Bài viết của Thường Lạc, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 30-09-2021] Đây là câu chuyện có thật về một người phụ nữ đã từng trải qua ma nạn. Cô ấy bị bệnh tật dày vò, chịu đựng đau đớn kịch liệt, cùng với những tranh đấu thị phi và cãi vã với người khác, mọi đau khổ đè nén khiến cô cảm thấy không còn hy vọng vào cuộc sống. Trong tuyệt vọng, cô đã quyết định tìm đến cái chết.
Năm 2006, cô không nhớ chính xác ngày nào, cô nhận được một cuốn sách. Không ai bảo cô học, cũng không ai giới thiệu với cô rằng cuốn sách này tốt như thế nào, càng không có ai kể cho cô biết những điều sẽ đắc được trong cuốn sách. Tuy nhiên, ngay sau khi đọc 20 trang đầu tiên của cuốn sách, cô đã thay đổi ý định tự tử, và cuộc đời cô đã hoàn toàn cải biến từ đây. Dưới đây là câu chuyện theo lời cô kể lại.
Những chấp trước, vấn đề và quan niệm
Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo. Tôi có một người anh trai và một cô em gái, tôi là đứa con gái lớn tuổi nhất. Cha mẹ tôi rất trọng nam khinh nữ. Tôi và anh trai đều rất chất phác, không giỏi giao lưu với người khác. Ngay từ hồi học tiểu học tôi đã phải làm việc nhà. Chưa đến 15 tuổi, tôi đã tới Quảng Đông làm việc để kiếm tiền gửi về phụ giúp gia đình.
Bởi vì lớn lên trong cảnh nghèo khó, tôi rất chấp trước vào tiền và tuyệt nhiên không để mình thua thiệt một đồng nào. Tôi không muốn gây chuyện với người khác, nhưng nếu ai đó sinh sự với tôi, tôi sẽ liều mạng với người đó. Tôi chỉ biết vùi đầu vào làm việc. Nếu ai đó nói chuyện với tôi lúc tôi đang làm việc, tôi có thể sẽ không đáp lại. Đôi khi phải mất vài ngày tôi mới tìm ra câu trả lời thích hợp. Tôi cảm thấy thế giới này quá phức tạp và ai ai cũng tranh đấu vì lợi ích bản thân, vì lợi ích bản thân mà làm những việc táng tận lương tâm. Tôi thường lo lắng rằng mình có thể bị bắt nạt và cũng thường xuyên bực tức và giận dỗi. Tôi cũng rất nóng tính và không thể nhẫn chịu bất cứ việc gì tổn hại đến quyền lợi bản thân.
Công việc của tôi là sản xuất ba lô. Một lần, đồng nghiệp buộc tội tôi lấy trộm chỉ may của cô ấy. Tôi vốn là người không thể chịu được oan ức nên lúc đó chẳng nói chẳng rằng mà tát thẳng vào mặt cô ấy.
Bệnh tật đầy thân
Đến tuổi dậy thì, cứ đến kỳ kinh nguyệt tôi lại bị đau bụng dữ dội. Tôi còn bị nôn mửa, bị cảm lạnh và ngất xỉu vì bị chuột rút, vậy nên lúc nào tôi cũng phải uống thuốc giảm đau. Mỗi khi sắp đến kỳ kinh, tôi đều rùng mình sợ hãi. Bác sỹ nói rằng ăn canh gà có thể giúp trị đau bụng kinh nguyệt nhưng sau khi ăn tôi lại bị chảy máu cam.
Năm 17 tuổi, tôi bắt đầu bị đau dạ dày. Tôi không thể ăn được đồ ăn lạnh, cứng, chua và cay, thậm chí ngay cả nước ấm cũng không thể uống. Tôi chỉ có thể uống được nước sôi nhưng tôi lại không hề cảm thấy nước này quá nóng.
Vào mùa hè, tôi không thể bật quạt hay điều hòa. Vào mùa đông, tôi sợ lạnh đến nỗi không dám về quê. Trong nhiều năm, tôi đã đón Tết ở miền Nam. Đôi khi tôi bị đau bụng cả ngày lẫn đêm như thể có hàng triệu mũi kim đang đâm vào bụng. Tôi không thể ăn được gì vì cứ ăn vào liền nôn ra. Để tồn tại, sau khi nôn xong tôi lại cố gắng ăn tiếp. Vậy nên bữa nào tôi cũng gặp tình cảnh này. Tôi cũng không thể ăn quá no hay quá đói. Bác sỹ nói rằng đây có thể là do bị loét dạ dày hoặc viêm dạ dày và bệnh này hiện này chưa có thuốc chữa.
Khi tôi 18 tuổi, cha tôi mất vì bệnh ung thư phổi. Trước khi cha mất, ông dặn tôi cố gắng kiếm thêm tiền để giúp anh trai lấy vợ. Vì vậy, tôi lại lê lết thân thể tàn tạ tiếp tục làm việc để kiếm được nhiều tiền nhất có thể. Tuy nhiên lúc này sức khỏe tôi đã quá yếu để kiếm được một công việc với mức lương tốt. Tôi chỉ có thể làm vài công việc lặt vặt, còn bị chậm lương. Mẹ tôi cũng bắt tôi phải gửi tiền cho bà, vì vậy sau khi trừ chi phí sinh hoạt hàng tháng, số tiền còn lại tôi đều gửi hết về cho gia đình. Sau đó, mẹ tôi lại giục tôi lấy chồng vì ý định của bà là dùng tiền sính lễ của tôi để cưới vợ cho anh trai tôi. Mặc dù sức khỏe tôi không tốt nhưng mẹ tôi chưa bao giờ bận tâm về hạnh phúc của tôi. Bà ấy chỉ quan tâm tới số tiền mà tôi gửi về nhà.
Mặc dù tôi cao hơn 1 mét 6 nhưng chỉ nặng chưa tới 36kg. Người tôi trông như da bọc xương, da xanh xao và đen đúa, trông thật thảm hại. Lưng tôi thấy nặng như bị cả ngọn núi đè xuống khiến tôi phải khom lưng mà đi. Tôi tuyệt vọng và đã nghĩ đến cái chết. Mỗi ngày tôi đều nghĩ xem làm cách nào để chết được, tất nhiên tôi cũng chẳng còn dám nghĩ đến chuyện kết hôn. Có một người đàn ông rất thương và khăng khăng muốn cưới tôi, thậm chí anh ấy nói rằng anh sẵn sàng cưới tôi cho dù chỉ có thể kịp sống với tôi vài ngày. Tuy nhiên, vì không muốn làm khổ anh ấy thêm nữa, tôi đã khước từ lời cầu hôn đó.
Năm tôi 25 tuổi, sức khỏe tôi không ổn nữa rồi. Khi tôi đến bệnh viện kiểm tra, bác sỹ không thể lấy được máu xét nghiệm. Lúc vô tình bị đứt tay, chỉ còn thấy có một ít dịch vàng chảy ra. Buổi sáng nếu tôi dậy trước 8 giờ sáng, tôi có thể sẽ bị ngất vì huyết áp tụt xuống quá thấp. Bác sỹ nói: “Trong máu của chị không có hồng cầu nữa rồi, cơ thể chị không thể tạo ra máu được nữa.”
Ông ấy hỏi tôi gia đình ở đâu và tại sao tôi lại sống một mình. Tôi trả lời tôi sống một mình xa nhà nên không có gia đình ở đây. Tôi cũng không hiểu những gì ông ấy giải thích về căn bệnh của tôi và tại sao ông lại hỏi về chuyện gia đình. Sau đó tôi chỉ nhận thức được rằng cơ thể tôi đã kiệt quệ. Nhưng kỳ diệu thay, tôi vẫn sống sót.
Năm 2006 tôi trở về quê nhà, khi đó tôi 28 tuổi. Tôi đã dự định rằng sau khi về nhà gặp mẹ lần cuối, tôi sẽ đến ngọn núi cao nhất ở Vân Nam hay Quý Châu, nhảy xuống từ vách đá để tự kết thúc cuộc đời mình. Tôi sẽ có thể biến mất khỏi thế gian đầy đau khổ bằng cách đó. Tôi không muốn chết ở một nơi đông người, vì như vậy có thể làm khổ người khác.
Sau khi về nhà, mẹ tôi nói bà nghe người ta mách rằng có một bà cụ ở vùng nào đó có thể chữa bệnh và bảo tôi đến đó. Vì bản năng sinh tồn, tôi đã đi tới đó. Sau khi đến đó, tôi biết được rằng con trai bà đã chết vì ung thư phổi. Tôi thầm nghĩ nếu đến cả con trai mình mà bà còn không chữa được thì năng lực của bà ấy còn không bằng môn khí công mà mẹ tôi đã tập.
Đắc Pháp tu luyện và minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp
Mẹ tôi từng kể rằng bà bị bệnh gút và khớp xương từng sưng to bằng chiếc bát. Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau khi tập một môn khí công, xương khớp không còn bị đau nhức nữa. Tôi kể với bà cụ về chuyện này và hứa rằng tôi sẽ về nhà lấy cuốn sách mà mẹ tôi từng đọc đưa cho bà ấy. Vì vậy tôi quay về nhà để lấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.
Sau khi cầm cuốn sách trong tay, tôi quyết định trước tiên đọc qua một chút để xem trong sách viết gì. Cuốn sách Chuyển Pháp Luân có tổng cộng 9 bài giảng nhưng mẹ tôi đã hỏi lấy lại cuốn sách trước khi tôi kịp đọc xong bài giảng thứ nhất. Mẹ nói rằng bà muốn học Pháp. Tuy nhiên, mặc dù mới chỉ kịp đọc được 20 trang sách, tôi đã hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là môn tu luyện dạy người ta có tâm từ bi và làm một người tốt. Tôi cảm thấy tác giả cuốn sách này là một người rất chân chính, rất minh bạch, không giống như con người trong xã hội hiện nay. Những gì được dạy trong cuốn sách hoàn toàn trái ngược với những tuyên truyền phỉ báng của nhà nước về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhận ra Pháp Luân Đại Pháp đã bị vu oan. Tôi là một người gặp chuyện oan trái thì không thể chịu được nên tự nhủ tương lai gặp ai tôi cũng sẽ phải kể chuyện này với họ.
Nội dung trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân thật sự tuyệt vời. Trước khi quyết định kết thúc cuộc đời mình, tôi thật may mắn khi gặp được cuốn sách này. Ngay đêm hôm đó, trong chớp mắt, cả ngọn núi lớn đè nặng trên lưng tôi bấy lâu nay đã biến mất. Đột nhiên tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng. Tôi cảm nhận tất cả tế bào trong thân thể, cả tâm trí và cơ thể, từ trong ra ngoài, từ đỉnh đầu xuống dưới chân hết thảy đều trở nên rất nhẹ nhàng, thuần khiết và tràn đầy sức sống.
Thụ ích nhờ đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân
Khi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi không còn cảm giác đau đớn nữa, dạ dày không hề bị đau, cảm giác khó chịu hoàn toàn biến mất. Tôi cảm thấy đói bụng và thèm ăn. Kể từ đó, dạ dày không còn bị cồn cào bất kể tôi ăn đồ lạnh hay nóng, chua, cay hoặc đồ ăn cứng.
Tôi không còn phải chịu những đau đớn tột cùng vì các loại bệnh tật đeo bám bao nhiêu năm qua nữa. Đến giờ tôi mới thật sự trải nghiệm cảm giác vô bệnh là như thế nào, cuộc đời tôi như bước sang một trang mới. Dĩ nhiên, tôi cũng từ bỏ luôn ý định tự tử trước đó. Thay vào đó, tôi bắt đầu bước chân vào con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và sức khỏe đã nhanh chóng hồi phục.
Tuân theo các nguyên tắc của Đại Pháp
Tôi quay lại miền Nam và tiếp tục làm một vài công việc lặt vặt. Hiện giờ, tôi có thể làm các việc kiếm tiền mà có thể tiếp xúc với mọi người. Tôi tìm được một công việc bán hàng trong 1 siêu thị và có doanh thu bán hàng khá tốt. Khi gặp gỡ khách hàng, tôi không chỉ bán hàng mà còn nhân cơ hội này để giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho họ.
Một lần nọ, tôi nhìn thấy một tờ tiền 20 nhân dân tệ trên sàn ở siêu thị nên đã nhặt lên và bỏ vào túi cất đi. Ngày hôm đó, ông chủ đưa cho tôi một phong lì xì 50 tệ. Thế nhưng tôi đã làm mất cả bao lì xì và 20 tệ đó. Tôi ngộ ra mình đã làm việc bất chính, lẽ ra tôi không nên nhặt tờ tiền đó. Mặc dù số tiền đó không phải do tôi ăn trộm hay lấy của người khác nhưng nhặt tiền rơi cũng là việc không nên làm vì số tiền đó không phải là của tôi. Một người tu luyện không thể lấy những thứ của người khác.
Ít lâu sau, một lần nữa tôi lại nhìn thấy một tờ 20 tệ rơi trên sàn siêu thị. Lần này, tôi hiểu rằng mình không nên lấy nó. Sau đó không lâu, tôi lại thấy tiền rơi bên lề đường trong đó có tờ 100, 50, 20 và 5 tệ. Tuy nhiên, tôi đã đi thẳng và không mảy may chạm đến những tờ tiền vẫn đang nằm trên đường đó.
Khi làm công việc tổng đài viên cho một công ty taxi, lái xe Vương nói tôi đã chuyển một cuốc xe cho lái xe Trần thay vì báo cho anh ấy. Tôi giải thích rằng chuyến xe đó là do anh Trần tự nhận nên không thể chuyển cho anh ấy. Sau đó, lái xe Vương gửi khiếu nại lên quản lý. Ngày hôm sau, quản lý yêu cầu tôi tham gia một cuộc họp ở công ty mà thông thường nhân viên cấp bậc như tôi không thể tham gia. Có rất nhiều người cũng tham dự cuộc họp đó. Trong cuộc họp, quản lý gọi đích danh tên tôi và quở trách nặng nề.
Bị đối xử bất công như vậy, tôi đã muốn gặp quản lý và giải thích chuyện đã xảy ra. Tôi không tranh cãi với anh ấy trong cuộc họp bởi vì làm thế sẽ đặt người quản lý vào thế khó xử. Một vài đồng nghiệp bảo tôi hãy nói gì đó vì anh ấy đã mắng mỏ tôi trước mặt rất nhiều người mà anh ấy cũng không phải người trả lương cho chúng tôi, nhưng tôi đã không lên tiếng bảo vệ bản thân. Nếu như tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không thể im lặng chấp nhận điều bất công với mình như thế.
Vào ngày rằm tháng Giêng năm 2017, khi tôi đang lái xe máy thì một chiếc xe ba bánh đang đi ngược chiều đâm thẳng vào tôi. Chiếc xe đó đâm vào tôi khiến tôi văng lên không trung, sau đó rơi xuống vỉa hè, lưng nằm trên đất và đầu đập vào bánh xe trước. Tuy vậy, dù bị tai nạn nghiêm trọng nhưng dường như tôi cảm thấy mình đã chạm đất một cách rất nhẹ nhàng. Người lái xe ba bánh đi tới và trách móc tôi lái xe mà không nhìn đường. Phản ứng đầu tiên của tôi là có lẽ tôi cũng phàn nàn về người khác, vì vậy người lái xe bây giờ mới trách tôi như vậy. Sau đó, anh ấy lập tức thay đổi thái độ và hỏi thăm tôi có bị làm sao không, có bị thương ở đâu không. Tôi đáp rằng mình vẫn ổn. Nếu là trước đây khi gặp phải chuyện này, tôi nhất định sẽ không để anh ấy phủi tay ra về dễ dàng như vậy vì người sai là anh ấy chứ không phải tôi.
Trước khi tu luyện, tôi thường oán trách mẹ không quan tâm đến tôi. Giờ đây tôi không còn có tâm đó nữa. Bất cứ khi nào ai đó đối xử tệ với mình, tôi nghĩ một cách đơn giản là do trong quá khứ mình đã mắc nợ người ta.
Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp đã giảng:
“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được. Còn có một vấn đề nữa, trong lúc mâu thuẫn, thì có động chạm đến vấn đề chuyển hoá nghiệp lực; do đó chúng ta khi đối xử [với trường hợp] cụ thể, cần phải có phong thái cao, chứ không như người thường. Tại đơn vị [công tác], tại các hoàn cảnh công tác khác cũng lại như thế; [kinh doanh] cá thể cũng thế, cũng có giao tiếp người với người; không thể không có tiếp xúc với xã hội; tối thiểu cũng có quan hệ hàng xóm.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Bởi vậy, tôi phải tuân theo những gì Sư phụ đã giảng. Bất luận gặp phải chuyện gì, tôi cũng sẽ bình an vô sự, dù cho ai đối xử tệ bạc với mình, tôi cũng sẽ không ôm giữ tâm oán hận với họ.
Một lần khác, khi tôi đang làm việc tại một cửa tiệm bán rèm, ông chủ hỏi tôi dùng loại mỹ phẩm gì mà da đẹp như vậy vì ông muốn mua tặng vợ. Tôi đáp rằng mình không dùng bất cứ loại mỹ phẩm nào, ông ấy nói rằng ông không tin. Ngày trước, làn da tôi xanh xao và đen đúa, da khô và nhăn nheo trông rất xấu xí. Vợ của ông chủ nói rằng cả đời ông làm được một việc tốt duy nhất là thuê được một nhân viên tốt như tôi.
Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi từ một người vô văn hóa, chậm chạp, đầy oán hận, nóng nảy, chán đời, bệnh tật đầy thân, chuẩn bị rời bỏ thế gian, trở thành một người thân tâm khỏe mạnh và làm việc gì cũng biết nghĩ cho người khác trước. Tôi đón nhận mọi vấn đề với tâm từ bi hòa ái, việc gì cần đến sẽ đến hoặc nếu nó xảy ra, tôi sẽ không bị động tâm bởi những được mất của người thường. Giờ đây, tôi đã có một thân thể khỏe mạnh và tâm trí sáng suốt.
Không có ai ép buộc tôi tu luyện Đại Pháp và cũng không ai giới thiệu cho tôi biết Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào. Dường như tôi đã đắc Pháp một cách rất ngẫu nhiên, Sư phụ đã vớt tôi lên từ ranh giới của cái chết và ban tặng cho đệ tử những điều tuyệt vời nhất.
Vài suy ngẫm của người ghi lại câu chuyện
Tôi luôn nghĩ rằng những chuyển biến về sức khỏe bản thân tôi sau khi tu luyện Đại Pháp thật tuyệt vời. Tuy nhiên, câu chuyện của đồng tu ở trên còn thần kỳ hơn trải nghiệm của tôi.
Nghĩ về những khó khăn cô ấy đã trải qua, không ai có thể nghĩ cô còn có thể tiếp tục sống. Nhìn cuộc sống hiện tại của cô ấy, ai có thể tin được cô ấy đã từng ốm đau bệnh tật như thế nào. Đây là uy lực cứu độ chúng sinh của Đại Pháp. Cô ấy nói rằng Pháp Luân Đại Pháp đã giúp cô hiểu ra bất luận khổ nạn lớn đến đâu, cô ấy vẫn nên đối diện bằng chính niệm và không quan nạn nào không thể vượt qua được.
Trước đây, khi gặp chuyện bất công với mình, cô ấy sẽ tìm cách trả thù và oán hận người khác. Đó là những điều mà Đảng Cộng sản Trung Quốc đã gieo rắc vào tâm trí cô – lòng hận thù và tâm tranh đấu. Thù hận hay tranh đấu với người khác đều là ma tính. Giờ đây, những nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp giúp cô thăng hoa tới một cảnh giới cao hơn khi cô tuân theo Chân, Thiện, Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/30/432038.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/10/196102.html
Đăng ngày 25-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.