Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-10-2021] Tôi là bác sĩ đã nghỉ hưu và năm nay bước sang tuổi 71. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mắc bệnh thấp khớp và tất cả các khớp trong thân thể tôi đều đau nhức. Tôi không thể chịu được lạnh vào mùa đông và quanh năm phải mặc nhiều lớp quần áo. Tôi đã đi khám nhiều bác sĩ ở Trung Quốc và thử nhiều loại thuốc nhưng bệnh vẫn không khỏi. Tôi cũng có vấn đề nghiêm trọng ở dạ dày, hầu như không thể ăn được và trở nên gầy trơ xương. Mỗi lần tôi đến bệnh viện khám, tình trạng dạ dày của tôi càng tệ hơn, và cuối cùng tôi được chẩn đoán mắc bệnh viêm dạ dày ăn mòn. Tôi đã thử dùng cả thuốc Tây y và Trung y nhưng tình trạng vẫn không cải thiện. Thực ra, các phương pháp điều trị dường như càng làm cho bệnh của tôi trở nên nặng hơn.
Vào một ngày của tháng 9 năm 1998, tôi nhìn thấy một tờ rơi thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và quyết định tập thử. Ngày hôm đó tôi đi đến điểm luyện công gần nhất và đã được hướng dẫn các bài công pháp. Người này cũng mời tôi đến điểm học Pháp nhóm để đọc các bài giảng. Lúc đó, mặc dù tôi đồng tình với những điều trong sách, nhưng tôi chưa hiểu về tầm quan trọng của việc học Pháp, tất cả những gì tôi nghĩ chỉ là muốn bản thân hết bệnh. Sau khi bắt đầu luyện các bài công pháp tôi vẫn không dừng uống thuốc. Các học viên đã nhắc nhở tôi không cần uống thuốc nữa, nhưng tôi vẫn không thể buông bỏ tâm chấp trước về bệnh tình của mình.
Cuối năm 1998, một đồng nghiệp của tôi, cũng là học viên, đã cho tôi biết căn bệnh dãn phế quản của cô ấy đã được chữa khỏi hoàn toàn mà không cần đến một viên thuốc sau khi cô ấy bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Điều này đã khiến tâm tôi chấn động sâu sắc. Tôi nói với chồng rằng tôi sẽ không uống thuốc nữa. Tối hôm đó, khi đi ngủ, tôi cảm nhận thấy một luồng nhiệt ấm ám chạy khắp cơ thể từ đầu đến chân, và sáng hôm sau tôi không cảm thấy lạnh nữa. Sau này học Pháp tôi mới hiểu ra đó chính là Sư phụ Lý đã quán đỉnh, thanh lý thân thể cho tôi.
Lúc này vừa hay cha tôi đến ở với chúng tôi một thời gian. Ông thấy tôi vật lộn với bệnh tất như thế nào và nói ông sẽ không ở lại lâu vì các vấn đề sức khoẻ của tôi. Nhưng sau một tuần, ông đã chứng kiến sức khoẻ tôi đã có sự cải biến to lớn. Căn bệnh đeo bám tôi cả thập kỷ đã được chữa lành và tôi có thể đi làm trở lại và tiếp tục làm tất cả việc nhà.
Sau khi sống chiểu theo Pháp, tôi có được thân thể khỏe mạnh và tâm tính đề cao lên. Tôi cũng minh bạch ý nghĩa chân chính của sinh mệnh. Mỗi ngày tôi sống trong hạnh phúc, vui sướng.
Nhưng những ngày tháng đó không kéo dài bởi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp đã bắt đầu vào năm 1999, và chúng tôi không còn có thể học Pháp nhóm hay luyện công tập thể nữa. Nhiều người trong chúng tôi cho rằng chính quyền đã hiểu sai về Pháp Luân Đại Pháp nên muốn đến Bắc Kinh để giảng chân tướng cho các quan chức chính phủ.
Từ tháng 12 năm 1999 đến cuối năm 2001, tôi đã đến Bắc Kinh năm lần để chứng thực Pháp. Tôi bị cảnh sát bắt và bị tra tấn rất nhiều lần. Tôi bị còng tay vào ống sưởi trong 10 ngày, bị cấm ngủ, bị lột quần áo vào mùa đông và bị dội nước lạnh vào người, bị ép ngồi xổm trong thời gian dài, và những hình thức tra tấn khác, nhiều không thể kể xiết. Tuy nhiên, tôi không bao giờ từ bỏ tu luyện. Với sự bảo hộ của Sư phụ, mỗi lần tôi đều bước ra khỏi nhà tù bằng chính niệm. Mặc dù phải chịu một chút đau đớn, nhưng Sư phụ cũng đã tịnh hoá thân thể cho tôi và giúp tôi loại bỏ sỏi thận.
Tháng 4 năm 2001, tôi nói về việc muốn đến Bắc Kinh lần nữa để chứng thực Pháp. Chồng tôi là lãnh đạo cấp cao ở đơn vị và anh ấy không cho tôi đi vì áp lực từ cấp trên. Tôi tìm cơ hội để đi và để lại một lá thư cho chồng, trong thư tôi nói: “Đại Pháp đã ban cho em một cuộc sinh mạng mới. Hôm nay, Đại Pháp đang bị vu oan và em phải đi để nói với các quan chức chính phủ sự thật về Đại Pháp. Cha mẹ em sẽ tự hào về em, và anh cũng nên tự hào vì có một người vợ như em“.
Tôi bình thường không giỏi ăn nói, nhưng thật ngạc nhiên khi lần này tôi lại có thể viết một bức thư súc tích mà chân thành đến vậy. Sau này chồng tôi bảo rằng lúc đó anh ấy đã bật khóc khi đọc lá thư của tôi. Tôi biết rằng chính sự kiên định vào Đại Pháp của tôi đã khiến anh ấy cảm động và anh ấy đã tự hào vì tôi.
Sau khi tôi bị bắt ở Bắc Kinh và bị đưa về cho đơn vị công tác và bị nhốt ở tầng hầm của Phòng An ninh Công cộng địa phương và bị còng tay vào ống sưởi trong mười ngày liên tục. Vào ngày thứ bảy, tôi thấy đau ở vùng bụng dưới và đề nghị được sử dụng nhà vệ sinh. Một thứ chất màu nâu giống như cát được thải ra từ cơ thể tôi. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị sỏi thận và các phương pháp điều trị đều vô ích. Sỏi thận đã khiến tôi bị đau trong một thời gian dài. Sau khi tu luyện tôi không bị đau đớn kịch liệt vì sỏi thận nữa, và bây giờ nó đã bài xuất ra khỏi cơ thể tôi. Tôi rất đỗi vui mừng vì tôi biết Sư phụ đã thanh lý thân thể tôi một lần nữa. Tôi hợp thập cảm tạ Sư phụ.
Mười ngày sau tôi mới được thả về và đi làm trở lại vào ngày hôm sau.
Vào ngày thứ ba đi làm tôi bị đau ở vùng bụng dưới. Tôi tự nhủ: “Mình biết đây không phải là bệnh. Hãy tự mình chịu cơn đau này, không thể để Sư phụ gánh chịu thay cho mình mãi được”.
Tôi lấy một cái chậu kim loại và đem vào nhà vệ sinh. Khi tôi tiểu tiện, một viên sỏi cỡ hạt đậu rớt vào cái chén. Tôi bật khóc và không còn thấy đau nữa. Tôi rửa viên sỏi sạch sẽ và đưa cho lãnh đạo đơn vị xem.
Tôi nói: “Anh nhìn kích cỡ của viên sỏi này xem. Tôi không cảm thấy đau khi nó ra khỏi cơ thể. Pháp Luân Công thần kỳ như vậy, vì sao anh không để chúng tôi tu luyện?”
Anh ấy nói: “Tôi không thể làm gì khác được. Chị có thể luyện ở nhà“.
Tôi và chồng công tác cùng đơn vị. Vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên anh ấy phải đối mặt với rất nhiều áp lực. Anh ấy ủng hộ Đại Pháp vì đã chứng kiến những cải biến tuyệt vời ở tôi, và biết tất cả các học viên Đại Pháp là người tốt, anh cũng phản đối cuộc bức hại.
Tôi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho chồng tôi nhiều hơn và cho anh ấy xem nhiều tài liệu hơn, anh ấy dần dần hiểu rõ hơn những việc tôi làm và thậm chí còn bắt đầu giúp tôi làm một số việc để chứng thực Pháp.
Một hôm, có một chiếc xe tải đâm chính diện vào xe hơi của chồng tôi. Anh ấy bò ra khỏi xe hơi từ bên dưới tay lái. Anh chỉ bị trầy xước nhẹ và chảy một ít máu, nhưng chiếc xe thì bị hư hại hoàn toàn. Cảnh sát và tài xế xe tải không thể tin nổi vào mắt mình. Chúng tôi biết chính là Sư phụ đã bảo hộ anh ấy.
Cả gia đình chúng con khấu tạ Sư phụ đã cứu độ chúng con.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/31/433062.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/16/197012.html
Đăng ngày 24-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.