Bài viết của Lý Lị, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc (Bài viết được đăng tải sau khi tác giả qua đời)

[MINH HUỆ 05-04-2021] Cô Lý Lị người gốc tỉnh Hắc Long Giang. Cô phải trải qua một cuộc sống đầy khó khăn, năm 1992 mẹ cô qua đời vì một căn bệnh không rõ nguyên nhân và năm 1994 thì đến lượt anh trai bị u não. Năm 1981, cô kết hôn nhưng không may lại trở thành nạn nhân của nạn bạo hành gia đình trong suốt cuộc hôn nhân của mình. Chồng cô ngoại tình, và cuối cùng đã ly hôn với cô vào năm 1996, không lâu sau anh lại tái hôn với vợ của người anh quá cố của cô.

Bất chấp những khó khăn và đau buồn, cô Lý vẫn chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, và thậm chí chồng cũ của cô đã bảo vệ cô sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Một phóng viên truyền hình, một người bạn của anh ấy, định phỏng vấn anh và muốn anh đổ lỗi cho Pháp Luân Đại Pháp đã làm đổ vỡ cuộc hôn nhân của anh với cô Lý. Nhưng anh đã kiên quyết từ chối lời mời phỏng vấn của bạn mình. Trong thời gian cô Lý bị bắt giam phi pháp vì tín ngưỡng của mình, anh đã giúp cô cất giữ các cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp ở một nơi an toàn. Sau khi được trả tự do, cô vẫn buộc phải sống xa nhà để tránh bị bắt giữ lần nữa, anh đã thay cô chăm sóc cho con trai của họ chu đáo.

Sau đó, cô Lý qua đời vì bị bức hại. Dưới đây là loạt 10 bài viết được biên tập dựa trên lời kể của cô.

Mặc dù trải qua đau khổ và bất hạnh, nhưng tôi vẫn vui vẻ và đối xử tốt với những người đã ngược đãi tôi.

(Tiếp theo Phần 4)

Đối diện với những can nhiễu: Khóa giảng Pháp đầu tiên của Sư phụ

Những ngày đầu Sư phụ truyền Pháp vô cùng khó khăn, đặc biệt là có sự can nhiễu rất lớn từ ma quỷ. Kể từ khi Sư phụ bắt đầu giảng Pháp, tất cả các loại khí công loạn bậy trong xã hội dần được hiển lộ. Nhiều người chưa nghe nói về chúng, cũng như biết tên của chúng. Nhưng những người tập theo những môn luyện công này giống như những người say rượu, di chuyển không vững. Tình trạng diễn ra ở các công viên thậm chí còn hỗn loạn hơn. Đôi khi, tôi đi đến Công viên Thắng Lợi ở Trường Xuân để quan sát những gì đang diễn ra. Một số thì đi vòng tròn, số khác thì đang thu nạp khí, bầu không khí ở đây thật ngột ngạt.

Tôi biết có hai người trong số đó đã tham gia lớp học của Sư phụ vào những ngày đầu là Lưu Phượng Đài và Triệu Gia Mẫn. Thời gian đầu, họ tu có vẻ tinh tấn nhưng sau đó họ thường xuyên nói với các học viên về công năng của họ. Tâm truy cầu công năng của họ ngày càng mạnh mẽ. Sau đó, họ tuyên bố mình giỏi hơn tất cả những người khác.

Họ đã thể hiện sự can nhiễu của tà ma và làm ô danh Sư phụ. Tất cả những khả năng họ có được là nhờ Sư phụ. Họ dùng tất cả những công năng này với mục đích để kiếm tiền. Họ cầu công năng từ Sư phụ, khi không thể đạt được mục tiêu của mình thì họ đi khắp nơi nói những điều không tốt về Sư phụ. Tôi biết những người này không chính nên tránh tiếp xúc với họ. Tuy nhiên, các học viên khác đã kể với tôi về những điều tồi tệ mà họ đã làm.

Bước sang Phật giáo

Sau khi Sư phụ rời đi, tôi có cảm giác mất mát và không biết mình nên làm gì. Tôi đã không hiểu tu luyện chân chính là gì, và đã quên một số điều mà Sư phụ đã giảng trong các buổi giảng Pháp. Vào thời điểm đó, không có bản ghi âm hoặc ghi hình lại các bài giảng và cũng không có sách Pháp Luân Đại Pháp.

Người đồng nghiệp đã giúp tôi đắc Pháp trước đây đã đưa tôi đến một gia đình khác và nói rằng gia đình này đang tập một loại khí công nào đó và nó rất tốt.

Tôi đã đến gặp họ để tìm hiểu xem như thế nào, tôi không thể hiểu họ đang lầm bầm điều gì. Họ nói rằng đó là một thông điệp, nhưng trên thực tế đó là ngôn ngữ vũ trụ mà Sư phụ đã đề cập đến trong bài giảng Pháp. Tôi có một chút tò mò nhưng không hứng thú tìm hiểu thêm.

Sau đó, chúng tôi đã mua một bức tượng Phật bằng đồng tại một ngôi chùa lớn ở Trường Xuân. Tôi chỉ có một chút kiến thức về Phật giáo và chưa bao giờ tiếp xúc với bất kỳ tôn giáo nào khác. Khi nhìn thấy một bức tượng Phật trong một ngôi chùa, tôi đã rất ngưỡng mộ. Tôi muốn tu Phật nhưng tu bằng cách nào và tôi có thể tìm Phật ở đâu? Vào thời điểm đó, tôi vẫn nghĩ Sư phụ như một Pháp sư khí công – người tốt nhất, chân chính nhất và là người tôi kính trọng nhất. Nhưng tôi coi điều này khác với việc tu luyện trong Phật giáo.

Người đồng nghiệp của tôi đã chuyển sang tu trong Phật giáo và đồng ý sẽ đưa tôi đi quy y trong một ngôi chùa. Tôi hỏi cô ấy khi nào thì đưa tôi đi và chúng tôi đã có một lịch hẹn. Vào ngày tôi đi quy y trong chùa, khi chuẩn bị đi thì thầy Vương là trưởng Khoa Nghiên cứu và Giảng dạy đến gặp tôi.

Anh ấy nói: “Hôm nay Khoa Nghiên cứu và Giảng dạy của chúng ta sẽ có một chuyến du xuân, đến đấy chúng ta sẽ chụp một bức ảnh nhóm. Chị phải tham dự và chúng ta cần đi ngay bây giờ”. Tôi nói với anh ấy rằng tôi đã có một kế hoạch khác, nhưng anh ấy khăng khăng yêu cầu tôi phải đi cùng.

Tôi cho rằng đây là một sự can nhiễu đến nguyện vọng tu Phật của tôi. Càng có nhiều cản trở thì tôi càng cố gắng theo đuổi nguyện vọng. Vì vậy, tôi quyết định không tham gia chuyến du ngoạn và chụp ảnh mùa xuân, thay vào đó tôi lên chùa để tu. Tuy nhiên, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi và ngăn cản tôi vì điều này có liên quan đến vấn đề “bất nhị pháp môn”. Tôi không nên đi cải đạo. Nhưng lúc đó, tôi đã không biết điều này và cuối cùng đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp. Đó là một bài học rất đau đớn. Mỗi khi nghĩ đến điều này, tôi đã rất hối hận và buồn. Tôi đã ngớ ngẩn đến mức không nhận ra sai lầm của mình?

Can nhiễu của cựu thế lực: Ngăn cản các học viên đắc Pháp

Sư phụ từ Bắc Kinh trở về, sau khi biết tin, chúng tôi đã vội vã đến gặp Sư phụ. Tôi tình cờ ngồi cùng xe với Sư phụ và được ngồi cạnh Ngài. Sư phụ rất nghiêm túc và không nói một lời, tôi cảm thấy mình đã có vấn đề gì đó. Sư phụ có vẻ hơi buồn. Sau một lúc lâu, tôi hỏi: “Thưa Sư phụ, chủ ý thức là gì và phó ý thức là gì ạ?”. Sư phụ đã không trả lời câu hỏi của tôi. Lúc đó, tôi cúi đầu xuống như một đứa trẻ đã làm điều sai trái. Tôi biết Sư phụ không hài lòng với tất cả chúng tôi. Nhìn thấy Sư phụ như vậy, tôi cảm thấy rất đau lòng nhưng tôi không biết mình đã làm sai ở đâu. Chúng tôi không biết tình huống khó khăn của Sư phụ lúc đó là gì?

Nhớ lại khoảng thời gian đó, chúng ta biết rằng cựu thế lực rất xấu xa, chúng đã can nhiễu kể từ khi Sư phụ bước ra truyền Pháp. Chúng đã an bài từ trên xuống dưới, ở tất cả các tầng về mọi thứ và cho tất cả chúng sinh. Cách can nhiễu và gây tổn hại của chúng là ngăn cản các học viên đã đắc Pháp trở thành học viên chân chính vào thời điểm đó. Chúng đã dùng mọi cách và lợi dụng trạng thái tâm trí chưa minh bạch cũng như các chấp trước của các học viên. Một phương pháp xấu xa hơn mà chúng sử dụng để ngăn các học viên có tiền duyên đắc Pháp là vấn đề “bất nhị pháp môn”. Vì những vấn đề nghiêm trọng mà nhiều học viên gặp phải vào thời điểm đó nên Sư phụ đã tổ chức nhiều khóa giảng hơn ở Trường Xuân. Tôi cũng quyết định tiếp tục tham dự các khóa học để hiểu rõ hơn về các bài giảng của Sư phụ.

Không lâu trước khi các lớp học của Sư phụ bắt đầu, tôi đã nhận được một lá thư vào đầu tháng 4 năm 1993 nói rằng mẹ chồng tôi bị mắc bệnh hiểm nghèo, có thể là ung thư vòm họng. Bà sẽ đến thành phố Thẩm Dương để tiến hành phẫu thuật và yêu cầu tôi phải chuẩn bị một số tiền. Vì chồng tôi đang đi học nên tôi phải đứng ra giải quyết việc này. Tôi rút hết số tiền có trong tài khoản, khoảng 3.000 nhân dân tệ để đưa cho mẹ chồng. Sau đó tôi nghĩ đến việc nếu mẹ chồng có thể tham dự khóa giảng Pháp của Sư phụ thì tốt biết bao, đây là cơ hội hiếm có và bệnh tình của bà sẽ có thể được chữa khỏi.

Mẹ chồng tôi đến, lúc đó tôi đang trong lớp học, bà và con gái lớn ngồi ở cầu thang tầng 6 đợi tôi. Khi trở về sau lớp học, tôi thấy mẹ chồng đang ngồi khóc và hỏi: “Sao mẹ lại đến đây?”. Nghe mẹ chồng lảm nhảm những lời vô nghĩa, tôi nghi ngờ bà có phụ thể vì tôi biết bà đã sùng bái rất nhiều thứ.

Tôi đưa họ đến Công viên Thắng Lợi vào ngày hôm sau. Có một học viên đã khai mở thiên mục và có khả năng gỡ bỏ các phụ thể, vì vậy tôi đã nhờ cô ấy xem qua. Sau khi nhìn thấy mẹ chồng tôi, học viên này đã nói riêng với tôi: “Đó là hai con chồn vàng, một con quấn quanh cổ và một con khác đang bò trên lưng”. Sau khi cô ấy gỡ chúng ra, hai con chồn vàng đang khóc. Biểu hiện bên này mẹ chồng tôi cũng rơm rớm nước mắt.

Vào cuối tháng 4 năm 1993, Sư phụ đã tổ chức một khóa giảng Pháp khác tại giảng đường Đại học Cát Lâm. Mẹ chồng tôi, con trai tôi và tôi đã tham dự khóa giảng Pháp này, Sư phụ đã nói về vấn đề “bất nhị pháp môn”. Sự phụ đã giải thích và nói rất chi tiết về tính nghiêm trọng của nó và liên tục nhấn mạnh nó. Tôi lập tức hiểu ra, chẳng phải Sư phụ đang nói về vấn đề của tôi sao?! Vấn đề của tôi hóa ra là ở đây. Tôi chăm chú nghe các bài giảng của Sư phụ và lần này tôi đã thực sự minh bạch. Hóa ra đây là Pháp hướng dẫn mọi người tu luyện, chẳng phải Sư phụ là Phật sao? Tôi còn cần phải đi đâu để tìm kiếm?

Vui mừng và xấu hổ, tôi vứt bỏ giấy chứng nhận cải đạo và nói với Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, bây giờ con đã hiểu, con sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm này nữa. Đây là một bài học sâu sắc mà con sẽ không bao giờ quên. Con phải nghiêm túc trong tu luyện của mình, con nhất định sẽ ghi nhớ “bất nhị pháp môn”. Sau buổi giảng này, tôi đã viết một bản tóm tắt ngắn về trải nghiệm tu luyện của mình: “Thưa Sư phụ, con sẽ chuyên tâm tu Phật và con muốn tu Phật đắc chính quả”.

Sau khi tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ, mẹ chồng tôi như một người khác. Trước đó bà đã gặp khó khăn khi nói vì vấn đề cổ họng. Bây giờ mọi thứ đã bình thường và bà không còn cảm thấy đau đớn. Bà bị thừa cân, khó thở nhưng chỉ sau 10 ngày tham gia khóa giảng Pháp, bụng bà đã nhỏ lại, cơ thể bà gầy hơn và tràn đầy năng lượng.

Học phí cho khóa học của Sư phụ là thấp nhất. Chỉ có 40 nhân dân tệ cho các học viên mới và 20 nhân dân tệ cho các học viên cũ. Điều này đã khiến một số khí công sư đố kỵ và không hài lòng vì điều này có thể sẽ ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của họ. Hiệp hội Nghiên cứu Khí công Trung Quốc sẽ thu một phần phí, Hiệp hội Khí công Trường Xuân cũng thu một phần phí. Hầu như không còn lại tiền sau khi chi trả phí cơ sở vật chất. Khi Sư phụ đi đến các thành phố khác để tổ chức các khóa giảng, ngân sách rất eo hẹp. Sư phụ không có tiền để xuất bản sách, điều mà tôi đã chứng kiến. Khi việc xuất bản sách bị ngưng lại do Sư phụ không có đủ tiền chi trả, tôi đã cảm thấy rất khó chịu. Nhìn Sư phụ rơm rớm nước mắt, tôi nghĩ: ước gì mình có tiền để có thể giúp Sư phụ. Điều đó quá khó đối với Sư phụ! Tôi có thể cảm nhận được những khó khăn mà Sư phụ phải đối diện vào thời điểm đó.

Quyết định: Tu luyện vững chắc

Một người đàn ông đến từ Trường Xuân và gia đình của anh cũng đã tham gia khóa giảng Pháp vào năm 1993. Họ bước vào tu luyện và anh ấy đã trở thành điều phối viên của Trạm phụ đạo Trường Xuân. Sau đó, tôi thường đến nhà anh ấy để luyện tập. Ngoài khóa học này, tôi còn tham gia một khóa học khác do Sư phụ tổ chức sau này. Khi bước ra khỏi giảng đường, đầu óc tôi thanh tỉnh với một ý nghĩ kiên định: Tôi sẽ tu luyện một cách vững chắc.

Khi Sư phụ tiếp tục tổ chức các lớp học, ngày càng có nhiều người tham gia tu luyện. Các điểm luyện công tập thể được thành lập tại các công viên ở Trường Xuân. Ở phía tây của trường Đại học Cát Lâm, có một khu đất trống như một khu vườn bên ngoài tòa nhà Khoa học và Công nghệ. Vỉa hè đã được lát bằng đá, cùng với hòn non bộ ao hoa bên cạnh rất đẹp. Sư phụ đã đích thân đến đó để thanh lý môi trường xung quanh, sau đó, chúng tôi đã thành lập một điểm luyện công tập thể tại địa điểm đó.

(Còn tiếp)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/5/421624.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/30/196384.html

Đăng ngày 30-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share