Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 21-08-2021] Tôi tên là Yoshiko Mochizuki, năm nay tôi 68 tuổi. Tôi là người tính cách cứng cỏi, có chí hướng, mọi người đều gọi tôi là người phụ nữ mạnh mẽ. Tôi sinh ra ở Trung Quốc trong một gia đình nghèo đông con. Dưới sự giáo dục của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), chúng tôi đã trải qua các loại phong trào chính trị như ‘Đại nhảy vọt’, ‘Tam phản, Ngũ phản’, ‘Chỉnh phong’, ‘Tứ thanh’ và cuộc ‘Cách mạng Văn hóa’.

Khi còn nhỏ, tôi thường bị hắt hủi và bị bắt nạt vì xuất thân và hoàn cảnh gia đình không tốt. Tôi cũng đã trải qua phong trào “Thượng sơn hạ hương” (buộc trí thức chuyển về nông thôn) và cuộc cách mạng nhà máy. Khi đó, mỗi ngày tôi đều phải đối mặt với những cuộc đấu tranh và sợ hãi, cảm giác như thể đang phải đối mặt với nguy hiểm mọi lúc mọi nơi. Lớn lên trong quãng thời gian đầy biến động như vậy, dù một người có khát vọng lớn đến đâu cũng trở nên bất lực.

Tôi chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở nên không có nhiều kiến thức cũng như văn hóa, gia cảnh nghèo khó càng khiến vấn đề trở nên tồi tệ hơn. Vì vậy, khi tôi đi tìm việc, không có công ty nào dám thuê tôi. Cảm giác lạc lõng và buồn khổ thực sự rất khó khăn và đau đớn. Mặc dù thế giới rộng lớn như vậy, nhưng không có con đường nào để tôi đi và không có con đường nào để tôi có thể sống một cách chính đáng. Tôi cũng không cảm thấy bất kỳ sự thân thiện nào từ mọi người xung quanh. Tôi không biết tại sao tôi lại cảm thấy như vậy.

Để có được chỗ đứng vững chắc, tôi rất nghiêm túc trong công việc và sẵn sàng chịu mọi khó khăn vất vả. Vì không có nhà trẻ nên tôi phải đưa con đến chỗ làm. Chồng tôi không thường xuyên ở nhà, vì vậy bất kể việc trong nhà hay việc bên ngoài đều do một tay tôi cáng đáng. Tôi đã từng làm qua đủ các công việc như nấu ăn, làm mộc, làm giáo viên, quản lý, cảm thấy rằng không có việc gì mà tôi không thể làm được. Có một khoảng thời gian mà tất cả mọi người, bao gồm cả quản lý của tôi, đối xử với tôi rất tốt.

Tuy nhiên, một vài năm sau, người quản lý khác tới nhận chức, tôi đã bị giáng chức thành người dọn dẹp. Tôi phẫn nộ vì điều đó nên đã tranh đấu và phản đối. Tôi thậm chí đã tìm kiếm người quản lý và tranh đấu với anh ấy, lúc đó thực sự hỗn loạn. Sau đó, công ty buộc tôi phải nghỉ việc với lý do sức khoẻ, mặc dù tôi chưa bước qua tuổi 40. Sau khi hoàn thành các thủ tục hành chính, tôi vẫn cảm thấy bất bình về điều đó và vì vậy tôi đã nói với người quản lý rằng: “Tôi là người có năng lực, các anh không dùng thì sẽ có nơi khác dùng.” Nói xong, tôi đi về nhà.

Lập chỗ đứng bất chấp gian khổ

Tôi đã bàn bạc với chồng về việc mở một nhà hàng để chứng minh với mọi người rằng tôi có thể làm được. Chúng tôi đã vay tiền để thuê nhà và mua một chiếc xe ba bánh. Chúng tôi không ngại gian khổ. Chúng tôi đã xây dựng nhà hàng của riêng mình và chỉ trong vài ngày, chúng tôi đã hoàn thành việc sửa sang và mở cửa kinh doanh. Tôi rất vui vì chúng tôi đã có công việc kinh doanh của riêng mình. Ban đầu, chúng tôi tự mình làm mọi thứ. Dần dần, chúng tôi thuê một đầu bếp, sau đó là những người phục vụ, bắt đầu từ 2 người đến 18 người trong một tháng. Công việc kinh doanh phát triển tốt và chúng tôi cũng duy trì mối quan hệ tốt với cục thuế, cộng đồng và cảnh sát, vì vậy chúng tôi có được sự hậu thuẫn rất lớn. Mỗi ngày, nhà hàng của chúng tôi được các quản lý công ty từ các khu vực khác nhau đặt chỗ toàn bộ và sau đó chúng tôi phát triển thành một nhà hàng vào ban ngày và vũ trường vào ban đêm.

Tuy nhiên, quãng thời gian tốt đẹp không kéo dài. Tôi thường phải làm việc trong nhiều tiếng đồng hồ. Đôi khi, tôi làm việc từ sáng đến tối và không ăn uống đúng giờ. Dần dần, do làm việc quá sức, cơ thể bắt đầu không chịu nổi, nhưng tôi vẫn nỗ lực để duy trì công việc kinh doanh. Cuối cùng, một ngày nọ, tôi không còn chút sức lực nào nữa, đành đến bệnh viện. Bác sĩ yêu cầu tôi đến một bệnh viện lớn hơn vì giường bệnh của họ đã hết. Ba bệnh viện đều nói tương tự. Thực ra, tôi biết lý do sâu xa là tình trạng của mình rất nghiêm trọng vì tôi đã đi ngoài ra máu trong một thời gian rất dài. Khi đó, tôi cảm thấy kiếp này mình đã chịu đựng quá nhiều, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu, không bị người khác coi thường. Dù vất vả nhưng ít nhất cuộc sống của tôi đã có thành quả. Đúng vậy, thực sự nếu tôi phải chết thì cũng không sao cả.

Tôi tìm gặp một vị viện trưởng bệnh viện quân đội, ông ấy nói rằng tôi phải nhập viện và không được di chuyển nữa. Nằm trên giường, cuối cùng tôi cũng thừa nhận rằng mình đã bị quật ngã. Ngay từ lúc đó, tôi đã nghĩ rằng cuộc đời mình sắp kết thúc. Đối mặt với cái chết ở tuổi 40, tôi nhìn lại cuộc đời mình. Đó là một cuộc đời thực sự gian khổ. Tại sao một người phải sống trong đau khổ như vậy? Tại sao tôi lại phải chịu nhiều vất vả như vậy? Tại sao số phận của tôi lại như vậy? Trong cuộc đời của mình, tôi đã cố gắng lấy lại danh tiếng và có được danh vọng cũng như tiền bạc. Nhưng rốt cuộc tôi đã còn lại những gì? Chỉ có cái chết.

Mọi khổ cực trong thế gian và nỗi đau của bệnh tật đều đồng thời tìm đến tôi. Tôi cảm thấy thật cay đắng. Tôi cầu xin bác sĩ cho tôi chết. Ông ấy ngạc nhiên và hỏi: “Tại sao? Làm bác sĩ nhiều năm như vậy, tôi chưa từng gặp bệnh nhân muốn chết. Tất cả bệnh nhân của tôi đều yêu cầu tôi cứu họ. Tại sao chị lại nói vậy?“ Tôi chân thành nói với ông ấy rằng tôi đã rất mệt mỏi. Cuộc sống của tôi vốn đã khổ cực nên tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi thật thoải mái mà không gặp thêm những khó khăn, vất vả trong cuộc sống.

Do trường kỳ bị thiếu dinh dưỡng và đi ngoài ra máu, tôi phải truyền máu 1 tuần mới có thể phẫu thuật được. Trong suốt bảy đến tám tiếng phẫu thuật, vì tôi không thể gây mê toàn thân nên đã phải chịu đựng đau đớn, tôi đau đến mức đã hét lên cho đến khi không còn sức lực nào để hét nữa. Sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật, mọi thứ thực sự tồi tệ hơn cả cái chết. Tôi không chết, nhưng lăn lộn trên giường trong đau đớn. Tôi không biết tôi đã trải qua tình trạng như vậy bao lâu, cuối cùng tôi bình tĩnh lại và nhìn thấy các con của tôi đang khóc trước mặt tôi. Chúng nói: “Mẹ ơi tại sao mẹ không nói với chúng con. Nếu mẹ ra đi, chúng con biết phải làm sao?” Thực sự dù tôi đã mong được chết đi nhưng điều tôi không thể chịu đựng được nhất là để lại sau lưng những đứa con. Đây có thể là điều duy nhất mà tôi không thể buông bỏ và khiến tôi cố gắng tiếp tục sống trong đau đớn.

Suốt 26 ngày nằm trên giường bệnh, ngày nào con trai tôi cũng ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ để chăm sóc tôi. Sau khi xuất viện, bốn người bạn tốt của tôi từ công ty đến và cõng tôi trở về nhà vì tôi ở trên tầng bốn mà không có thang máy. Sau đó, tôi trở thành một người vô dụng, không thể tự làm việc gì cả. Tôi cảm thấy thực sự rất buồn khi một người mạnh mẽ như tôi bây giờ lại trở nên như vậy, nhưng chỉ biết rơi nước mắt mà thôi.

Trong khoảng thời gian tôi ốm, con trai là người cõng tôi lên xuống cầu thang và chăm sóc tôi hằng ngày. Ba tháng trôi qua và visa Nhật Bản của tôi đã được chấp thuận. Tuy nhiên, khi mẹ chồng nghe nói về tình trạng của tôi, bà không muốn cho tôi sang Nhật vì sợ rằng tôi sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền rồi chết ở đó. Sau khi biết chuyện đó, chồng tôi nói với bà: “Sau khi cưới con, cô ấy chưa từng được hưởng chút hạnh phúc nào. Con muốn để cô ấy đi Nhật xem sao. Nếu mọi việc không suôn sẻ, con sẽ đưa cô ấy trở về.” Cuối cùng, mẹ chồng tôi đã đồng ý gửi giấy tờ cho chúng tôi, cứ như vậy, chúng tôi đã từ bỏ tài sản và mọi thứ ở Trung Quốc để ra nước ngoài và bắt đầu cuộc sống mới.

Tôi đến Nhật Bản vào ngày 6 tháng 9 năm 1992. Lần đầu tiên nhìn thấy mảnh đất này, tôi có cảm giác như được đặt chân đến quê hương của mình, nơi mà tôi đã phải xa cách rất lâu. Tôi cảm thấy rằng đây là ngôi nhà thực sự của tôi vì nó cảm thấy rất quen thuộc và thân thương. Cảm giác đơn giản là rất thoải mái. Khi tôi bước lên tàu điện, rất nhiều người đã ngay lập tức nhường ghế cho tôi. Mọi người ăn mặc chỉnh tề và rất lịch sự. Tôi không thể không yêu đất nước này. Tôi nghĩ rằng tôi chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ để đóng góp cho đất nước này khi tôi khỏi bệnh.

Về đến nhà, ba ngày sau tôi đã ngã quỵ vì ảnh hưởng của chuyến đi đường dài. Tôi không thể ăn bất cứ thứ gì và quay trở lại trạng thái “đau đớn.” Một tuần sau, dì tôi đến thăm tôi và bà đã nhờ mẹ chồng đưa tôi đến Bệnh viện Trung tâm Ung thư Higashi Ginza, ngoài ra còn nhờ văn phòng khu dân cư ở phường giúp đỡ.

Tôi đã có thể ăn, làm việc nhà và ngủ

Bốn năm trôi qua. Vào cuối năm 1997, một người bạn thấy tôi phải uống thuốc mỗi ngày liền nói: “Hãy tập các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Môn tu luyện này rất tốt.” Tôi nói rằng tôi không muốn tập, vì ở Nhật thường có nhiều người đến tận nhà người khác để mời tham gia các môn phái khác nhau. Gia đình tôi thường dặn tôi không được mở cửa và không được tham gia các nhóm này. Hơn nữa, ngoài việc xem video trên TV, tôi không thể làm bất cứ việc gì khác. Do đó, tôi đã nhiều lần từ chối lời đề nghị của bạn mình.

Duyên gặp Đại Pháp

Một ngày nọ, người bạn này gọi điện rủ tôi đến nhà cô ấy nói chuyện. Tôi tới nhà cô ấy, nhưng thấy có nhiều người khác cũng tới đó nên lập tức tôi muốn rời đi. Lúc tôi định mở cửa thì cô ấy bảo tôi đừng đi. Sau đó, trước mặt hai người khác, cô ấy nói: “Mọi người thấy đấy, cô ấy phải uống thuốc mỗi ngày và bệnh nặng như vậy. Tôi đã bảo cô ấy luyện công, nhưng cô ấy không chịu.” Những người này nhìn tôi và tôi thấy rất xấu hổ. Tôi không muốn mất mặt, và chưa từng có ai nói chuyện như vậy với tôi. Nếu ai đó muốn tôi làm bất cứ điều gì, họ sẽ phải cầu xin tôi một cách lịch sự. Vì vậy, tôi rất tức giận khi cô ấy đối xử với tôi như vậy. Tôi yêu cầu cô ấy đừng nói như vậy, rồi bảo cô ấy cho tôi xem rốt cuộc môn tập ấy như thế nào. Cô ấy đưa cho tôi một số băng ghi hình và cuốn Đại viên mãn Pháp, sau đó tôi tức giận trở về nhà. Sau khi trở về nhà, tôi chỉ để sách và băng hình ở đó rồi đi nằm nghỉ, cảm thấy rất không vui về toàn bộ sự việc này.

Thời gian trôi qua, cho đến khi tôi chợt nhớ ra sự việc này. Tôi nghĩ rằng mình cũng có thể xem qua trước khi mang trả. Khi bật video, tôi ngay lập tức nghe thấy âm nhạc diệu kỳ và cảm thấy rất thân thương. Khi tôi thấy Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) xuất hiện, Ngài trông rất từ ​​bi, thân thiện và đáng kính, tôi rất cảm động. Vào lúc đó, tôi biết rằng tôi không thể rời bỏ môn tu luyện này.

Các động tác của Sư phụ rất uyển chuyển và toát ra một trường năng lượng thần thánh và huyền bí, như thể đang kêu gọi tôi đứng dậy và luyện công. Tôi không thể không đứng dậy và làm theo hướng dẫn của Sư phụ để luyện công. Trong toàn bộ quá trình này, tôi cảm thấy rất thoải mái và kỳ diệu. Tôi cảm thấy vừa xúc động vừa vui mừng. Mặc dù tôi không thể hiểu tại sao tôi lại cảm thấy như vậy, nhưng tôi biết rằng tôi thực sự không thể rời bỏ môn tập này được nữa. Sau khi luyện công, âm nhạc thần thánh và giọng nói của Sư phụ vẫn còn vang vọng trong đầu tôi rất lâu.

Bình thường, tôi không thể ngủ ngon. Tuy nhiên, đêm đó, tôi ngủ rất ngon và khi tôi thức dậy, mặt trời đã chiếu ánh nắng khắp nhà và mọi người đã ra khỏi nhà từ lâu. Tôi nhìn đồng hồ và rất ngạc nhiên, đã hơn 10 giờ sáng rồi. Đã rất lâu rồi tôi không có một giấc ngủ ngon như vậy, môn tập luyện này thật tuyệt vời. Khi nghĩ đến nhạc luyện công, tôi liền lập tức thu dọn đồ đạc, bật video và tiếp tục luyện công theo âm nhạc và hướng dẫn của Sư phụ. Tôi không cảm thấy mệt mỏi khi luyện công.

Ngày tháng trôi qua, tôi cảm nhận được Pháp Luân xoay chuyển và cảm giác đó mỗi lần đều khác nhau. Sự xoay chuyển của Pháp Luân rất vi tế. Sau hai tháng, tôi cảm thấy có Pháp Luân xoay trong bụng tôi ngay cả khi tôi không luyện công. Sau đó tôi biết rằng tôi đã đắc được Pháp Luân. Chẳng bao lâu sau, tôi đã có thể ăn uống và làm việc nhà. Da mặt tôi cũng tươi sáng trở lại.

2021-8-14-japanese-wangyueliangzi_01--ss.jpg

Bà Yoshiko Mochizuki

Thế rồi, người nhà tôi chợt nhận ra tôi đã thay đổi, nhà cửa đã được dọn dẹp, trở nên ngăn nắp, gọn gàng. Chồng tôi hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, tôi liền nói với ông ấy: “Tôi đã bình phục rồi. Từ nay, tôi không cần phải đến bệnh viện hay uống thuốc nữa. Tôi cũng không cần mọi người phải lo lắng về tôi nữa vì tôi đã khỏe mạnh rồi.” Ông ấy rất chấn động và hỏi tôi tại sao. Tôi đã nói với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy lo lắng rằng tôi đã gia nhập một tôn giáo nào đó ở Nhật Bản và hỏi ngay đó là môn tu luyện nào. Ông ấy yêu cầu được biết cụ thể, vì vậy tôi đã bật video cho ông ấy xem. Ông ấy hỏi có phải môn này đến từ Trung Quốc không, tôi nói đúng vậy. Sau đó ông ấy hỏi lại: “Môn tu luyện có thực sự tốt như vậy không? Nếu đó là một tà giáo thì sao?” Tôi nói: “Tôi không quan tâm, tôi phải tiếp tục tu luyện! Đây là điều tôi muốn. Tôi sẽ không bao giờ ngừng tu luyện vì đây là Sư phụ của tôi.”

Nhiều lần được điểm ngộ trong mơ để học Pháp nhiều hơn

Vì tôi chỉ luyện công mà không học Pháp nhiều, nên tôi không minh bạch được nhiều mặc dù Sư phụ đã nhiều lần điểm ngộ. Một lần trong giấc mơ, tôi đến một thế giới trong suốt và trắng tinh. Đó là một nơi thật mỹ diệu. Tôi thường thấy những cảnh như vậy trong giấc mơ của mình, tôi thậm chí còn được gặp Sư phụ. Bất cứ khi nào nhìn thấy những cảnh này, tôi sẽ nhảy múa vui mừng và cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Vì tôi không học Pháp tốt và tư tưởng của tôi không thể đề cao tầng thứ, nên tôi không thể vượt qua bất kỳ khổ nạn hoặc khảo nghiệm nào. Nhìn thấy tiền dưới đất, tôi liền nhặt lấy, khảo nghiệm dục vọng tôi cũng nhiều lần không thể vượt qua. Khi tôi tranh đấu với những người khác, tôi cảm thấy vui khi tôi chiếm được phần thắng. Sư phụ đã điểm hoá cho tôi nhiều lần, nhưng tôi quá ngốc nghếch, không thể minh bạch ra những gì Sư phụ đang điểm hoá cho tôi.

Một ngày nọ, trong một giấc mơ, Sư Phụ đến nhà tôi, khiến tôi vô cùng vui mừng. Tôi đã luôn cầu mong Sư phụ đến và điều ước này cuối cùng đã thành hiện thực. Tôi sống trong một khu vực hẻo lánh trên sườn núi và trong nhà có một cái giường bằng gạch có thể sưởi, ở trên có một cái bàn. Sư phụ nói rằng ngài muốn xem tôi có những cuốn sách nào. Tuy nhiên, tôi có một giá sách trống rỗng không có gì ngoại trừ cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Sư phụ ngồi trên chiếc giường gạch và tôi nhớ rõ ràng rằng tôi đã làm bốn món ăn và một bát cơm cho Ngài. Tôi đứng trên sàn và nhìn Sư phụ ăn. Sau khi ăn xong, Sư phụ nói rằng ngài muốn đi đến phía sau núi để hồng Pháp và ngài hỏi tôi có muốn đi cùng không. Tôi nói với Ngài rằng tôi sẽ không đi.

Khi Sư phụ chuẩn bị rời đi, tôi đã tiễn Ngài tới cửa. Khi tôi mở cửa, tôi thấy tuyết rơi dày đặc ở trước mặt. Tuy nhiên, Sư phụ vẫn bước tiếp. Đột nhiên, tôi thấy Sư phụ không đi tất. Tôi lo lắng và xin Sư phụ chờ tôi trong khi tôi chạy vào nhà lấy một đôi tất. Tôi lấy tất của anh trai và chạy ra ngoài để đuổi theo Sư phụ. Tuy nhiên, tuyết quá dày và tôi rất lo lắng. Tôi bước từng bước vô cùng khó khăn và thấy rất mệt mỏi. Tuy nhiên, cho dù tôi cố gắng thế nào, tôi vẫn không thể tìm thấy Sư phụ. Sau đó, tôi tỉnh mộng và toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Một lần khác, trong giấc mơ tôi đang trèo lên trên, hướng tới một nơi trong sáng và vô cùng mỹ hảo. Tuy nhiên, dù leo thế nào cũng không thể đến nơi. Có một bàn tay to kéo tôi lên trên nhưng tôi quá nặng và tôi còn mang theo cả một cái túi lớn. Cho dù tôi đã cố gắng, tôi vẫn không thể đến được nơi đó và cuối cùng tôi mệt mỏi đến mức tỉnh dậy. Tôi nằm trên giường và nghĩ về lý do tại sao điều này lại xảy ra. Có phải Sư phụ muốn tôi buông bỏ chiếc túi của mình đi không? Tôi cần phải buông bỏ mọi chấp trước của mình.

Tuy nhiên, nếu tôi không học Pháp tốt thì làm sao có thể minh bạch được đây? Sau này, tôi nghĩ rằng nếu tôi thực sự không thể đến được nơi đó thì hãy quên nó đi. Cơ thể của tôi đã hồi phục nên tôi không cần tu luyện Đại Pháp nữa. Tuy nhiên, tôi không thể từ bỏ môn tu luyện này. Tôi muốn kiếm tiền và đóng góp cho đất nước. Tôi đã có thu nhập của riêng mình và tôi không cần phải để đất nước chu cấp nhiều như vậy nữa. Tuy nhiên, mặt khác, tôi cảm thấy rằng môn tu luyện này rất tốt. Thưa Sư phụ, con phải làm gì đây? Sư phụ từ bi vẫn không từ bỏ tôi. Ngài một lần nữa đã điểm hoá cho tôi, trải nghiệm ấy tôi sẽ không bao giờ quên.

Trong giấc mơ ấy, có một rặng tre rất lớn giống như một ngôi nhà giữa biển cả mênh mông. Có một cái cột và một ngọn đèn trên đỉnh. Rặng tre đang lênh đênh trên sóng biển đầy sóng gió và Sư phụ đang đứng trước mặt tôi. Ngoài tôi ra còn có một đứa trẻ mới tròn 1 tuổi. Đứa trẻ chỉ nằm đó, ngực úp xuống sàn. Chỉ có ba chúng tôi và Sư phụ không hề di chuyển. Sóng cứ vỗ vào rặng tre tạo nên những âm thanh liên hồi. Tuy nhiên, rặng tre đã chống chọi lại những cơn sóng lớn và trôi về phía trước. Tôi đứng đó bằng chân trần và Sư phụ thì đứng bất động. Dù gió thổi hay sóng vỗ thế nào, Ngài vẫn bất động. Khi những con sóng tiếp tục phát ra âm thanh, tôi thức dậy khỏi giấc mơ đó.

Nước mắt tôi chảy dài. Thưa Sư phụ từ bi, con được tính là gì đây? Con chẳng là gì ngoài một tấm thân nhỏ bé đã được Sư phụ cứu vớt khỏi cái chết. Tôi cảm thấy tội lỗi vì đã nghĩ đến việc bỏ cuộc khi gặp khó khăn. Tôi rất hối tiếc vì đã không báo đáp được ơn cứu độ của Sư phụ. Tôi thực sự không xứng đáng làm đệ tử của Sư phụ vì tôi luôn khiến Ngài lo lắng. Tôi đã quên mất lời nói của bản thân rằng dù chuyện gì xảy ra tôi cũng không bao giờ bỏ cuộc. Tôi đã thực sự sai rồi. Trung Quốc có câu: “Một ngày là Thầy, cả đời là Cha.” Chưa kể Sư phụ đã cứu mạng tôi. Vì vậy, tôi không còn gì để nói ngoài việc phải tiếp tục tu luyện.

Tôi đã tham dự Pháp hội ở Singapore vào năm 1998 và tôi đã nhìn thấy Sư phụ. Sư phụ đã giảng Pháp nhưng tôi không hiểu. Tôi chỉ nhớ rằng Chân, Thiện, Nhẫn là Đại Pháp của vũ trụ này. Tôi cũng đã chụp một bức ảnh chung với Sư phụ. Tôi đã gọi Ngài: “Thưa Sư phụ! Thưa Sư phụ!” Sư phụ nghe thấy và quay lại nhìn. Tuy nhiên, lúc đó tôi không thể nói bất cứ điều gì. Không lời nào có thể diễn tả được cảm giác đó khi Sư phụ từ bi nói với tôi: “… chư vị muốn tu thì phải đọc sách cho nhiều, học Pháp cho nhiều,” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ [1998]) Sau đó, Sư phụ rời đi và tôi sẽ không bao giờ quên được dáng người cao lớn và từ bi của Ngài.

Sau khi bình phục, quyết tâm trả lại tiền hỗ trợ y tế

Sau khi trở về Nhật Bản từ Pháp hội, tôi nghĩ rằng tôi không thể tiếp tục khiến Sư phụ thất vọng nữa. Tôi muốn trở thành đệ tử chân chính của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Tố đáo thị tu” (Thực tu – Hồng Ngâm)

Tôi nghĩ rằng tôi phải trả lại tiền cho quỹ hỗ trợ y tế và nói với bác sĩ rằng tôi đã bình phục sau khi luyện công, vì vậy tôi không cần phải đến bệnh viện nữa. Tôi cũng nên nói tất cả những điều đó với văn phòng khu dân cư phường. Tuy nhiên, vì tôi không biết nói tiếng Nhật nên tôi đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ một người dì làm việc trong trung tâm cộng đồng dân cư. Bà ấy biết rằng tôi đã hồi phục sau khi tu luyện nên đã lập tức đồng ý khi tôi đề cập đến điều đó. Tôi đã rất hạnh phúc.

Tuy nhiên, dù tôi đã rất cố gắng làm mọi cách nhưng họ không đồng ý cho tôi trả lại tiền và cho rằng đây là luật nên tôi không thể trả lại. Người dì ấy nói: “Nếu cô không muốn số tiền này, hãy đưa cho chúng tôi và chúng tôi sẽ tiêu số tiền đó giúp cô.” Tôi đã nói với dì ấy rằng điều này không được. Tôi phải trả lại tiền vì tôi đã bình phục. Tôi phải tuân theo Pháp lý tối cao Chân, Thiện, Nhẫn của vũ trụ. Tôi muốn thực sự tu luyện vì vậy tôi phải đạt được ‘Chân’. Vì vậy, dù thế nào tôi cũng phải hoàn tiền cho họ. Sau đó, tôi đã tìm dì ấy để giúp tôi nói chuyện với họ một lần nữa. Cuối cùng, dì ấy gọi cho tôi và nói rằng nguyện vọng của tôi đã được hoàn thành và số tiền ấy cuối cùng đã được trả lại cho họ.

Tôi thực sự may mắn khi trở thành một đệ tử tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã trở lại từ cõi chết, Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi một cuộc sống mới. Bệnh viện đã cho tôi một bản án tử hình khi bác sĩ thông báo rằng dù cố gắng thế nào thì tôi cũng không thể sống quá 5 năm. Tuy nhiên, vì tôi may mắn đắc được Đại Pháp, đã 24 năm trôi qua và tôi vẫn đang ở đây, tràn đầy năng lượng. Mỗi ngày tôi đều luyện công vào buổi sáng và học Pháp vào buổi tối. Ban ngày tôi đi hồng Pháp và giảng chân tướng. Tôi muốn nói với mọi người trên thế giới rằng Pháp Luân Đại Pháp không chỉ là một môn tu luyện để có được sức khỏe tốt, mà còn giúp mọi người hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh, đó chính là phản bổn quy chân, về với bản nguyên thật sự của mình.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/21/429607.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/27/194806.html

Đăng ngày 16-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share