Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-10-2021] Năm 2012, tôi 32 tuổi và đã may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm đó. Trong vòng một tháng, tất cả bệnh tật của tôi đã được chữa lành và tôi khỏe mạnh trở lại.

Điều khiến tôi khó chịu nhất là bệnh viêm túi mật mãn tính. Tôi đã tiêm và uống các loại thuốc Trung y Tây y, nhưng đều không hiệu quả. Tôi tránh ăn trứng, vì việc ăn trứng khiến tôi bị đau đớn khủng khiếp. Mỗi lần mang thai tôi đều bị sảy thai. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã mang thai. Tôi cũng đã ăn hơn 200 quả trứng trong thời gian bị giam giữ và tôi vẫn ổn. Khi gia đình thấy những thay đổi ở tôi và họ cảm thấy Đại Pháp thật thần kỳ. Tôi đã thực sự trải nghiệm việc Đại Pháp đã giúp một người khỏe mạnh trở lại và nâng cao các tiêu chuẩn đạo đức của họ.

Chứng liệt mặt được chữa lành sau 14 ngày

Ngày 16 tháng 2 năm 2021, khi ngủ dậy, tôi có cảm giác lạ trên khuôn mặt. Khi nhìn vào gương, một bên to hơn bên kia và tôi không thể nhắm mắt trái của mình. Khi cười, miệng tôi bị kéo sang bên phải. Tôi đã sốc. Tôi không thể nhai khi ăn sáng. Tôi đã thử dùng ống hút để hút sữa, nhưng tôi không thể hút được. Ngoại trừ nói chuyện, miệng của tôi hoàn toàn vô dụng.

Tôi thực sự choáng váng. Tôi mới ngoài 30 tuổi và con tôi còn quá nhỏ. Mọi người sẽ nghĩ gì khi họ nhìn thấy tôi? Tôi bắt đầu khóc. Sau đó, tôi nhớ mình là một học viên và tôi bắt đầu hướng nội. Tôi nhận ra rằng tôi đã chú ý nhiều đến vẻ ngoài của mình. Tôi luôn trang điểm trước khi ra ngoài, vì tôi có tâm chấp trước rất mạnh vào danh. Vì vậy, tôi tiếp tục học Pháp và luyện công. Vì gia đình tôi đều là học viên, mặc dù họ lo lắng, nhưng họ cũng động viên tôi rất nhiều.

Sau một vài ngày, vẻ ngoài của tôi được cải thiện. Chuyện này xảy ra trong dịp Tết Nguyên đán, và tôi thường phải tham dự rất nhiều bữa tiệc. Nhưng năm nay tôi không tham gia bữa tiệc nào, vì vậy tôi có thể tập trung vào việc tu luyện thay vì phải đối mặt với những câu hỏi từ người thân và bạn bè. Đối với tình trạng liệt mặt của mình, tôi tin rằng có Sư phụ và Đại Pháp ở đây, tôi sẽ có thể vượt qua được khảo nghiệm này. Khi tôi không cười, thật khó để có thể nhận ra rằng khuôn mặt của tôi bị lệch. Nhưng tôi gặp khó khăn khi đọc Pháp to, vì tôi cần rất nhiều lực để phát âm chính xác mỗi từ. Nhưng trên bề mặt tôi trông vẫn ổn.

14 ngày sau khi chứng liệt mặt của tôi xuất hiện, một bạn học cũ mời tôi đến ăn tối. Tôi nên làm gì? Tôi có nên đi hay không? Tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, Ngài đã cứu con khỏi Địa ngục.” Khi bắt đầu tu luyện, tôi mơ thấy mình xuống Địa ngục nhưng Sư phụ đã cứu tôi. Tôi tiếp tục: “Con không muốn xinh đẹp, con chỉ muốn có một khuôn mặt bình thường để có thể ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người.” Có lẽ vì tôi có nguyện vọng cứu người nên tôi lập tức cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Sau khi trở về nhà, khuôn mặt của tôi đã trở lại bình thường. Trong 14 ngày, tình trạng của tôi đã được giải quyết mà không cần điều trị y tế.

Khi tôi nói với người thân của mình những gì đã xảy ra, họ đều nói rằng Đại Pháp thật sự thần kỳ. Sau đó, tôi nghe nói một người thân của tôi cũng bị liệt mặt, và được chẩn đoán bị đột quỵ. Anh đã đi chữa khắp nơi và chỉ khỏi bệnh sau khi điều trị bằng châm cứu trong vài tháng.

Qua trải nghiệm này, tôi đã loại bỏ được chấp trước vào xinh đẹp, điều mà trước đây tôi đã tiêu tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc. Tôi không còn thoa mỹ phẩm lên mặt nữa và cảm thấy rất thoải mái.

Trả lại tiền cho công ty cũ

Năm 2004, công ty cũ của tôi cử tôi đến miền Nam Trung Quốc để tìm hiểu thị trường. Vì tôi là một nhân viên rất chăm chỉ, nên ông chủ đã tin tưởng tôi. Ông giao cho tôi phụ trách thị trường ở một tỉnh. Tôi gặp chồng mình ở đó và chúng tôi kết hôn. Anh ấy thích chơi trò chơi trên Internet nên tôi cũng bắt đầu chơi. Tôi quá bận tâm đến các trò chơi điện tử đến nỗi buông lơi công việc.

Tôi đã xin quỹ để tìm kiếm khách hàng mới. Có 20.000 nhân dân tệ mà tôi không sử dụng, vì vậy tôi đã bỏ túi. Khi trở thành một học viên, tôi tự nhủ rằng liệu tôi có nên trả lại tiền hay không. Nhưng vì nó đã xảy ra quá lâu rồi, nên sau một thời gian, tôi đã quên chuyện đó.

Năm nay tôi về thăm bố mẹ trong dịp Tết Nguyên đán. Khi bố mẹ tôi sắp xếp lại đồ đạc, họ tìm thấy danh thiếp cũ của tôi từ khi tôi còn làm việc cho công ty đó. Ngay khi nhìn thấy tấm danh thiếp, tôi nhận ra mình nên trả lại tiền.

Chúng tôi đã mua một căn nhà và để trả tiền thế chấp, chúng tôi phải tiết kiệm. Khi tôi kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình, số dư là 23.000 nhân dân tệ. Khi tôi nói chuyện với chồng về việc trả lại tiền, anh đã không đồng ý. Tuy nhiên, vì anh cũng là một học viên, sau đó anh đã nói với tôi một cách không vui rằng: “Em nên trả lại số tiền đó, nhưng em phải giữ ít nhất 5.000 nhân dân tệ trong tài khoản ngân hàng của mình để trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày của chúng ta.”

Tôi đã nghĩ về điều đó trong một vài ngày. Là một học viên, tôi nên trả lại số tiền mà tôi đã nợ. Tôi có một tài khoản ngân hàng khác. Lúc đầu, khi tôi kiểm tra, tôi nghĩ rằng tôi có số dư vài nghìn nhân dân tệ. Tôi cũng nghĩ rằng nếu số dư dưới 5.000 nhân dân tệ, tôi sẽ bán đồ trang sức của mình để lấy tiền mặt, sao cho có thể duy trì 5.000 nhân dân tệ trong tài khoản kia của mình.

Tôi quyết tâm làm mọi việc theo tiêu chuẩn của Đại Pháp. Tôi tra cứu số điện thoại của sếp cũ và gọi cho ông ấy. Khi tôi nói với ông rằng tôi muốn trả lại tiền, ông không biết tôi đang nói về điều gì. Ông nói với tôi rằng tôi không phải lo lắng về điều đó. Nhưng tôi nhất quyết trả lại tiền. Cuối cùng ông cũng đồng ý, nhưng thắc mắc tại sao tôi lại trả nhiều hơn số tiền ban đầu. Tôi nói rằng số tiền thêm là tiền lãi suất. Tôi xin lỗi vì đã không trả lại tiền ngay lập tức.

Tôi đã trả lại tiền cùng lãi suất cho công ty sau 15 năm.

Khi kiểm tra số dư ngân hàng của mình vào ngày hôm sau, tôi thấy có hơn 20.000 nhân dân tệ so với con số tôi nghĩ. Tôi không thể tin vào mắt mình! Khi tôi đề cập điều này với chồng mình, anh đã rất ngạc nhiên.

Điểm sản xuất tư liệu tại nhà

Cách đây vài năm, tôi đã mua một chiếc máy in để gia đình chúng tôi có thể in tài liệu giảng chân tướng, lịch để bàn và các tài liệu khác. Tôi mang con gái cùng đến các tòa dân cư để phân phát, hoặc trực tiếp đưa cho người dân. Đôi lúc, chúng tôi cũng in các tài liệu để các đồng tu phân phát. Trong thời gian đầu, thỉnh thoảng chúng tôi gặp sự cố với máy in. Tôi đã không nhận ra rằng chìa khóa để giải quyết những vấn đề này là tu tâm tính của mình. Sau khi hiểu ra điều này, máy in dần có ít vấn đề hơn.

Con gái tôi luôn nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ. Bây giờ cháu đã bốn tuổi và có thể đọc thuộc lòng nhiều bài thơ trong cuốn Hồng Ngâm của Sư phụ. Cháu cũng có thể đọc được hầu hết các từ trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Cháu chưa bao giờ cần dùng đến bất kỳ loại thuốc nào. Mỗi khi cháu cảm thấy thân thể khó chịu, cháu nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Cháu cũng nghe bản thu âm các bài giảng của Sư phụ và cháu cảm thấy khỏe lại.

Hồi con gái tôi được một tuổi, tôi và một học viên khác đã đưa cháu đi cùng để giảng chân tướng cho người dân. Bất kể đó là trong mùa đông lạnh giá hay dưới cái nắng như thiêu đốt hay khi đại dịch nghiêm trọng nhất, chúng tôi vẫn tiếp tục ra ngoài để giảng chân tướng trực diện cho mọi người.

Sư phụ giảng:

“Ngoài ra, những người mà chư vị ngẫu nhiên gặp, những người gặp trong cuộc sống, những người gặp trong công tác, [với những người ấy] chư vị cần giảng chân tướng cho họ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)

Tôi không suy nghĩ quá nhiều khi nói chuyện với mọi người – Tôi chỉ thuận theo diễn biến tự nhiên của sự việc. Khi trạng thái tu luyện của tôi tốt, tôi nói chuyện với bất kỳ ai tôi gặp trong khi làm việc vặt. Có những lúc tôi sợ hãi và không đủ can đảm để nói chuyện với mọi người, và tôi cảm thấy hối hận sau đó. Con gái tôi đã học cách hướng nội và nó cũng giúp tôi bằng cách chỉ ra một số chấp trước của tôi.

Trong quá trình viết bài viết này, tôi thực sự cảm thấy rằng nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không có được như ngày hôm nay. Tôi thật may mắn khi có thể trở thành đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Chỉ qua tu luyện tinh tấn và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa, tôi mới có thể không phụ ơn cứu độ của Sư phụ.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/30/433020.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/12/196957.html

Đăng ngày 04-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share