Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-10-2021] Tôi đã kết hôn được 13 năm và trong mắt người khác thì chúng tôi một cặp đôi đáng ngưỡng mộ. Tuy nhiên, trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ngày nào giữa chúng tôi cũng xảy ra những trận cãi vã.

Tôi lập gia đình khi mới chỉ 20 tuổi và cuộc sống gia đình có nhiều điều mới mẻ với tôi. Tôi rất được cưng chiều và là con út trong nhà. Tôi chưa bao giờ phải làm việc nhà, huống chi là biết cách yêu thường và quan tâm người khác. Hơn nữa, mẹ tôi rất chiều chuộng tôi, tôi trở thành cô gái không thể chịu được việc bị sửa sai và sẽ bật khóc bất cứ khi nào bị ai khiển trách.

Một người họ hàng đã cố gắng mai mối cho tôi với một người đàn ông. Cô ấy nói rằng bố mẹ anh ấy đều là học viên Pháp Luân Đại Pháp và là những người rất nhân hậu. Mẹ tôi khá hài lòng với sự sắp xếp này, thậm chí còn nói với tôi rằng: “Con gái yêu của mẹ, mẹ yên tâm khi biết rằng con sẽ không bị bố mẹ chồng bắt nạt.”

Sau khi chúng tôi kết hôn, tôi nhận ra tính cách của chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau. Tôi thường xuyên tranh cãi với anh ấy và không chịu khoan nhượng. Cánh tay anh ấy đầy những vết bầm tím do những lần véo của tôi và thậm chí tôi còn cố tình vặn to âm lượng tivi để anh ấy không thể ngủ được. Tôi tự nghĩ: “Đó là lỗi của anh vì đã làm cho tôi quá tức giận và vì tôi vẫn còn giận nên anh sẽ phải chịu khổ cùng tôi!”.

Chồng tôi lái xe tải và chủ yếu ở bên ngoài. Anh ấy chỉ về nhà hai hoặc bốn tuần một lần. Tôi sẽ không bao giờ gọi điện cho anh và người Trung Quốc có câu: “Nói chuyện mà không hợp nhau thì nửa câu cũng còn là nhiều”. Tôi tình cờ nghe ai đó nói rằng người ta nên cẩn thận với tài xế xe tải vì họ thường bị bắt gặp quan hệ với người phụ nữ khác. Tôi đã bắt đầu lo lắng và thậm chí tự thuyết phục mình phải tốt hơn với chồng. Tuy nhiên, ý tưởng “đối xử tử tế hơn với chồng tôi” không phải là điều tôi thực sự muốn làm và chồng tôi đã nhìn thấy những cử chỉ tử tế giả tạo của tôi.

Tôi đối xử tốt với anh ấy được một hoặc hai ngày trước khi con người thật của tôi trở lại và sau đó chúng tôi bắt đầu tranh cãi. Nó tệ đến mức có hôm tôi đã mắng mẹ chồng. Chồng tôi càng tức giận hơn và bắt đầu đánh tôi. Tôi sử dụng điều này như một cái cớ và nổi cơn thịnh nộ khi nằm trên sàn nhà. Mẹ chồng tôi thuyết phục tôi đứng dậy và tôi nói: “Con sẽ rời đi ngay. Con không thể chịu đựng được việc sống chung với chồng con nữa.”

Trời đã về đêm khi tôi chuẩn bị rời đi. Mẹ chồng nói với chồng tôi hãy đuổi theo tôi và đưa tôi về nhà ngoại. Mẹ chồng tôi nói: “Đừng tức giận vì những điều nhỏ nhặt. Chúng ta cần bình tĩnh mỗi khi gặp sự cố. Hãy để mẹ cho con một lời khuyên: Chúng ta hãy luôn nghĩ cho người khác và con nên dùng lòng trắc ẩn để cảm hóa chồng mình. Bạo lực sẽ không giải quyết được gì cả.”

Tôi nói với mẹ chồng rằng tôi đã không có bất kỳ sự khoan dung nào. Mẹ chồng tôi nói: “Mẹ là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và mẹ tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Mẹ sẽ không bị ảnh hưởng và luôn bình tĩnh khi gặp phải những tình huống tiến thoái lưỡng nan. Nếu mẹ không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mẹ sẽ không thể khoan dung với con và thậm chí có thể đánh con. Tuy nhiên, mẹ biết điều đó là không đúng vì bây giờ mẹ đã có đức tin. Mẹ không nên làm như con.”

Tôi nghĩ, Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang tuyên truyền rằng Pháp Luân Đại Pháp không tốt và các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã dàn dựng ra vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn. Đối với tôi, điều đó có vẻ như là một trò lừa bịp vì mẹ chồng tôi hoàn toàn trái ngược với những gì ĐCSTQ đã nói. Bà ấy luôn nghĩ cho người khác và thà để mình bị đối xử không tốt. Điều này khiến tôi rất tò mò về những điều được viết trong cuốn sách Đại Pháp. Điều gì có thể khiến một con người thay đổi mạnh mẽ đến như vậy? Tôi cũng muốn đọc những cuốn sách của Đại Pháp.

Tôi cảm nhận rằng Pháp thật sự rất tốt ngay từ lần đầu tôi đọc sách. Pháp đã dạy con người trở thành một người tốt và tốt hơn nữa trong xã hội. Tôi đã bắt đầu học Pháp mỗi ngày và học cách nghĩ cho chồng mình. Tôi sẽ chuẩn bị một thau nước nóng để anh ấy ngâm chân khi anh ấy đi làm về. Tôi đã không cãi vã với anh ấy như trước nữa và nếu chúng tôi có bất đồng quan điểm, tôi sẽ đợi cho mọi người rời đi và sau đó nói riêng với anh ấy quan điểm của tôi, kết quả là anh ấy trở nên dễ tiếp nhận ý kiến của tôi hơn. Nếu có bất kỳ công việc đồng áng nào cần phải hoàn thành trong mùa thu, tôi cũng tự nguyện giúp đỡ chồng mình. Dân làng ai cũng khen tôi rất hiếu thảo.

Tôi tự nghĩ: “Tôi sẽ không thể trở thành người như thế nếu như tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi cách trở thành người tốt hơn và đối xử với mọi người bằng lòng từ bi. Chồng tôi cũng thay đổi theo chiều hướng tốt hơn khi anh ấy thấy tôi thay đổi. Anh ấy sẵn sàng giao tiếp và thảo luận mọi thứ với tôi hơn.

Chồng tôi đã mua cho tôi hai bộ sườn xám (một chiếc váy truyền thống của Trung Quốc có nguồn gốc từ người Mãn Châu). Tôi rất hạnh phúc và đã thử mặc nhiều lần. Chồng tôi nói: “Nhìn em thật hạnh phúc khi thử chúng nhiều lần.” Tôi trả lời: “Em muốn thử chúng để có thể trở lại với văn hóa truyền thống”. Tôi biết cả chồng tôi và tôi đã thay đổi. Tôi cần làm tốt hơn nữa trong tương lai và luôn tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của tôi với mọi người và hy vọng chúng sinh có thể hiểu được chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/29/432996.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/10/196527.html

Đăng ngày 20-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share