Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-09-2021] Ngày 8 tháng 4 năm 1996, một học viên đã tặng tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Khi cầm nó, tôi có một cảm giác vui mừng và tự hỏi tại sao trước đây tôi chưa từng gặp môn khí công tuyệt vời như vậy. Đọc cuốn sách, tôi hiểu ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống và đã bước vào con đường tu luyện để phản bổn quy chân.
Sư phụ cứu tôi
Trong một dịp Tết Nguyên đán, tôi bật máy cát-xét để luyện công nhưng máy không hoạt động. Không có sự cố mất điện và tôi không thể thấy bất kỳ vấn đề nào khác với đầu phát, vì vậy tôi đã đưa tay qua để kiểm tra ổ cắm điện.
Tôi cảm thấy như thể mình bị kim đâm và đột nhiên tôi cảm thấy tê liệt. Vì tâm trí vẫn còn minh mẫn, tôi đã hét lên “Sư phụ!” và một lực đẩy tay tôi ra khỏi ổ điện. Tôi thực sự cảm động và vội thành kính cảm tạ Sư phụ vì đã cứu tôi.
Khi tỉnh lại và nhìn vào ổ cắm điện, tôi thấy nắp đậy bên cạnh ổ cắm điện đã rơi ra, chính xác là vị trí tôi chạm phải. Thật nguy hiểm! Nếu Sư phụ không cứu tôi, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Sư phụ giảng:
“…đằng sau thân mỗi học viên đều có Pháp thân của tôi, mà không chỉ có một [Pháp thân]; do đó Pháp thân của tôi sẽ làm những việc ấy.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Khi đối mặt với nguy hiểm, chúng ta có thể nghĩ đến Sư phụ và Đại Pháp. Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta sẽ chuyển nguy thành an.
Bị một chiếc xe ba bánh chở đầy hàng hóa đụng phải
Một lần nọ, tôi đang đứng đợi ở ngã tư để sang đường thì bị một vật gì đó đập vào đầu và làm tôi ngã xuống. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi là: “Mình không sao.” Vì vậy, tôi đứng dậy ngay lập tức. Sau đó, tôi thấy một thanh niên khoảng 20 tuổi đang run rẩy. Cậu ta nắm tay tôi, nói: “Cháu rất xin lỗi, cháu xin lỗi.” Tôi nhanh chóng nói: “Bình tĩnh. Đừng sợ hãi – cháu có thể đi.” Hóa ra là cậu thanh niên đang lái một chiếc xe ba gác to chở đầy hàng hóa và đụng vào đầu tôi khiến tôi ngã gục.
Tôi nói: “Cháu có thể gặp rắc rối lớn nếu cháu không gặp cô, một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Xin hãy chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ để được an toàn. Bây giờ, để đảm bảo an toàn cho mình, cháu nên thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. ĐCSTQ đã bức hại quá nhiều người tốt.” Cậu thanh niên đã quyết định thoái xuất khỏi Đảng và Đội Thiếu niên Tiền phong, và liên tục cảm ơn tôi.
Sau khi cậu ta đi, những người qua đường nói rằng tôi không nên để cậu ta đi mà không đền bù cho tôi. Tôi nói: “Tôi là một học viên. Tôi không sao. Tôi hy vọng tất cả các vị sẽ chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ để đảm bảo rằng rất cả các vị đều bình an vô sự.”
Ngay khi bị chiếc xe ba bánh va vào và khiến tôi ngã xuống, tôi đã nhớ mình là một học viên và tôi vẫn ổn. Sư phụ giảng:
“Đại Pháp tận giải uyên nguyên”
(Giải Đại Kiếp, Hồng Ngâm II)Tạm diễn nghĩa:
“Đại Pháp hóa giải hoàn toàn những nguyên do lâu đời ấy”
Chính Sư phụ đã cứu tôi và loại bỏ món nợ mà có lẽ tôi đã nợ trong nhiều kiếp. Ngài đã hóa giải một kiếp nạn sinh tử cho tôi.
Thể ngộ qua một cú ngã nặng
Một ngày nọ, tôi bị trượt chân và ngã trong phòng tắm. Tay phải của tôi bị trật và tôi phải dùng tay trái để nắn tay phải trở lại vị trí cũ.
Sau đó, chồng tôi bảo tôi dọn bữa tối. Khi chuẩn bị dùng tay trái cầm thìa ăn cơm, tôi cảm thấy hoảng sợ và khó chịu. Tôi thấy trời đất quay cuồng, bầu trời tối sầm lại. Tôi rất chóng mặt, tôi cảm thấy mình sắp té xỉu. Ngay lúc đó, chồng tôi quát: “Tay em bị thương! Cho anh xem tay em nào!“ Tôi nhanh cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi để tôi trấn an anh ấy rằng tôi vẫn ổn. Tôi dùng hết sức để nhấc tay lên và cử động. Đến rạng sáng ngày hôm sau, tôi đã hoàn toàn bình phục.
Sư phụ giảng:
“…Niệm nhất chính — Ác tựu khoa”
(Phạ Xá, Hồng Ngâm II)Tạm diễn nghĩa:
“Niệm hễ chính, tà ác sẽ sụp”
Sau đó tôi nhận ra tại sao mình lại bị ngã. Ba học viên khác và tôi thường ra ngoài cùng nhau để giảng chân tướng cho mọi người. Thật không may, chúng tôi thường xuyên có mâu thuẫn với nhau. Đặc biệt là khi một người trong chúng tôi chỉ nói chuyện với mọi người và không giảng chân tướng về Đại Pháp, tôi sẽ bắt đầu khó chịu. Khi chúng tôi bắt gặp một người lặng lẽ nghe chúng tôi giải thích, chúng tôi đều muốn đưa cho anh những cuốn tài liệu nhỏ và tờ rơi, theo quan điểm của tôi thì như vậy là quá nhiều. Bất cứ khi nào tôi nghĩ có điều gì đó không đúng, tôi sẽ cảm thấy khó chịu. Tôi luôn hướng ngoại và để mắt đến người khác, trái ngược với việc xem lại bản thân. Tôi luôn nhìn vào những thiếu sót của người khác. Khi nhìn thấy các vấn đề, thay vì thiện ý chỉ ra để đề cao chỉnh thể, tôi lại nuôi dưỡng oán hận. Tôi luôn khó chịu, không để ý điểm hóa của Sư phụ. Tất cả đều bắt nguồn từ việc quá chấp trước vào tự ngã. Chính những chấp trước này đã bị cựu thế lực lợi dụng để bức hại tôi.
Các học viên khác là tấm gương của chúng ta. Khi tôi thấy một học viên gặp vấn đề, đó luôn là vì tôi có vấn đề tương tự. Các học viên khác tu luyện tốt hơn nhiều so với tôi. Tôi cảm thấy rằng mình đã tụt hậu quá xa so với các học viên khác và tôi đã để Sư phụ và Đại Pháp thất vọng.
Lúc bị ngã, tôi nghĩ mình không nên cầu xin Sư phụ giúp đỡ mọi lúc, mà tôi nên tự mình vượt qua các khảo nghiệm. Sau đó, tôi quyết định rằng suy nghĩ này không đúng, rằng tôi đang tự tách mình khỏi Đại Pháp theo cách nghĩ này. Không lạ khi chồng tôi không vui với tôi. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã nhìn thấy thiếu sót của tôi, vì vậy Ngài đã dùng chồng tôi điểm hóa cho tôi để tôi có thể nghĩ đến Sư phụ và Đại Pháp vào những thời điểm quan trọng. Tôi đã có thể vượt qua khảo nghiệm sinh tử này là nhờ Sư phụ đã cứu tôi.
Cảnh sát rời đi
Sau khi ĐCSTQ phát động chiến dịch “Gõ cửa”, các quan chức đã lục soát nhà của các học viên, tịch thu đồ đạc cá nhân của họ, bắt giữ, kết án bất hợp pháp, giam giữ và sách nhiễu rất nhiều người trong số họ. ĐCSTQ đã sách nhiễu tôi nhiều lần.
Khi họ gõ cửa, tôi không bao giờ mở cửa. Mặc dù tôi phớt lờ họ, nhưng họ vẫn thường xuyên sách nhiễu tôi. Sự việc này diễn ra trong một vài năm. Một ngày nọ, khi chúng tôi nghe thấy họ đang đến, chồng tôi giận dữ nói: “Khi nào việc này sẽ chấm dứt đây? Hôm nay anh sẽ mở cửa.” Tôi nói: “Anh đừng mở.” Sau đó, anh bắt đầu chửi bới tôi, nổi cáu, ném đồ đạc và gây rất nhiều rắc rối.
Sư phụ giảng:
“Chúng ta nói rằng khi gặp mâu thuẫn trước mặt, lùi một bước biển rộng trời cao, đảm bảo sẽ là một cảnh tượng khác.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Tôi hiểu rằng mình là một học viên và lúc này nên phớt lờ anh ấy rồi phát chính niệm, vì vậy tôi đã xin Sư phụ gia trì để tôi có thể tiêu trừ tà ác và cứu người. Tôi cũng cố gắng loại bỏ tâm tức giận, oán hận, sợ hãi và lo lắng của mình. Tôi nghĩ: “Mình là một học viên, mình không nên phàn nàn về họ cũng như không nên ghét hay sợ họ, vì họ thực sự là những người đang bị bức hại. Họ thật đáng thương, vì vậy mình nên đối xử tử tế với họ và không để họ tiếp tục cuộc bức hại và phạm tội đối với Đại Pháp.” Tôi sẽ giảng chân tướng cho họ khi họ ở nhà tôi và cứu họ.
Một trong những viên chức là một cảnh sát trẻ, rất cao. Tôi nghĩ: “Mình sẽ bỏ qua cậu ta. ĐCSTQ quá xấu xa, nó đã gửi một thanh niên mới gia nhập lực lượng lao động để thực hiện bức hại và phạm tội đối với Đại Pháp.” Tôi tiếp tục phát chính niệm và một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi: “Đừng đụng vào mặt tiêu cực của cậu ta.” Tôi nói khẽ: “Mời ngồi.” Cậu ta đi vào phòng khách, vì vậy tôi đi theo và nhìn thấy hai người phụ nữ. Tôi quả quyết nói với cậu ấy: “Pháp Luân Công rất tốt! Xin đừng tiếp tục bức hại các học viên!” Cậu ấy kính trọng cúi đầu chào tôi.
Sau đó, cậu ấy bắt tay chồng tôi và bắt đầu rời đi, vì vậy tôi nhanh chóng nói: “Đừng đi vội. Mọi người hãy ăn gì đó nhé.” Họ lắc đầu và tiếp tục đi. Tôi bắt kịp họ và nói: “Pháp Luân Công thật tuyệt vời! Đó là một môn Phật Pháp dạy mọi người chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn và có tiêu chuẩn đạo đức cao. Các bạn sẽ được thụ ích nếu không tham gia bức hại.” Họ tỏ ý đồng tình và rời đi.
Lần này, họ không nói gì hay lục soát nhà chúng tôi rồi nhanh chóng rời đi. Điều đó khiến tôi nhận ra rằng: “Từ bi và thiện niệm tu xuất từ Pháp của chúng ta có thể thức tỉnh lương tâm của chúng sinh. Khi thiện niệm của học viên xuất hiện, tư tưởng của học viên đó phù hợp với yêu cầu của Pháp ở tầng thứ đó.” Sư phụ đã giải quyết khổ nạn đó cho tôi, đệ tử của Ngài.
Tiêu trừ nghiệp
Khi tôi làm đậu phụ cho bữa trưa, dạ dày của tôi cảm thấy đầy hơi và đau. Tôi không để ý đến nó. Sau bữa tối, tình trạng chướng bụng còn tồi tệ hơn. Khi ấn vào bụng tôi thấy rất cứng và rất đau. Tôi ngộ ra rằng đau đớn này là để tiêu trừ nghiệp của mình.
Dù vậy, những ý nghĩ xấu bắt đầu nảy lên trong đầu tôi. Tôi chỉ nhớ mình là một học viên và những suy nghĩ xấu đó không phải của tôi. Tôi biết chúng là tà ác đang áp lên tôi, vì vậy tôi sẽ không thừa nhận chúng – tôi sẽ loại bỏ chúng. Nhưng rồi những ý nghĩ xấu khác lại tiếp tục xuất hiện – và chúng không dừng lại. Tôi cảm thấy rất lo lắng. Đó thực sự là trận chiến thiện ác ở không gian khác.
Đột nhiên, tôi nhớ lại lần mình bị bắt sau khi treo một thông điệp giảng rõ chân tướng. Tôi bị giam trong một trại giam trong một tháng. Trước đó, các thành viên trong gia đình tôi đều biết Đại Pháp là tốt và ủng hộ tôi tu luyện. Sau khi bị bắt và tạm giam, họ đã bị tổn thất tài chính rất lớn. Khi tôi trở về nhà, ĐCSTQ tiếp tục đến sách nhiễu và khiến họ khiếp sợ. Điều đó làm họ khó chịu, sợ hãi và họ bắt đầu bực bội với tôi, đặc biệt là chồng tôi. Anh liên tục bắt lỗi tôi và nói những điều thiếu tôn trọng với Sư phụ và Đại Pháp. Thái độ thiếu tôn trọng của họ đối với Đại Pháp thực sự khiến tôi lo lắng. Nhưng dù tôi có nói gì thì họ cũng làm ngơ. Điều đó khiến tôi sợ hãi. Trong sáu tháng tiếp theo, tôi sợ hãi đến mức không dám treo thêm bất kỳ thông điệp nào về Đại Pháp nữa.
Sau đó tôi nghĩ: “Mình là một học viên, mình phải chứng thực Đại Pháp và cứu độ chúng sinh. Mình nên làm bất cứ điều gì mà một học viên cần làm.” Vì vậy, tôi buộc mình phải ra ngoài để dán các thông điệp giảng chân tướng Đại Pháp. Mặc dù tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ, nhưng sâu trong tâm, tôi vẫn sợ hãi. Bóng đen bức hại cứ lởn vởn, vì vậy tôi chỉ nhận hai hoặc ba thông điệp mỗi khi ra ngoài.
Khi một đồng tu đưa cho tôi một vài thông điệp như vậy, tôi nghĩ mình có thể ra ngoài cùng cô ấy, nhưng cô ấy đã đổi ý. Tôi quyết định đi một mình. Tôi ra ngoài và nghĩ: “Sư phụ, con không biết mình nên đi đâu để treo chúng.”
Tôi nhìn lên và thấy sương mù đang bao phủ. Tôi nghĩ rằng đây là Sư phụ điểm hóa cho mình, vì vậy tôi đi đến cầu Cừ Hà và nhanh chóng dán tờ thông điệp có nội dung “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trên lan can. Khi đến giữa cầu, sương mù từ hạ lưu sông đổ về phía thượng nguồn về phía tôi. Chỉ trong vài giây, sương mù đã bao phủ cả dòng sông, che khuất mọi thứ. Tôi cảm tạ Sư phụ và nghĩ: “Ngay cả sương mù cũng phối hợp với các học viên để trợ Sư Chính Pháp.”
Là một học viên, có lý do gì để chúng ta không cố gắng hết sức trong mọi việc mà chúng ta cần làm không? Khi tiếp tục, tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo” Tôi cảm thấy thanh thản và bình yên khi treo nhiều thông điệp hơn.
Khi mặt trời xuất hiện, sương mù tan đi, nắng vàng chiếu khắp mặt đất. Tôi về nhà cảm thấy đặc biệt hài lòng.
Trải nghiệm đó cũng khiến tôi cảm thấy Sư phụ luôn ở cạnh chúng ta, bảo vệ chúng ta. Tất cả phụ thuộc vào việc tâm của chúng ta có chính hay không. Sư phụ giảng:
“…nhất chính áp bách tà” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Trải nghiệm này đã khẳng định lại đức tin của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp, cái bóng sợ hãi đeo bám đã biến mất.
Thông qua tu luyện, tôi đã nhận ra sự trân quý về Sư phụ và Đại Pháp. Chỉ qua tĩnh tâm học Pháp nhiều hơn, tin vào Sư phụ và Đại Pháp, và dùng Pháp chỉ đạo thì chúng ta mới có thể bước đi cho ngay chính. Bất kể mất bao lâu, tôi đã quyết tâm loại bỏ tất cả các chấp trước của mình. Chỉ thông qua tu luyện bản thân thật tốt, giảng chân tướng cho mọi người bất cứ khi nào có thể, dốc sức làm tốt ba việc và bước đi tốt trên con đường tương lai của mình, tôi mới có thể không phụ lòng Sư phụ.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/17/429953.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/1/196403.html
Đăng ngày 07-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.