Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-10-2021] Mẹ tôi được biết đến như một “nữ cường nhân”, tính cách thiện lương nhưng cũng rất mạnh mẽ. Nhiều năm trước, mẹ tôi là trưởng hội phụ nữ của cộng đồng chỗ chúng tôi. Mẹ tôi có thể dễ dàng nhấc cả một bao khoai tây nặng cả 100kg vác trên vai và bước đi một cách dễ dàng. Ngay cả những thanh niên trai tráng trong làng chúng tôi cũng không phải là đối thủ của bà.

Mẹ nói với tôi rằng trước kia bà đã từng có thời gian khoảng 4-5 năm thường nôn ra máu, mỗi lần cả chậu máu đầy. Hồi đó, gia đình chúng tôi sống trên núi, đặc biệt là còn có bốn cô con gái nhỏ, nên mẹ tôi cũng không có điều kiện để vào trong huyện khám chữa, vì vậy bà ấy phải tiếp tục chịu đựng.

Mẹ nói: “Mẹ không xem nó là vấn đề gì nghiêm trọng. Mẹ tin rằng nếu Diêm Vương đã định một người đến canh ba phải chết, thì người đó muốn sống tới canh năm cũng không được.”

Sau đó, dưới nách mẹ tôi xuất hiện một khối u, thực chất nó là ung thư. Tuy vậy, mẹ tôi cũng không nghĩ là mình sẽ chết.

Đúng là ông Trời không tuyệt đường sống của mẹ tôi! Ở chỗ tôi cói một vị tiên sinh tên Mạnh Nhị. Ông có y thuật cao minh, nhưng tính tình cũng rất cổ quái. Ông ấy xem thường tất cả mọi người, khó ai mời nổi ông, nhưng mẹ tôi là một ngoại lệ, vì ông ấy rất tôn trọng bà.

Mẹ tôi là người giỏi giang, bà đã tự mình khai hoang được nhiều vùng đất để trồng lương thực nuôi sống cả gia đình. Khi lương thực của chúng tôi dôi dư, mẹ tôi sẽ tặng phiếu mua lương thực của chúng tôi cho ông Mạnh Nhị và gia đình ông ấy.

(Chú thích: Phiếu mua lương thực được chính phủ Trung Quốc phát cho các hộ gia đình vào những năm 1950 như một phần của hệ thống phân phối nhằm kiểm soát việc cung cấp và tiêu thụ nông sản. Tiêu thụ vượt quá mức được phát hành thì phải mua với giá thị trường cao hơn rất nhiều.)

Gia đình ông Mạnh Nhị có sáu người con, cùng vợ chồng ông là có tổng cộng tám miệng ăn, bởi vậy chỉ với những phiếu mua lương thực được cấp mỗi tháng cho gia đình ông thì không thể đủ ăn. Vì vậy, việc mẹ tôi đưa phiếu cho ông ấy chẳng khác gì là giúp ngươi đang gặp nạn. Ông ấy cảm kích lòng tốt của mẹ tôi vô bờ và đối xử với mẹ tôi như một người em gái.

Ông dốc sức để chữa bệnh cho mẹ tôi, và cuối cùng ông đã tiêu trừ được khối u ung thư bằng phương pháp điều trị châm cứu hỏa châm. Em dâu của mẹ tôi cũng bị ung thư, bệnh viện chữa không khỏi và ông cũng chữa khỏi bệnh cho bà.

Ông Mạnh Nhị cũng rất giỏi toán quái, xem phong thủy, trừ tà, vẽ bùa chú,… Khi một đứa trẻ sợ hãi, ông sẽ vẽ bùa vào một tờ giấy và đặt dưới gối của đứa bé, sáng hôm sau đứa bé liền có sức sống, vui vẻ trở lại.

Một lần, ông ấy đã tiết lộ một chút thiên cơ cho mẹ tôi: “Khi đến thời kỳ mạt Pháp và giai đoạn cuối cùng đến, nhân gian sẽ phát sinh đại sự. Sẽ xuất hiện việc người tốt bị bỏ tù, người xấu nắm quyền. Thế gian con người sẽ có đại tai, đại dịch, còn có đại ôn dịch. Sau khi nhân loại trải qua khổ nạn, cuối cùng thì người tốt sẽ được lưu lại và người xấu sẽ bị đào thải”.

Mẹ tôi rất tin tưởng những gì ông Mạnh Nhị nói, và điều đó đã đặt một nền móng cho sự kiên tín của bà với Pháp Luân Đại Pháp sau này.

Năm 1982, gia đình chúng tôi chuyển đến nội thị sinh sống. Ông Mạnh Nhị gặp mẹ tôi vào năm 1990, và không lâu sau đó ông ấy qua đời. Tôi thường cảm thấy tiếc thương ông ấy, ông ấy có thể xem như một vị “bán tiên” (nửa người nửa tiên) trong nhân gian thế tục này. Giá như ông ấy sống thêm được vài năm nữa, thì đã có thể được chứng kiến sự thịnh thế khi Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền tại Trung Quốc!

Mẹ tôi cảm thấy may mắn vì ba trong số bốn cô con gái của bà đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi chúng tôi tu luyện, mẹ tôi cũng đã thay đổi rất nhiều. Bà bắt đầu trân trọng các sinh mệnh hơn, ngay cả những sinh vật nhỏ. Mẹ tôi không sát sinh và luôn tràn đầy chính khí.

Sự công chính của mẹ trong cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp

Giống như hàng triệu người khác ở Trung Quốc, mẹ cũng phải chịu sự dày vò tinh thần không thể tưởng tượng được sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu cuộc bức hại diện rộng đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Các chị gái của tôi và tôi buộc phải rời khỏi nhà và sống một cuộc sống tha phương cầu thực. Một số người trong chúng tôi sau đó đã bị bắt và bỏ tù. Một người anh rể của tôi cũng bị kết án tù hai lần tổng cộng là 12 năm. Mặc dù mẹ tôi chưa bao giờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng bà luôn tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, ngay cả trong khi trải qua các khổ nạn khó khăn nhất.

Cha mẹ tôi rất hiếu khách, và hàng xóm của chúng tôi đều thích đến chỗ chúng tôi để trò chuyện. Mẹ là một người hào phóng và luôn tiếp đãi mọi người trà và thuốc lào. Dần dần, ngôi nhà của chúng tôi trở thành một địa điểm phổ biến cho các cuộc tụ họp xã giao.

Một ngày nọ, trong khi một nhóm người đang tán gẫu và xem TV trong nhà của chúng tôi, một chương trình phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp và người sáng lập, Sư phụ Lý, đột nhiên xuất hiện trên màn hình. Trước khi mọi người kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, mẹ đã tắt TV và nói: “Ai mà nghe cái thứ nhảm nhí đó chứ? Tất cả đều là dối trá.“

Khi đài CCTV của nhà nước đang phát “trò lừa bịp tự thiêu” trên Quảng trường Thiên An Môn, mẹ tôi lại lập tức tắt TV. Cha tôi không thể hiểu tại sao mẹ tôi làm điều đó và bắt đầu tranh cãi: “Sao mà đài CCTV có thể đưa tin sai được? Tại sao bà không cho chúng tôi xem nó?”

“Chỉ cần nhìn xung quanh khắc sẽ minh bạch” bà nói. “Có hàng nghìn người tập Pháp Luân Đại Pháp trong thị trấn nhỏ của chúng ta, và có hàng chục người trong số họ sống gần chúng ta. Ông đã bao giờ nghe ai trong số họ tự tử bằng cách tự thiêu chưa? Đây rõ ràng là chính quyền đã dùng thủ đoạn vu khống Pháp Luân Đại Pháp. Làm sao ông có thể tin được những lời nói dối như vậy chứ?!”

Bố tôi im lặng, và những người hàng xóm gật đầu đồng ý với mẹ tôi.

Một ngày nọ, mẹ nói với tôi: “Mẹ luôn nhớ những gì ông Mạnh Nhị đã nói với mẹ. Những đại sự mà ông ấy nói đến đều đang diễn ra. Người tốt thì bị bắt vào ngục giam và người xấu lại nắm kiểm soát”.

“Không phải vì mẹ có bản sự tốt, mà mẹ đã được Sư phụ Đại Pháp điểm hóa”. Mẹ nói với tôi với nụ cười trên môi.

“Một lần khi hai chúng ta đang trò chuyện trong căn phòng nhỏ, mẹ đã nhìn thấy một ánh hào quang trên đỉnh đầu con. Nhưng mẹ không nói với con, vì e rằng nó có thể biến mất một khi bản thân con cảm thấy cao hứng.“

“Mẹ đã nghĩ, ồ, Pháp Luân Đại Pháp thực sự tuyệt vời, một người bình thường lại có thể phát ra một ánh hào quang như vậy!”

Mẹ tiếp tục : “Thật tiếc vì mẹ đã không đến trường học và đã không biết chữ; nếu không, mẹ cũng sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù mẹ không phải là một học viên, nhưng mẹ tin vào Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp”.

“Có lần một vài người trong ủy ban khu phố cùng với một số cảnh sát đến khám xét nhà của chúng ta và cố gắng tìm cách bắt chị gái con. Mẹ đã giấu những cuốn sách Đại Pháp của chị con trước khi họ đến. Mẹ không biết phải giấu sách ở đâu nên đã bọc lại bằng nhiều tấm ni lông rồi đem giấu vào đống than”.

Mẹ đã nói thế này trong khi làm điều đó: “Sư phụ Lý, không phải là con thiếu tôn trọng Ngài, nhưng con không có nơi nào khác để có thể giấu những cuốn sách này để giữ chúng an toàn. Xin Ngài đừng trách tội con!”

“Quả thực, khi những người đó đến tìm chứng cứ để bắt chị gái con để về lĩnh thưởng, họ đã không tìm được gì cả. Họ nhìn khắp nơi, thậm chí cả hầm rau của chúng ta. Nếu mẹ không giấu trong đống than thì chắc chắn họ sẽ tìm thấy những cuốn sách đó”.

Tôi rất cảm động về những gì mẹ đang nói với tôi cũng như những suy nghĩ và hành động chính nghĩa của mẹ.

Trong suốt thời gian cả chị gái tôi bị bắt giữ trái pháp luật và anh rể tôi thì bị kết án tù 5 năm, tôi cũng bị buộc phải sống một cuộc sống ly tán sau khi trở về từ Bắc Kinh để tìm kiếm công lý cho Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ tôi đã phải chịu đựng áp lực tinh thần rất lớn khi mọi người đồn thổi về những gì đã xảy ra với gia đình tôi. Tuy nhiên, bà ấy vẫn không lay chuyển niềm tin của mình vào Đại Pháp.

Bà thường đi ra ngoài hoặc đi dạo ở nơi có nhiều người và bắt chuyện với họ và nói với họ rằng các con bà bị bắt không phải vì ăn trộm hay làm điều xấu, mà vì chúng đã cố gắng trở thành người tốt, và bà cảm thấy tự hào về các con của bà!

Thái độ chính trực của mẹ cũng có tác động tích cực đến người dân địa phương và hầu hết họ đều có cái nhìn chính diện về Pháp Luân Đại Pháp, ngoại trừ một số ít người theo Đảng Cộng sản chỉ vì lợi ích cá nhân.

Một trong số họ từng là bạn tốt của mẹ. Bà ấy đã tố cáo sai sự thật đối với anh rể tôi, với hy vọng nhận được một số tiền thưởng. Kết quả là anh rể tôi lại bị bắt và bị kết án tù.

Những người dân sống gần đó đều chỉ trích bà ấy, nói: “Tất cả chúng tôi đều là những người đến vùng Đông Bắc để kiếm sống. Chàng trai trẻ ấy không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ là một cuộc đàn áp chính trị. Sao bà có thể làm ra một việc thất đức như vậy!”

Người phụ nữ ấy cảm thấy thực sự xấu hổ và đổ bệnh nặng ngay sau đó. Bà đã chi rất nhiều tiền cho việc chăm sóc y tế.

Sau đó, bà đã tới xin lỗi và khóc than với mẹ tôi nhiều lần: “Lúc đó tôi đã nhất thời mê muội, nghĩ rằng bản thân sẽ nhận được một số tiền thưởng nếu tố cáo cháu. Cuối cùng, tôi không những không nhận được tiền mà còn trở nên ốm yếu và đã hủy hoại danh tiếng của chính mình. Tôi cảm thấy thật tồi tệ khi đã làm một điều đáng xấu hổ như vậy”.

Mẹ thương xót cho bà ấy và tha thứ cho bà.

Tôi nhớ mình đã cảm thấy khá sợ hãi khi phải sống một cuộc sống nay đây mai đó, và tôi luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình. Một lần khi tôi và mẹ đi ngang qua khu vực pháp lý ở chỗ chúng tôi, tôi thấy một chiếc xe cảnh sát ở phía sau. Tôi sợ hãi nói: “Mẹ ơi, một chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo con. Con nên làm gì?“

“Đừng sợ” mẹ nói một cách bình tĩnh, “Không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm ma quỷ gõ cửa cũng không sợ. Con là một học viên Đại Pháp và con có Sư phụ chăm nom cho con. Cớ gì con phải sợ hãi?”

Những lời của mẹ đã khởi chính niệm của tôi, và tôi ngay lập tức buông bỏ chấp trước vào nỗi sợ hãi. Chiếc xe cảnh sát đi nhanh qua chúng tôi. Sau đó, tôi gọi cho mẹ và nhờ mẹ đi cùng tôi để giảng chân tướng về Đại Pháp cho ủy ban khu phố địa phương và cảnh sát.

Với sự bảo hộ của Sư phụ và sự ủng hộ chính nghĩa của mẹ, tôi đã chấm dứt cuộc sống nay đây mai đó của mình một cách đường đường chính chính.

Cuộc sống của mẹ được kéo dài nhờ lòng tốt và sự chính nghĩa của bà

Ông tôi qua đời khi 54 tuổi, và theo lời của một thầy bói thì mẹ tôi cũng có số phận như vậy và bà sẽ mất khi 54 tuổi. Tuy nhiên, mẹ tôi là một người may mắn. Bà luôn giữ mình sống theo tiêu chuẩn đạo đức cao và thích giúp đỡ người khác trong suốt cuộc đời của mình.

Vào những năm 1970, hầu hết các gia đình trong khu vực của chúng tôi đều nghèo túng bần cùng. Nhưng mẹ tôi đã giúp sắp xếp hôn lễ cho một cặp vợ chồng. Bà ấy đã tặng một nửa đồ dùng nhà bếp của chúng tôi cho cặp vợ chồng mới cưới. Cô dâu xúc động nói: “Cô ơi, cô đối xử với chúng cháu còn tốt hơn cả mẹ đẻ và mẹ chồng của cháu. Cháu không biết làm thế nào để có thể đền đáp lòng tốt này của cô!”

Mẹ đã giúp đỡ người khác bất cứ khi nào bà có thể, và lòng tốt cùng với niềm tin vững chắc vào Đại Pháp của mẹ đã được đền đáp bằng những phúc lành từ thiên thượng.

“Mẹ thật may mắn và cuộc sống của mẹ đã được kéo dài thêm hai chục năm,” mẹ nói một cách dõng dạc.

Tuy nhiên, một người vẫn cần phải trả các món nợ nghiệp của mình. Mẹ đã trải qua một số tình huống nguy hiểm, nhưng mẹ vẫn sống sót sau mỗi tình huống đó và chỉ phải chịu ít tổn thương nhất.

Một lần, mẹ đi xe ba bánh qua một khu vực vắng vẻ. Đột nhiên, bà cảm thấy như thể ai đó lật ngược chiếc xe ba bánh của mình từ phía sau. Bà ngã và mặt bà tiếp đất mạnh xuống một bề mặt bê tông. Máu chảy khắp mặt. Bà từ từ nhấc mình dậy và cố gắng xem ai đã làm điều đó, nhưng bà không thấy ai xung quanh.

Bà nghĩ: “Nơi này hẳn không được sạch sẽ. Chắc mình đã gặp phải một loại ma nào đó”.

Bà nhìn thấy một vũng nước mưa gần đó, nên bà đã đi đến để rửa sạch máu trên khuôn mặt của mình. Ngay sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi đến gần bà và nói: “Sao mặt cô lại bê bết máu vậy? Cô không nên rửa mặt bằng nước trong vũng nước này. Nó rất bẩn toàn là vi trùng. Cô có thể sẽ bị uốn ván.“ Sau đó anh lấy một ít khăn giấy trong túi ra để cho bà lau mặt.

Mẹ cảm ơn anh ấy. Bà đã không đến bệnh viện, nhưng khuôn mặt của bà ấy đã lành lại ngay sau đó.

Trong một lần khác, khi mẹ ngồi xổm bên bếp để sưởi ấm chiếc giường gạch, bỗng có một tiếng nổ lớn. Những tia than nhỏ xíu trong lò bùng lên, và nhiều mảnh than bắn lên mặt mẹ, khiến khuôn mặt bị biến dạng.

Cha tôi và những người bạn của ông ấy trong nhà chúng tôi đã vô cùng sợ hãi. Họ cố gắng nhặt sạch những hạt than trên mặt mẹ nhưng mẹ vẫn rất bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Họ cố gắng thuyết phục bà ấy đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, nhưng bà từ chối, nói rằng, “Tôi có Sư phụ Đại Pháp chăm sóc cho tôi. Không cần thiết phải đến bệnh viện.” Mọi người đều cho rằng bà rất may mắn vì không bị thương gì ở mắt. Ngay sau đó, khuôn mặt của bà đã hoàn toàn bình phục.

Một năm nọ, mẹ bị đau nhói ở bụng. Đau đớn đến mức “người đàn bà cứng rắn” ấy cũng không thể chịu đựng được nữa và phải đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Các bác sĩ cho biết cơn đau là do sỏi mật, nhưng do tuổi cao nên họ chọn cách điều trị duy trì bằng thuốc nam.

Chị gái tôi đã đưa mẹ đến chỗ của chị ấy để tiện chăm sóc. Chị ấy nói với mẹ: “Mẹ đã tin tưởng vào Sư phụ trong những năm qua. Mẹ đã bảo vệ sách Đại Pháp và lên tiếng đòi công lý cho Đại Pháp. Mặc dù mẹ không phải là một học viên, nhưng Sư phụ đã chăm nom mẹ vì những gì mẹ đã làm. Những loại thuốc đó không thể chữa khỏi bệnh của mẹ. Mẹ đã ngoài 70 tuổi rồi. Tốt hơn hết là mẹ nên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sẽ thật đáng tiếc nếu mẹ bỏ lỡ cơ hội quý giá này”.

Nghe những gì chị tôi nói, mẹ gạt thuốc sang một bên và bắt đầu học Đại Pháp. Bà ấy xem băng ghi âm chín bài giảng của Sư phụ và luyện công với chị gái tôi mỗi sáng. Vài ngày sau, cơn đau của bà ấy đã biến mất.

Sau khi trở về nhà, bà thức dậy lúc 3:50 sáng mỗi ngày để luyện công và tiếp tục nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ mỗi ngày. Tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng mẹ đã thực sự trở thành một học viên.

Tuy nhiên, sự can nhiễu đến quá trình tu luyện của bà ấy quả rất mạnh mẽ. Khi nghe tin anh rể tôi suýt chết vì bị tra tấn trong tù, bà ấy bắt đầu dao động ý chí muốn tiếp tục tu luyện. Mặc dù ngay sau đó bà đã muốn bắt đầu tu luyện trở lại, nhưng rất khó để bà vượt qua được sự can nhiễu ấy, điều đó đã khiến bà không thể luyện công và nghe giảng. Bà ấy nhận thức được sự can nhiễu này và biết rằng mình đang đánh mất cơ duyên quý giá để tu luyện trong Đại Pháp.

Mong ước lớn nhất của bà là không phải tạo gánh nặng cho các con trước khi qua đời và điều bà sợ nhất là phải nằm liệt giường trong nhiều năm và phải cần người khác chăm sóc. Bà ấy thường nói: “Thật may mắn biết bao nếu mẹ có thể ra đi trong giấc ngủ”.

Khi mẹ 78 tuổi, bà đã ra đi thanh thản trong giấc ngủ của mình. Những người bạn lâu năm của mẹ rất đau buồn trước cái chết của bà, nhưng đồng thời họ cũng cảm thấy hạnh phúc thay cho bà, vì bà không phải chịu đau khổ trong những ngày cuối đời của mình.

Trong thâm tâm tôi biết rằng mặc dù mẹ đã rời xa chúng tôi trong thế gian con người, nhưng mẹ vẫn ở đúng vị trí của mình ở một nơi nào đó trong vũ trụ này.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/31/432990.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/7/196486.html

Đăng ngày 03-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share