Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-10-2021] Để tránh bị bắt vì đức tin của mình vào Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã rời quê hương và sống trôi giạt. Tôi tạm thời cư trú tại một thành phố khác và tham gia một nhóm học Pháp địa phương.

Khi trang web Minh Huệ đăng lời kêu gọi nộp bài chia sẻ vào dịp Pháp hội trực tuyến Trung Quốc năm 2020, tôi đã có cơ hội để giúp các học viên địa phương soạn thảo và hiệu đính các bài chia sẻ của họ. Đó là một trải nghiệm đáng kinh ngạc mà tôi đã học được và được hưởng rất nhiều lợi ích.

Mọi việc bắt đầu khi tôi đề xuất việc này tại nhóm học Pháp và hỏi liệu có ai có dự định viết bài chia sẻ cho Pháp hội trực tuyến hay không, mọi người đều rất hưởng ứng. Sau đó tôi biết rằng từ trước tới giờ chưa từng có ai trong nhóm tham gia vào những Pháp hội trực tuyến như vậy.

Một học viên nói với tôi rằng cô ấy đã luôn muốn gửi bài chia sẻ tới trang Minh Huệ, nhưng không biết làm cách nào để viết. Do đó tôi đã tình nguyện giúp việc soạn thảo và hiệu đính bài viết cho những ai muốn gửi bài chia sẻ.

Tôi đã không biết rằng lời đề nghị đơn giản này đã đưa tới và mở ra một kho báu tuyệt vời cho tôi trong những tuần sau đó. Tôi được truyền cảm hứng từ mỗi bài viết chia sẻ của từng học viên và đắm mình trong những câu chuyện tu luyện của họ.

Một học viên ngoài 90 tuổi: Tôi muốn đem mọi thứ của mình cho Đại Pháp

Người học viên đâu tiên mà tôi giúp, chúng tôi gọi là Ông nội. Mặc dù đã ngoài 90 tuổi, Ông nội vẫn tham gia rất nhiều trong các công việc Đại Pháp. Câu chuyện tu luyện của ông thoạt nghe có vẻ bình thường nhưng thực sự là ấn tượng.

Ông nội mồ côi cả cha lẫn mẹ khi lên 7 tuổi và trải qua nhiều cơ cực thời trẻ. Nhiều người dân làng cho rằng ông có thể sống sót được là một điều đáng kinh ngạc. Ông bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi đã cao tuổi, và nhà của ông trở thành điểm luyện công của làng.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tiến hành cuộc bức hại đối với Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, ông bắt đầu tổ chức nhóm học Pháp tại nhà mình, tại đó ông cũng thiết lập một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Trong hơn 20 năm qua, Ông nội vẫn kiên định trong tu luyện của mình.

Vài tháng sau khi cuộc bức hại bắt đầu, Phòng An ninh Nội địa địa phương đã tới gặp ông. Với nụ cười trên môi, Ông nội mời các cảnh sát vào nhà mình, lấy ra một cuốn Chuyển Pháp Luân và nói với họ: “Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện rất tốt. Tôi muốn đưa các anh một cuốn sách này. Bố mẹ các anh và những người cao niên trong gia đình các anh chắc chắn có thể được hưởng lợi từ nó.” Các cảnh sát ngạc nhiên trước lời đề nghị của ông. Sau một cuộc trò chuyện ngắn, họ đã rời đi. Một cuộc bắt giữ dường như khó tránh khỏi đã hoàn toàn bị giải thể bởi sự thiện lương của Ông nội.

Tôi đã gặp Ông nội khi tôi tới thành phố này vào năm ngoái. Một lần, tôi cùng ông tới nhà một học viên khác để phát các tờ rơi giảng chân tướng. Vài phút sau khi chúng tôi rời đi, cảnh sát đã xuất hiện trước cửa nhà học viên này và bắt anh ấy. Sau đó tôi được biết cảnh sát đã tới tòa nhà của học viên này vào khoảng cùng thời điểm với chúng tôi nhưng đã vào nhầm một tầng khác. Ông nội và tôi đã thoát trong gang tấc và không gặp bất kỳ vấn đề gì. Tôi nghĩ chính niệm mạnh mẽ của Ông nội khiến cảnh sát đã tới sau chúng tôi chỉ trong vài phút.

Ông nội sở hữu một ngôi nhà hai tầng đẹp trên một khu đất rộng nhưng có cuộc sống thanh đạm. Là trẻ mồ côi, ông lớn lên rất nghèo và ngay cả sau khi ông trở nên giàu có, ông cũng không quan tâm đến việc tiêu tiền cho bản thân. Tuy nhiên, ông rất hào phóng khi giúp đỡ các đồng tu và tài trợ cho các hạng mục chứng thực Đại Pháp.

Ông nội đã mua một chiếc xe và phó xuất nó cho các hạng mục Đại Pháp và giảng chân tướng. Ông đã hỗ trợ tài chính cho nhiều học viên. Ông nội có hai căn hộ để trống mà các con ông đã đề nghị ông bán đi nhưng ông nói ông không bán. Ông thiết lập các điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng tại cả hai địa điểm và cung cấp nơi ở an toàn cho các học viên chạy trốn cảnh sát như tôi.

Mặc dù đã ngoài 90 tuổi nhưng Ông nội rất năng động. Thời gian rảnh rỗi, ông trồng rất nhiều loại rau trong vườn. Ngoài cung cấp cho nhu cầu của ông và gia đình, ông cũng chia sẻ thành quả lao động của mình với hàng xóm và những học viên khác. Sức khỏe tốt của ông là một minh chứng cho lợi ích về sức khỏe của Đại Pháp.

Ông nội không nói nhiều, nhưng ông luôn nói: “Tôi muốn đem mọi thứ của mình cho Đại Pháp.”

“Không cần phải báo cáo. Chúng tôi không thể làm gì với người phụ nữ đó”

Học viên thứ hai mà tôi giúp soạn thảo bài chia sẻ là một học viên ngoài 70 tuổi. Sau khi đắc Pháp năm 1993, học viên này đã chuyên tâm hồng truyền Pháp trong nhiều năm. Quận của bà có nhiều học viên hơn bất kỳ quận nào khác trong khu vực. Khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, bà bắt đầu giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người và không ngưng nghỉ cho đến nay.

Bà kể cho tôi nghe một câu chuyện xảy ra vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, ngày mà cuộc bức hại đối với Pháp Luân Đại Pháp chính thức bắt đầu. Buổi sáng hôm đó, học viên này đã một mình tới quảng trường trước khu nhà chính quyền quận. Chi bộ ĐCSTQ của chính quyền quận đang lên kế hoạch triệu tập một cuộc họp toàn quận nhằm hãm hại Pháp Luân Đại Pháp. Có nhiều sỹ quan cảnh sát, quản lý của các cơ quan chính phủ khác nhau, và lãnh đạo của từng quận và thị trấn có mặt tại quảng trường.

Với một phù hiệu Đại Pháp trên áo sơ mi và nụ cười trên môi, học viên này bước thẳng tới trung tâm quảng trường, ngồi xuống và bắt đầu thiền định. Mọi người quanh bà đều bị sốc. Cảnh sát nhanh chóng túm lấy bà và đưa bà vào trong phòng họp của chính quyền.

Khi đi qua phòng họp, bà thấy Bí thư quận do đó bà cất cao giọng và nói: “Ông Bí thư, chúng tôi tu luyện Đại Pháp của vũ trụ và cố gắng trở thành người tốt, theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Ông đang bắt người tốt. Ông là Bí thư kiểu gì vậy?” Vị Bí thư không biết trả lời sao và nhanh chóng nói với mọi người xung quanh ông ấy: “Hãy để bà ấy đi.”

Học viên này đã trải qua khá nhiều khó nạn trong hơn 22 năm qua, tuy nhiên, không gì có thể lay chuyển quyết tâm của bà. Bà vẫn kiên định tu luyện và tiếp tục vượt qua bất chấp sự đàn áp của chính quyền. Bà luôn tập trung vào tu luyện và giảng chân tướng và không bao giờ bị chệch hướng. Dù mùa đông lạnh giá hay mùa hè oi ả, dù chạy trốn cảnh sát hay bị giam giữ vì đức tin của mình, bà đều truyền đi sự thật về Đại Pháp và cuộc bức hại sai trái và hy vọng rằng mọi người sẽ được cứu.

Điều kỳ lạ là, bất kể học viên này bị bắt bao nhiêu lần, bà luôn có thể thoát ra vào cuối ngày. Bà chưa bao giờ bị giam giữ một đêm tại đồn cảnh sát hay ở trại tạm giam, kể cả khi cảnh sát phát hiện hàng xe tải chứa đầy các tài liệu giảng chân tướng tại nhà bà mà họ có thể dễ dàng sử dụng để buộc tội bà.

Sau vài lần, cảnh sát địa phương không còn làm phiền bà nữa. Khi ai đó báo bà đang phát tờ rơi và nói chuyện với mọi người về Đại Pháp tại chợ nông sản, cảnh sát trưởng nói: “Anh không cần phải báo cáo. Chúng tôi không thể làm được gì với người phụ nữ đó.”

Sau khi gặp bà và nghe câu chuyện của bà, tôi đã hoàn thành bản nháp đầu tiên dài 4000 từ trong nửa ngày. Dường như không phải là tôi đang viết xuống giấy mà nó tự xuất ra từ đầu bút của tôi. Tôi không phải nghĩ nhiều.

“Tôi sẽ học nó miễn là nó giúp ích cho việc Chính Pháp”

Một học viên khác, cũng ngoài 70 tuổi, là một trong những điều phối viên chủ chốt trong khu vực. Trong khi bị giam giữ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà đã bị tra tấn tới suýt chết. Có thời điểm bà cũng bị giam giữ tại một bệnh viện tâm thần, bị cầm tù trong ba năm và chạy trốn cảnh sát trong nhiều năm.

Tuy nhiên, bà không bao giờ phàn nàn về tất cả những điều này, cũng không bao giờ bực bội. Bà làm bất cứ điều gì cần làm để chứng thực Pháp và giảng chân tướng. Với chiếc máy tính trong tay, bà đi đến một thành phố khác để học cách cài đặt hệ điều hành khi các học viên địa phương cần người có kiến thức như vậy. Bà học các kỹ năng khắc phục sự cố và sửa chữa máy in và đảm nhận vai trò kỹ thuật viên cho các điểm sản xuất tài liệu địa phương. Miễn là điều đó cần cho giảng chân tướng, bà không bao giờ từ chối: “Tôi sẽ học nó miễn là nó giúp ích cho Chính Pháp.”

Phép màu ở khắp mọi nơi trong tu luyện Đại Pháp

Trước khi bước vào tu luyện năm 2012, một học viên đã luôn giữ khoảng cách với các học viên Đại Pháp khác. Sư phụ đã điểm hóa bà nhiều lần trước và sau khi bà đắc Pháp để dẫn dắt và củng cố niềm tin của bà trong tu luyện.

Trong khi luyện công, Sư phụ đã khai mở thiên mục cho bà. Bà thấy rõ ràng cách Sư phụ đã chữa lành các đốt sống thắt lưng và ngực bị gãy ở không gian khác. Sau khi bà bắt đầu làm các tài liệu giảng chân tướng tại nhà, Sư phụ đã khích lệ bà qua những bông hoa Ưu Đàm Bà La nở rộ khắp nơi ở của bà. Khi thị trấn bị ngập nước, nước dâng cao hơn mái nhà bà ấy một mét. Tuy nhiên, khi bà trở về nhà vào tối hôm đó, bà thấy chiếc giường thấp hơn mực nước 25 cm vẫn hoàn toàn khô ráo. Bà đã rất biết ơn vì có thể ngủ trên giường của mình.

Một học viên khác đã bị tra tấn dã man trong trại lao động cưỡng bức trong 40 ngày liên tiếp. Bà bị mất giọng và suýt chết. Để trốn tránh trách nhiệm, quản lý của trại lao động đã gọi cho gia đình bà đến đón bà về. Bà quá yếu khi được thả đến mức chồng của bà phải cõng bà trên lưng.

Tuy nhiên, trước khi bà có thể phục hồi hoàn toàn, người học viên này đã phải đối mặt với những khổ nạn to lớn và khảo nghiệm tâm tính tại gia đình. Mẹ bà bị chết trong một tai nạn xe hơi thảm khốc. Mẹ chồng của bà, bị bệnh tâm thần đã chém 3 nhát dao vào đầu con trai bà và suýt giết chết cậu ấy. Bị bạn lừa, anh trai bà đã bị kết tội oan và bị kết án 10 năm tù.

Bất chấp những tin tức tàn khốc mà bà nghe được, người học viên này vẫn bảo trì chính niệm mạnh mẽ và không buông lơi trong tu luyện. Bà đã vươn lên và vượt ra khỏi cái tình của người thường và kiên định đề cao tầng thứ.

Nhiều học viên nữa đã chia sẻ những câu chuyện của họ về cách họ tu luyện tâm tính của mình, cách họ có thể coi nhẹ mất và được, cách họ giảng chân tướng trong bất kể hoàn cảnh nào, cách họ vượt qua nghiệp bệnh nghiêm trọng và cách mà Sư phụ bảo vệ họ trong những tình huống nguy hiểm.

Thật là một thử thách mà các học viên đã phải trải qua trong 22 năm qua! Tuy nhiên, họ vẫn có thể tu luyện vững vàng, đề cao bản thân và cứu người, trong khi đối mặt với nghịch cảnh ghê gớm. Với sự bảo hộ của Sư phụ, họ đã bước đi cho tới ngày hôm nay. Mỗi câu chuyện của họ đều đáng trân quý và đáng chú ý, được trời đất ngưỡng mộ, và chắc chắn sẽ truyền cảm hứng cho những người đến sau, giống như câu chuyện của một học viên đã chia sẻ với tôi nhiều năm trước.

Đó là một ngày mây mù tháng 7 năm 1999, ngay trước khi ĐCSTQ tiến hành cuộc bức hại. Như thể tất cả đều biết nó sẽ là buổi luyện công nhóm lớn cuối cùng, các học viên địa phương đã đến điểm luyện công sớm hơn thường lệ. Một cách lặng lẽ, họ đứng sắp thành hàng và bắt đầu luyện công. Khi họ bắt đầu luyện bài thứ hai, trời đổ mưa. Có một cửa hàng bán giày ở ngay phía sau nhóm nhưng không một ai dừng luyện công để trú mưa. Các học viên đã giơ cao tay không nhúc nhích và tiếp tục dưới trời mưa tầm tã tới khi họ hoàn thành tấ cả năm bài công pháp.

Cảnh tượng này mãi mãi in sâu trong tâm trí tôi. Tôi vô cùng trân quý nó và đã xem lại nó rất nhiều lần và nó đã trở thành kỷ niệm của riêng tôi. Trong 22 năm qua, giữa sự đàn áp dã man của chế độ cộng sản, tôi vẫn thường hình dung ra cảnh mình đang ở đó ngày hôm đấy và chính niệm của tôi lập tức được hồi thăng.

Tôi rất vui trong quá trình giúp đỡ các đồng tu viết bài chia sẻ. Mỗi câu chuyện và mỗi suy nghĩ mà các học viên chia sẻ với tôi và lòng biết ơn chân thành của họ đối với Sư phụ và Đại Pháp đã truyền cảm hứng cho tôi và thúc giục tôi trong tu luyện của mình. Khi tôi đắm mình trong công việc, tôi nhận ra rằng tôi không còn đơn giản là hiệu đính các bài viết của họ mà cũng trao đổi suy nghĩ và giao tiếp với đồng tu.

Mỗi lần tôi hoàn thành xong một bản thảo, tôi cố gắng hết sức để đưa lại cho học viên, chia sẻ suy nghĩ của mình và lắng nghe phản hồi của họ. Tôi đã cố gắng xác nhận từng chi tiết để phản ánh một cách trung thực, rõ ràng, và chính xác những câu chuyện của họ. Mỗi câu chuyện tưởng như bình thường, nhưng tôi tin rằng những bài chia sẻ sẽ sống mãi với con người tương lai như là những huyền thoại, rất lâu sau khi chúng ta rời đi.

Tôi hy vọng mỗi học viên sẽ cố gắng viết lại câu chuyện tu luyện của mình và thể ngộ của mình về Pháp. Nó như một bản ghi chép lại đoạn thời gian đáng chú ý chưa từng có này của chúng ta, lịch sử huy hoàng của các học viên Đại Pháp đồng tại với Sư phụ và trợ Sư chính Pháp.

Tạ ơn Sư phụ. Cảm ơn các đồng tu.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/21/432740.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/19/196639.html

Đăng ngày 22-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share