Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc (chép lại từ bản ghi âm)

[MINH HUỆ 02-12-2021] Vào khoảng 10 giờ 30 phút sáng tháng 10 năm 2021, có tổng cộng tám người kéo đến nhà tôi. Trong tám người đó có hai phụ nữ, ba người mặc cảnh phục là người của đồn công an, và tôi biết một người trong số họ đang là nhân viên của cộng đồng dân cư. Tôi mời họ vào nhà và pha trà tiếp đãi họ. Tôi ngồi xuống và không nói gì trong một vài phút vì khi ấy tôi đang lặng lẽ phát chính niệm.

Người nhân viên cộng đồng dân cư mà tôi quen biết đã chào tôi trước và giới thiệu một người đàn ông khoảng 60 tuổi trong số họ là một “chuyên gia” của chính quyền thành phố. Lúc này tôi nghĩ mình không thể để họ “dắt mũi” đi được, cần phải để họ nghe tôi nói. Đầu tiên người đàn ông ấy đã cố gắng khen ngợi tôi: “Chị này, tôi đã đọc một số tài liệu liên quan đến chị. Chị là người rất có năng lực và ngôi nhà của chị trông thật đẹp đẽ và ngăn nắp. Chị vẫn đang luyện Pháp Luân Công phải không?“

Nghe vậy tôi liền lập tức ngắt lời ông ta, tôi đáp: “Học viên Pháp Luân Công chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn. Đây là những điều tốt đẹp nhất. Vừa hay vì ông là chuyên gia, nên tôi có một câu hỏi liên quan đến vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn. Vì sao quần áo của Vương Tiến Đông bị cháy rụi, trong khi chiếc chai nhựa Sprite ở giữa hai chân của anh ta thì vẫn còn nguyên vẹn? Tại sao Lưu Tư Ảnh lại có thể ca hát ngay sau khi bé gái đó vừa được phẫu thuật cắt mở khí quản?”

Người “chuyên gia” này không thể trả lời được và nói rằng ông ấy phải xem kỹ lại đoạn video đó khi về nhà.

Tôi tiếp tục với một câu hỏi khác về người chỉ huy lực lượng vũ trang thị trấn và người cảnh sát họ Trương. Tôi liệt kê những tội ác mà hai người đó đã gây ra đối với các học viên Pháp Luân Công trong suốt hai năm 1999 và 2000. Người đứng đầu lực lượng vũ trang thị trấn đã đánh đập hầu hết học viên trong thị trấn này. Ông ta và viên cảnh sát Trương đã lục soát nhà của các học viên, đốt các sách Pháp Luân Công và tống tiền các học viên hàng chục nghìn nhân dân tệ.

Họ còn lấy đi gia súc và các tài sản cá nhân của các học viên. Tôi đã hỏi người “chuyên gia” ấy: “Ông là một chuyên gia và có hiểu biết về luật pháp. Vậy ông nói xem việc làm của hai người đó là thế nào, có phải là hành vi vi phạm pháp luật không? Hay họ không đáng bị bỏ tù?“ Ông ấy im lặng không phản bác được gì.

Tôi bảo ông ấy rằng hai người đó bức hại đệ tử Đại Pháp, trước mắt mặc dù chưa có bị đưa ra công lý, nhưng ông Trời sẽ trừng phạt họ. Người cảnh sát họ Trương kia đã phải chịu quả báo vì hành động của ông ta và hiện đã qua đời rồi.

Sau đó tôi đề cập thêm hai trường hợp hành ác bị ác báo nữa. Đó là La Kinh, một người chủ trì mục tin tức của Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV). Ông ta đã đưa những tin tức vu khống Pháp Luân Công trong một thời gian dài, kết quả là cũng đã chết vì bệnh ung thư từ rất lâu rồi. Còn có một người nữa là Nhậm Hà Nam, Trưởng Công an thành phố Đăng Phong, cững rất tích cực trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công và đã bị ác báo, còn liên lụy đến cả người nhà. Bà ấy đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi, còn chồng bà ấy cũng qua đời vì bệnh ung thư vài năm sau đó, để lại đứa con của họ phải chịu cảnh mồ côi khi còn ở tuổi thiếu niên.

Người“Chuyên gia” nói với tôi rằng: “Nếu chị nghĩ Pháp Luân Công là tốt thì chị có thể luyện ở nhà là được rồi. Đừng có ra ngoài và nói những điều như ‘Trời diệt Trung Cộng…’”.

Tôi ngắt lời ông ấy và nói rằng nguồn gốc của những lời nói này thực sự là Thiên ý, sau đó tôi nói về “Tàng tự thạch” ở tỉnh Quý Châu với sáu chữ Hán ở trên đá, đó là “Trung Quốc cộng sản đảng vong.” Đây chẳng phải là ông Trời đang cảnh báo người dân Trung Quốc chúng ta qua khối đá đó hay sao?

Người “chuyên gia” trả lời: “Nó chỉ là một khối đá thôi mà. Đảng Cộng sản đã và đang làm rất tốt vai trò của mình trong xã hội này, hiện tại…”

Tôi nhanh chóng tiếp lời: “Thật vậy không? Vậy tôi hỏi ông, trong suốt nạn đói năm 1959, gia đình tôi đã chết đói, chỉ còn tôi vẫn còn sống sót. Lúc đó địa phương chúng tôi chết đói không biết bao nhiêu người! Tôi đến đây và kết hôn. Tôi đã làm việc chăm chỉ nhưng vẫn phải vật lộn mà cũng chỉ đủ để lấp đầy cái bao tử của mình, ăn bữa nay lo bữa mai. Ông nói xem vậy Đảng Cộng sản mang lại điều gì tốt đẹp dưới sự cai trị của nó?”

Ông ấy chuyển chủ đề và hỏi về đứa cháu trai 12 tuổi của tôi. Sau khi ông ấy biết rằng tôi đã dạy cháu hãy nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, ông ấy hỏi rằng tôi có sợ việc tu luyện Pháp Luân Công của mình sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cháu không, chẳng hạn như vào trường đại học hay tìm việc làm.

Tôi nói với ông ấy rằng tôi không sợ, vì con cháu có phúc phận của con cháu, vận mệnh của cháu là do Trời định. “Cháu trai tôi sẽ có những gì cháu xứng đáng có và không ai có thể tước đoạt điều đó khỏi cháu. Hơn nữa, tổ tiên của chúng tôi đời đời hành thiện tích đức, đương nhiên cháu tôi cũng sẽ được hưởng phúc phận từ tổ tiên của mình. Tôi không cảm thấy lo lắng cho cháu một chút nào.”

Một phụ nữ trong số họ hỏi tôi: “Chị nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Vậy tốt ở chỗ nào?“

Tôi hỏi liệu họ có đồng ý với câu: “Đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” hay không. Khi họ nói rằng họ đồng ý, tôi hỏi tiếp rằng liệu họ có thể làm theo được hay không. Thì không có ai trả lời.

Tôi nói với họ rằng tôi và bất kỳ ai tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều có thể làm được, bởi vì Sư phụ của chúng tôi yêu cầu chúng tôi làm điều đó.

Tôi tiếp tục: “Những gì tôi đang nói với mọi người là sự thật. Tất cả mọi người đều công tác trong các cơ quan chính quyền. Nhưng chớ nên làm bất cứ điều gì trái với lương tâm của mình. Nên hành thiện tích đức để mang lại phúc phận cho bản thân và gia đình. Ngàn vạn lần đừng bức hại đệ tử Đại Pháp, vì điều đó sẽ mang những điều không may đến cho các vị và gia đình các vị. Hãy nhớ lấy điều này!”

Hai cảnh sát đứng dậy và nói với người “chuyên gia” rằng họ có những việc khác phải làm nên cần phải đi trước. Khi thấy họ ra đến cửa, tôi chạy theo và nói: “Các bạn hãy nhớ đừng làm gì bức hại đệ tử Pháp Luân Đại Pháp! Điều đó sẽ mang lại hậu quả vô cùng khủng khiếp!” Họ nói rằng họ đã hiểu.

Người “chuyên gia” phàn nàn rằng tôi đã liên tục ngắt lời ông ấy. Tôi nói với ông ấy rằng đó là tôi đang ngăn ông phạm tội đối với Đại Pháp, vì nếu ông ấy nói những lời có tội với Đại Pháp thì sẽ khiến ông ấy và cả người nhà ông ấy gặp tai ương. Ông ấy nói rằng những gì tôi nói nghe có vẻ hoang đường, nên rất khó tiếp nhận. Tôi nói thêm: “Ông không hiểu nhưng trong tâm ông đã minh bạch!” Ông ấy rất chấn động và không nói thêm lời nào.

Khi tôi mời họ ở lại ăn trưa, tất cả đều đứng dậy và nói rằng họ phải về. Tôi tiễn họ đến cửa và bảo họ hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Một số người nói rằng họ sẽ làm theo những gì tôi dặn.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/2/434265.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/17/197019.html

Đăng ngày 25-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share