Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-09-2021] Hầu hết mọi người đều biết rằng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu không hề dễ dàng. Vào lúc gia đình tôi chào đón con dâu mới, tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên vì bản thân tôi học Pháp không tốt nên tâm tính của tôi chưa tốt và không đủ từ bi. Kết quả là con dâu có suy nghĩ tiêu cực và bất bình về tôi. Tôi hiếm khi hướng nội và chỉ làm ở bề mặt.

Tôi đã quên mất rằng khi mình coi bản thân là người tu luyện và lùi lại, sẽ luôn luôn tìm được hướng đi.

Sau đó tôi đã nhận ra con dâu không hài lòng với mình, từ trong Pháp mà nhìn, việc này là để giúp tôi đề cao, giúp tôi tìm ra thiếu sót và loại bỏ chấp trước. Dù trên bề mặt lời của con dâu “vô lý” như thế nào, tôi cần phải thật sự cảm ơn con dâu từ nội tâm.

Khi dịch bệnh virus Vũ Hán bùng phát và thành phố bị phong toả, tôi ngày ngày vẫn ra ngoài giảng chân tướng cứu người. Con dâu thấy tôi vẫn hàng ngày đi ra ngoài, nên rất lo lắng và nhiều lần ngăn cản tôi, nhưng tôi đều hóa giải một cách tường hòa. Một lần, khi tôi đi giảng chân tướng vừa về đến cửa nhà, con dâu đã chạy ra chặn lại và nói: “Tình hình dịch bệnh nghiêm trọng như vậy! Mẹ không quan tâm đến người nhà! Mẹ hãy mau rửa tay và khử trùng!” Tôi cười nói: “Được, mẹ rửa tay, mẹ khử trùng.” Tôi phóng hạ tâm ‘cậy mình nhiều tuổi’, ‘tự cao tự đại’ trước đây, hoá giải tức giận của con dâu, trong nhà lại yên ổn, ấm áp trở lại.

Về sau, bất luận tôi đi ra ngoài hay về nhà, con dâu cũng không ngăn cản, cũng không hỏi nữa. Cháu còn nhờ tôi khi đi ra ngoài mua giúp chút rau dưa, hoa quả các loại.

Một hôm trên đường về nhà, tôi gọi điện cho con trai và bảo cháu làm bánh nướng. Con dâu tôi nghe thấy vậy liền không vui và quát tháo, la mắng. Tôi có thể cảm thấy nó đang nhắm vào tôi. Con trai tôi cáu gắt và mắng mỏ con dâu không tôn trọng người lớn tuổi. Chúng ra ngoài và liên tục quát tháo, khiến hàng xóm chạy ra xem.

Tôi bình tĩnh và liên tục nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Từ sự việc này, tôi nhận ra tâm tranh đấu, tật đố và những chấp trước khác mà tôi chưa loại bỏ được. Tâm tự mãn, độc đoán và văn hoá đảng trong tôi nhanh chóng giải thể. Khi tôi nhận ra các chấp trước của mình, tình hình lắng xuống và con trai tôi quay lại làm bánh nướng.

Con dâu tôi vào nhà chân thành xin lỗi tôi: “Mẹ ơi, con xin lỗi, vừa nãy con đã bị kích động.” Tôi nói: “Mẹ không giận đâu. Người một nhà cần thấu hiểu và khoan dung lẫn nhau. Gia hòa vạn sự hưng.” Con dâu tôi nói: “Gần đây con gặp một số rắc rối trong công việc, mấy tháng không được trả lương. Cuộc sống sinh hoạt của cha mẹ con rất khổ. Mẹ già vẫn phải ra ngoài đi làm kiếm chút ít tiền công, ngay cả rau cũng không mua nổi, tâm lý con rất loạn, về đến nhà liền muốn trút giận.”

Tôi bình tĩnh nói: “Là người một nhà không thể so đo những thứ nhỏ nhặt, tu trăm năm mới đi cùng một thuyền, có thể trở thành người một nhà, đó là duyên phận lớn như thế nào. Thân là nữ nhi, cần hiếu kính phụ mẫu, là phụ mẫu cần thiện đãi con cái, đối với ai cũng tốt. Cha mẹ con sống ở nông thôn. Đất đai bị lấy đi, nhà cửa bị phá bỏ. Hoàn cảnh rất khó rất khổ. Con là chị cả nên phải làm gương, con nên làm đầu tiên, mỗi tháng đưa cho cha mẹ hai trăm tệ, nếu cả năm anh chị em đều đóng góp, thì con số đó sẽ là 1.000 nhân dân tệ một tháng – đủ cho hai người lớn tuổi. Đạo hiếu là trách nhiệm của con cái và là phẩm chất tốt đẹp của con người.”

“Con hãy nghĩ xem, một người em gái của con đã chi hàng trăm nghìn nhân dân tệ để mua một ngôi nhà mới. Hai trăm tệ một tháng chẳng là gì cả.”

Sau khi nghe tôi đề nghị, con dâu tôi đã khóc và nói: “Con luôn nghĩ rằng mình biết phân biệt tốt xấu, thị phi. Nhưng hôm nay, cuối cùng con cũng hiểu rằng mình đã sai. Mười mấy năm qua con đã trách nhầm mẹ, đã ghét mẹ. Con xin lỗi mẹ. Mẹ giống như mẹ ruột của con, là người tốt nhất trong những người tốt, là người có trí huệ nhất. Mấy chục năm nay, không ai có thể thuyết phục được con, chỉ có mẹ mới có thể khiến con cảm động.” Tôi trả lời: “Những việc thiện mẹ làm, là Sư phụ của Đại Pháp đã dạy mẹ làm như vậy, là Pháp Luân Đại Pháp hảo, Sư phụ hảo.” Con dâu tôi ôm chặt lấy tôi vừa khóc vừa cười, gương mặt hạnh phúc.

Trong vài ngày sau đó, gia đình tôi gió êm sóng lặng, không có mâu thuẫn, không có xung đột, thế nhưng tôi lại cảm thấy không thoải mái, không tự tại, không dễ chịu, và nhận ra mình cần phải đề cao.

Không lâu sau đó, trời mưa to giớ lớn, khu vực chúng tôi bị ngập lụt. Chúng tôi sống trong một căn nhà hai tầng. Cháu gái và tôi ở tầng một, con trai và con dâu ở tầng hai. Mưa không ngớt khiến đồ đạc ở tầng 1 ẩm mốc. Con dâu tôi rất tức giận. Cháu vừa phàn nàn vừa dọn dẹp. Lời nói ra rất khó nghe, quá đáng và vô lý. Lâu lâu, lại đập phá thứ gì đó để trút giận.

Lúc này, tôi biết rõ đây chính là hảo sự, là đến để giúp tôi đề cao lên, phải cám ơn con dâu, tôi thầm niệm 9 chữ chân ngôn, vừa cười vừa giúp con dọn dẹp. Tôi không nói một câu biện giả nào, tâm tôi rất bình tĩnh, xử lý việc nhà, làm cơm, giặt quần áo, sắp xếp đâu vào đấy. Ăn cơm xong, con dâu bảo cháu gái: “Mau nói với bà nội, chúng ta đi ra phố.” Tu luyện chính là: Biểu hiện ra khí thế hung mãnh, mây đen cuồn cuộn, chỉ cần chúng ta phóng hạ nhân tâm, thì nhất định mây tan sương tản, liễu ám hoa minh, một khung cảnh mỹ hảo sẽ hiện ra.

Phóng hạ nhân tâm, phối hợp cùng đồng tu

Trước đây, vì tôi học Pháp qua loa, không nhập tâm, bị các chủng nhân tâm bao vây can nhiễu bao gồm tâm sợ hãi, tâm tự cho mình là đúng, tâm oán hận, tâm tranh đấu, chấp trước vào tình thân, v.v. rất nhiều các loại tâm. Tôi chưa từng chủ động phối hợp với các đồng tu khác để làm các việc Đại Pháp. Những đồng tu muốn tiếp xúc với tôi, tôi sẽ giữ khoảng cách với họ. Nếu tôi có mâu thuẫn tôi sẽ càng tránh xa và phớt lờ họ.

Tôi chỉ quan tâm đến việc của mình và không phối hợp với người khác. Tôi có những quan điểm phụ diện về đồng tu khác. Tôi cảm thấy mình tốt hơn họ và coi thường họ. Sau khi tĩnh tâm học Pháp, học Pháp nhập tâm, hơn nữa thường xuyên niệm 9 chữ chân ngôn, tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tâm của tôi đã cải biến, thanh trừ cái “tôi” và “tư” dơ bẩn, trong tâm luôn có Pháp, luôn nghĩ đến “người khác,” về mọi phương diện đều có thể viên dung.

Cuối năm 2019, khu vực chúng tôi đã sản xuất hơn 100 cuốn sách Đại Pháp trong đó có cuốn Hồng Ngâm V. Lúc đó hoàn cảnh rất căng thẳng, khủng bố bức hại gia tăng, nhiều đồng tu ở địa phương bị bắt cóc và sách nhiễu, những thùng sách Đại Pháp cất đi đâu bây giờ? Tôi liền chủ động đảm đương việc cất giữ bảo vệ những thùng sách Đại Pháp. Các đồng tu cũng đến phối hợp giúp đỡ tôi, tôi chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề an toàn, chỉ nghĩ: Đây là sách Đại Pháp trân quý, tạo ra hết thảy các sinh mệnh trong vũ trụ, là thiên Pháp bảo hộ hết thảy các sinh mệnh trong vũ trụ, vô cùng thần thánh và trân quý, không ai được phép động đến, ai tới quấy rối sẽ bị giải thể. Mấy thùng sách Đại Pháp, hơn một trăm cuốn, bất luận ban ngày hay ban đêm, mỗi khi tôi học Pháp, luyện công, phát chính niệm thì từ trong mỗi quyển sách, từ mỗi chữ đều xuất ra vạn ánh kim quang, chính là cảnh tượng thù thắng Phật quang phổ chiếu, Phật quang chiếu rọi lên thân tôi, chiếu khắp nhà tôi, thật sự quá thần kỳ, mỹ hảo và hạnh phúc! Hơn một trăm cuốn sách Đại Pháp trân quý được cất giữ ở nhà tôi trong hơn một tháng. Sau đó được chuyển đi cho những đồng tu khác sử dụng. Tôi cảm thấy vô cùng trân quý, còn cảm thấy thời gian để sách ở đây thật quá ngắn ngủi.

Những tờ tiền giấy có in thông tin Pháp Luân Đại Pháp được các học viên làm rất cẩn thận, chúng đóng vai trò quan trọng trong việc cứu độ chúng sinh. Các đồng tu và tôi thích dùng những tờ tiền này để mua đồ. Một ngày nọ, học viên B nói rằng có một việc gấp và họ cần tôi chuyển 10.000 nhân dân tệ có in thông điệp giảng chân tướng cho học viên C. Tôi ngay lập tức nói: “Được! Không vấn đề gì!”

Tôi đạp xe về nhà. Trên đường trở về, tiền trong túi tỏa ra loại ánh sáng kỳ lạ không thể diễn tả bằng ngôn từ. Tôi cảm thấy được bao quanh bởi năng lượng chân chính có màu vàng kim và vô cùng mạnh mẽ. Chính niệm của tôi bao trùm mọi thứ. Dường như không có gì khác tồn tại xung quanh tôi. Tất cả những gì tôi biết là tôi đang đi trên con đường của Thần, đang trở về nhà.

Trong ba ngày đó, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Tôi học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng, hiệu quả vô cùng tốt.

Khoảng 9 giờ tối ngày thứ ba, tôi lấy chiếc túi trong đó có 10.000 nhân dân tệ và đặt lên xe đạp để mang đi. Tôi cảm thấy rất thư thái. Dù đã 75 tuổi nhưng tôi không hề mệt mỏi. Giữa dòng người đông đúc, tôi có thể thấy rằng đồng tiền trong túi của tôi phát ra năng lượng chân chính mạnh mẽ, có màu vàng và bao bọc lấy tôi, phát đến những người xung quanh và hết thảy chúng sinh, hóa giả từng tầng từng tầng những nhân tố bất hảo trên thân thể của những chúng sinh xung quanh. Tôi không hề vội vàng, tôi đi rất chậm rất chậm. Tôi hy vọng sẽ đi qua nhiều chúng sinh hơn, hàng chục, hàng trăm, hoặc thậm chí nhiều hơn nữa. Tôi hy vọng rằng họ có thể được năng lượng của chân tướng thanh lý và cứu độ.

Sự huyền diệu của việc học Pháp nhập tâm

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995 và tôi học Pháp hằng ngày. Tôi đã đọc thuộc lòng cuốn Chuyển Pháp Luân và đọc các kinh văn khác của Sư phụ. Càng đọc, tôi càng cảm thấy bình hoà hơn. Sư phụ tiếp tục điểm hoá cho tôi và tôi nhận ra rằng Đại Pháp vô cùng bác đại tinh thâm. Nội hàm vô biên của Đại Pháp khó có thể diễn tả được bằng ngôn ngữ của con người… Nhiều khi đọc những bài giảng của Sư phụ tôi hạnh phúc đến rơi nước mắt.

Trong quá trình học thuộc Pháp và đọc Pháp, các chấp trước người thường như “ích kỷ” và “tự tư”, tự cho mình là đúng, oán hận, ghen tị, tranh đấu, văn hoá đảng, v.v., từng tầng từng tầng đều bị Pháp giải thể. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng, rộng mở và thăng hoa. Thật là tuyệt vời và trân quý khi được học Pháp. Càng ngày tôi càng cảm nhận được Pháp quang và Phật quang từ bi vô lượng, phổ chiếu lên hết thảy tầng tầng sinh mệnh của tôi và chúng sinh, đắm mình trong Phật ân hạo đãng của Sư tôn vĩ đại!

Một lần, khi tôi đọc thuộc đoạn cuối cùng của bài “Đạo Pháp” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ, điều kỳ diệu đã xảy ra: Kinh sách của Sư phụ phát ra một luồng sáng mạnh mẽ và năng lượng thuần chính khổng lồ trực tiếp chiếu lên thân thể tôi. Tôi định trụ lại, tôi cảm thấy thân thể nóng lên, ôn hoà, vui vẻ, nhưng cũng có sự kiên định, cường đại mạnh mẽ và như kim cương bất phá. Cảm giác đó chi phối tâm trí và cơ thể tôi, từng lớp một. Tôi nhận ra rằng đó chính là “bản tính đã giác ngộ” (Nói về Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ) đang làm các việc chứng thực Đại Pháp, đang làm chủ tư tưởng và thân thể của tôi để chứng thực Pháp, trợ Sư chính Pháp, và cứu độ chúng sinh. Chủ ý thức chính của tôi trở nên mạnh mẽ, tôi thực sự đã đắc được Pháp, đắc được công. Kể từ đó, cái tôi giả vị tư vị ngã và giả tạo của tôi không còn chi phối tôi nữa.

Sư phụ đã dẫn dắt tôi tìm thấy “chân ngã vị tha” của mình. Cơ điểm của tôi đã thay đổi. Mỗi khi gặp một vấn đề nào đó, tôi đều nghĩ đến người khác đầu tiên. “Pháp Luân Đại Pháp hảo, “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” liên tục xuất hiện trong tâm trí tôi. Tấm lòng tôi rộng mở, tôi không còn lo lắng và cáu kỉnh nữa. Tôi không còn oán ghét hay hận thù ai. Bằng cách này, khi đối mặt với khó khăn, tôi sẽ tuân theo tiêu chuẩn của Pháp và coi tất cả những mâu thuẫn hoặc rắc rối là những hảo sự và là cơ hội để đề cao. Khi đối diện khó nạn trước mặt, tôi coi mình là một người luyện công, liễu ám hoa minh, lùi một bước biển rộng trời cao.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/26/430445.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/15/196996.html

Đăng ngày 20-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share