Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-10-2021] Vào khoảng tháng 7 năm 2014, một học viên Pháp Luân Đại Pháp nói với tôi rằng bếp ăn của một nhà máy đang cần tìm đầu bếp. Sau khi xin vào đó làm việc, tôi mới biết chuyện người đầu bếp trước đây đã tiêu xài hoang phí như thế nào. Sau khi chủ nhà máy trở về nhà thì người đầu bếp này thường cho phép công nhân nhà máy uống rượu và ăn những thứ xa xỉ. Lâu dần ông chủ phát hiện ra và sau đó đã sa thải đầu bếp.

Ông chủ thường nói cho tôi biết phải nấu những món gì và được sử dụng lượng thịt là bao nhiêu. Tôi luôn chiểu theo Pháp của Sư phụ và cẩn thận xem xét số tiền mà mình đã dùng đến, do đó đã tiết kiệm được lượng tiền nhất định cho ông chủ. Thêm vào đó, tôi thường đối xử tốt với công nhân và chuẩn bị thức ăn ngon cho họ.

Đôi khi ông chủ mua về những bó rau đã bị hỏng. Các công nhân nói với tôi: “Chị hãy bỏ nó đi và nói với ông chủ mua loại rau khác tươi hơn”. Tôi bảo họ rằng: “Không, tôi sẽ nhặt ra những thứ còn dùng được và cố gắng không lãng phí bất cứ thứ gì”.

Tôi thường hỏi ý kiến của các công nhân về những món ăn tôi nấu xem chúng có bị quá mặn, hay họ có hài lòng về món ăn không? Họ luôn nói với tôi rằng đồ ăn nấu rất vừa vặn, sạch sẽ và ngon miệng. Đôi khi họ còn nói: “Chị không cần phải cẩn thận như vậy. Chị nấu ăn rất ngon. Chúng tôi chỉ là những công nhân bình thường, không cần quá câu nệ với chúng tôi như thế”. Tất cả họ đều cho rằng tôi thật chu đáo với họ.

Lượng rau và thịt tôi nhận được không phải lúc nào cũng đủ cho mọi người ăn. Khi lượng đồ ăn không đủ, tôi sẽ ăn ít hơn hoặc chỉ ăn rau muối chua và để cho công nhân ăn được nhiều hơn. Tôi cũng sẽ ăn lại đồ ăn thừa và nấu những món mới cho công nhân ăn.

Khi các công nhân nhìn thấy tôi ăn đồ ăn thừa trong khi họ được ăn các món mới chế biến thì họ thấy rất khó hiểu. Họ hỏi tôi: “Tại sao chị lại tiết kiệm như vậy? Chị có thể vứt bỏ thức ăn thừa mà”. Tôi trả lời: “Chúng ta nên cố gắng tránh lãng phí bất cứ thứ gì ngay cả khi chúng không phải của chúng ta, lãng phí thứ gì thì cũng là không tốt”. Sau đó, một số công nhân đã tự nguyện ăn thức ăn còn thừa cùng với tôi. Họ đã nhận thức được rằng không nên lãng phí đồ ăn.

Thỉnh thoảng ông chủ đi ăn nhà hàng và mang về một vài món ngon. Tôi luôn dọn những món ăn này cho công nhân cùng ăn. Sau đó, họ nói với nhau: “Làm sao lại có một người tốt như vậy được nhỉ? Những người đầu bếp thường để dành thức ăn ngon nhất cho mình và hiếm khi chia sẻ cho người khác. Họ còn mang đồ ăn ngon về nhà nữa. Nhưng đầu bếp của chúng ta không bao giờ mang thứ gì về nhà và càng không có chuyện gây lãng phí. Giờ có thể tìm được người tốt như vậy ở đâu cơ chứ?!” Các công nhân sau đó đã kể cho ông chủ nghe những gì tôi đã làm.

Lên tiếng cho đầu bếp

Bếp ăn của nhà máy không có lò sưởi nên vào mùa đông căn phòng rất lạnh lẽo. Tôi không nghĩ nhiều về điều đó vì tôi cảm thấy nếu người khác có thể chịu đựng được thì tôi cũng có thể làm được. Một ngày nọ, nhân viên kế toán và hai công nhân vận chuyển tìm gặp ông chủ và nói: “Ông hãy nhìn xem người đầu bếp đã tiết kiệm cho ông bao nhiêu tiền, chị ấy không lãng phí bất cứ thứ gì và luôn nấu ăn rất cẩn thận. Nhưng căn bếp của chị ấy lại không có lò sưởi, đó chẳng phải quá bất công với chị ấy sao?“

Tôi không có mặt lúc họ tìm gặp ông chủ nói chuyện mà một trong những nhân viên giao hàng đã kể lại cho tôi nghe. Anh ấy nói: “Hôm nay, chúng tôi đã đề nghị ông chủ lắp một máy sưởi cho chị ở trong phòng bếp”. Vài ngày sau, ông chủ đã lắp thêm một lò sưởi trong bếp khiến căn phòng trở nên ấm áp.

Một người quản lý khác cũng mang đến cho tôi một chiếc máy sưởi điện. Các công nhân cảm thấy rất vui. Họ trêu chọc tôi và nói rằng ngay cả các quản lý cũng không có đến ba máy sưởi. Tôi bật cười trong sự cảm ân vì tôi biết Sư phụ từ bi đã an bài tất cả cho tôi.

Tôi đã giảng chân tướng cho các công nhân ở đây và họ hỏi tôi về những điều họ chưa lý giải được. Sau một thời gian, hầu hết họ đều minh bạch chân tướng cuộc bức hại. Tôi bắt đầu giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Sau đó có hai công nhân đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ sắp xếp thời gian để đọc sách Đại Pháp vào ban ngày và luyện công với tôi vào buổi tối. Khi luyện bài công pháp thứ năm, một người trong số họ đã có thể ngồi kiết già trong nửa giờ ngay lần đầu tiên luyện. Anh ấy nói rằng khi luyện bài tĩnh công, anh không có suy nghĩ gì trong đầu và cảm thấy như thể mình đang ngồi bên trong một vỏ trứng.

Thoái xuất khỏi các tổ chức ĐCSTQ

Nhiều khách hàng đã đến tận xưởng để lấy hàng. Tôi tận lực giảng chân tướng cho họ và tặng họ tài liệu chân tướng. Sau một thời gian, tất cả các công nhân đều biết ai là người chưa làm tam thoái. Khi một công nhân mới được thuê, họ sẽ nói với tôi: “Có người mới đến đây, chị hãy mau đến và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ đi”.

Một số khách hàng sẽ đồng ý thoái ngay lúc nghe giảng chân tướng trong khi một số khác nói rằng sẽ suy nghĩ về điều đó. Các công nhân cũng giúp tôi nói với khách hàng: “Anh nên thoái xuất khỏi ĐCSTQ, việc ủng hộ ĐCSTQ có ích lợi gì? Tất cả chúng tôi đều đã thoái”. Thường thì khách hàng sẽ đồng ý thoái, sự việc như thế xảy ra khá thường xuyên. Tất cả những công nhân này đã kiến lập cho mình một tương lai tươi sáng.

Hoạt động kinh doanh của nhà máy tạm thời bị đóng cửa trong một thời gian, nhưng sau một vài tháng thì đã mở cửa hoạt động trở lại. Ông chủ đã gọi điện cho tôi và hỏi tôi có thể quay lại làm việc không. Ban đầu tôi quyết định không quay lại vì tất cả công nhân ở đó và hầu hết những người mua hàng đều đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Nhưng ông chủ đã gọi cho tôi tới ba lần và thuyết phục tôi quay trở lại. Vì vậy tôi nghĩ mình sẽ quay lại làm việc trong thời gian ông chủ tìm kiếm một người khác để thay thế. Ông chủ nói: “Tôi chỉ muốn thuê học viên Pháp Luân Đại Pháp”. Ông ấy đưa cho tôi thêm 300 nhân dân tệ vào cuối tháng. Và sau đó ông ấy đã tìm được một học viên Pháp Luân Đại Pháp khác thay thế tôi.

Cho dù chúng ta có làm được nhiều ít đến đâu thì trên thực tế, chúng ta chỉ là đang đoái hiện thệ ước từ tiền sử của mình. Tôi biết rằng mình sẽ không thể làm được gì nếu không có sự bảo hộ từ bi của Sư phụ và sự chỉ dẫn của Đại Pháp. Tôi phải làm tốt ba việc và cứu độ người hữu duyên. Sư phụ đã dùng phó xuất cự đại để kéo dài thêm mỗi ngày Chính Pháp. Vì vậy chúng ta phải trân quý từng giây từng phút, tu luyện bản thân thật tốt và cứu nhiều chúng sinh hơn.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/13/432482.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/12/196548.html

Đăng ngày 24-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share