung tuổi đang đợi xe buýt, cô đột nhiên ngã quỵ. Tôi vội vã đến và hỏi cô ấy: “Cô ổn chứ?” Cô ấy nói: “Chân em bị đau và em không thể đứng dậy được.” Tôi nhanh chóng đưa cho cô một chiếc bùa hộ mệnh và bảo cô thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Cô liền cầm chiếc bùa hộ mệnh và liên tục niệm chín chữ chân ngôn. Sau vài phút, cô ấy nói chân của cô không còn đau nữa. Cô nắm lấy tay tôi bảo: “Chị thật tuyệt vời!” Tôi nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp đã cứu cô đấy.“

Một lần khác, khi tôi thấy mấy người đang đứng cùng nhau, tôi đã đến giảng chân tướng cho họ. Một phụ nữ trung niên, có thể đã hiểu sự thật từ trước, đã giúp tôi bằng cách nói: “Hãy xem có bao nhiêu người đã chết trong trận đại dịch này. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp nói rằng thảm họa đang đến. Mọi người vẫn còn nghi ngờ sao?!” Với sự giúp đỡ của cô ấy, tất cả bạn bè của cô đều làm tam thoái.

Vì tôi thường giảng chân tướng ở chợ, nên nhiều người ở đó biết tôi. Một người đàn ông lớn tuổi trông xe ở chợ thường lắng nghe khi tôi nói chuyện với mọi người. Khi ông nhận thấy ai đó không tin những điều tôi nói, ông sẽ bảo: “Bà ấy đang làm điều này vì lợi ích của chính bạn. Tất cả những gì bà ấy nói là đúng đấy. Bạn nên nghe lời bà ấy!” Nghe ông ấy nói vậy, nhiều người đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Cũng có những người đã hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo!” sau khi họ thoái ĐCSTQ. Tôi cảm động đến rơi lệ trước sự thức tỉnh của họ.

Bảo trì chính niệm ​​sau khi bị thương ở chân

Vào một buổi sáng tháng sáu năm ngoái, tôi đã ra ngoài giảng chân tướng. Ngay khi tôi chuẩn bị đi đến cổng vào khu dân cư của chúng tôi, một chiếc ô tô tình cờ lao ra. Tôi quyết định đi qua lối vào cùng với chiếc xe, vì vậy tôi bèn chạy về phía đó.

Vì chạy nhanh quá, tôi đã bị ngã mạnh và không thể cử động được. Chân tôi đau không thể diễn tả, và khi tôi chạm tay vào đầu gối thì có tiếng kêu răng rắc. Tôi tưởng đầu gối của mình đã bị gãy xương. Tôi cố gắng đứng dậy nhưng tôi không thể kiểm soát được đôi chân của mình. Tôi nghĩ đây hẳn là can nhiễu khiến tôi không thể cứu người nên tôi lập tức phát chính niệm để bài trừ nó. Tôi tự nhủ: “Mình là một đệ tử Đại Pháp. Mọi thứ đều do Sư phụ quản nên cơ thể mình sẽ ổn thôi.”

Tôi nghiến răng đứng dậy, chịu đựng cơn đau dữ dội và khập khiễng đi về phía trạm xe buýt. Nhưng khi xe buýt đến, tôi không thể bước lên được. May mắn thay, một số người tốt bụng đã giúp tôi và tôi đã lên được xe buýt. Sau khi xuống xe, tôi nhích từng bước đi về phía chợ. Cơn đau dữ dội khiến tôi ướt đẫm mồ hôi.

Trong tâm, tôi liên tục nhẩm câu Pháp của Sư phụ: “Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân);

“Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”

Tạm dịch:

“Đại Giác không sợ khổ
Ý chí kim cương đúc
Không chấp vào sinh tử
Thanh thản Chính Pháp lộ” (Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)

Nhờ sự gia trì của Sư phụ, tôi đã giảng chân tướng ở chợ trong hai giờ và giúp 34 người thoái ĐCSTQ. 10 người trong số họ là Đảng viên. Tôi biết đây là sự khích lệ của Sư phụ đối với tôi.

Sau khi về đến nhà, tôi thấy cả chân đều sưng tấy. Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau và vắt chéo chân trong tư thế song bàn nhưng cơn đau khiến tôi không thể ngồi yên. Tôi thường tọa thiền trong hai giờ, nhưng lần này tôi chỉ có thể chịu đựng cơn đau trong một giờ.

Tại sao điều này lại xảy ra? Tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi có tâm truy cầu sự thoải mái. Tôi thường nghỉ ngơi một giờ vào mỗi buổi chiều nhưng tôi thường ngủ lâu hơn. Hầu hết các ngày tôi chỉ ngồi thiền và không tập bốn bài công pháp đầu tiên. Tôi lấy cớ rằng tôi cần học Pháp nhiều hơn. Thực ra, đó là tâm an dật. Tôi còn có các chấp trước khác như ôm giữ tâm oán hận với các đồng tu, tham lam, ham muốn lợi ích cá nhân, tình với con cái, v.v. Tôi nhìn vào chân dung của Sư phụ và nói: “Sư phụ, con phải loại bỏ tất cả những chấp trước này và thực sự tu luyện bản thân.”

Đêm đó, chân tôi đau đến mức không ngủ được. Sau khi phát chính niệm vào sáng hôm sau, tôi đã bám vào lan can cầu thang để khập khiễng đi xuống 7 tầng cầu thang. Tôi đau đớn lên xe máy điện của mình và đi đến chợ để giảng chân tướng như thường lệ. Chân tôi tiếp tục đau trong hơn một tháng nhưng tôi vẫn không ngừng đi ra ngoài để giảng chân tướng. Cho đến một ngày tháng 8, tôi chợt nhận ra chân mình không còn đau nữa. Với niềm tin kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp, cuối cùng tôi đã vượt qua được khổ nạn này.

Trong cuộc bức hại tàn bạo này, tôi đã bị bắt, bị bỏ tù bất hợp pháp và bị đưa đến các trại lao động cưỡng bức. Nhờ sự gia trì của Sư phụ tôi mới có thể tồn tại đến ngày hôm nay.

Dù không thể về nhà, dù phải dời non lấp bể, hay gặp khó khăn gian khổ đến đâu, tôi cũng sẽ không ngừng cứu người. Tôi đã giúp hàng chục nghìn người thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ, nhưng tôi biết điều đó vẫn chưa đủ. Tôi là một đệ tử của Sư phụ, tôi gánh vác sứ mệnh lịch sử cứu độ chúng sinh. Vào những thời khắc cuối cùng của thời kỳ Chính Pháp này, vẫn còn rất nhiều người trên thế giới đang chờ chúng ta cứu họ!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/6/433334.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/9/196923.html

Đăng ngày 09-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share