Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-10-2021] Khoảng một năm trước, khi tôi cùng với hai học viên Pháp Luân Đại Pháp đi giảng chân tướng thì bị Đội An ninh Nội địa bắt giữ. Sau đó, chúng tôi được thả theo diện “bảo lãnh tại ngoại”, người nhà chúng tôi bị ép phải nộp tiền bảo lãnh. Gần đây, chúng tôi đã nhận cuộc gọi từ cảnh sát của đội an ninh nội địa, yêu cầu chúng tôi đến chỗ họ làm thủ tục lãnh lại phần tiền đó.
Với tâm nguyện giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho các nhân viên cảnh sát ở đây, cả ba chúng tôi đi đến phân cục công an địa phương. Chúng tôi đã được đưa đến phòng tài vụ để nhận lại tiền. Chúng tôi phát hiện trên bảng biểu có một số từ vu khống Pháp Luân Đại Pháp, nên chúng tôi đã từ chối ký tên.
Chúng tôi được đưa đến đồn công an trực thuộc công an quận chỗ chúng tôi và được đưa vào một căn phòng để ngồi đợi. Đó là một phòng thẩm vấn có trang bị ghế sắt và còng tay. Một viên cảnh sát tiến đến với vẻ hung hãn, trông rất tà ác. Chúng tôi nhận ra rằng có lẽ đã rơi vào một cái bẫy hãm hại khác, nhưng chúng tôi không ai sợ hãi.
Sau khi viên cảnh sát đầu tiên rời đi, một người khác lại bước vào. Anh ấy hỏi thông tin cá nhân của tôi vì tôi là người duy nhất ở nơi khác tới, nhưng tôi đã từ chối tiết lộ. Anh ấy nói với tôi rằng các đồng tu của tôi đã được thả, nhưng tôi phải ở lại vì không phối hợp và thủ tục giấy tờ của tôi chưa hoàn tất. Người này trông có vẻ hiền hòa và thiện lương, nên tôi muốn giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho anh ấy.
Người cảnh sát đó đưa tôi tới phòng làm việc của anh ấy. Sau khi ngồi xuống, tôi hỏi anh ấy: “Này cậu, mọi người tới đây đều phải cung cấp thông tin cá nhân à?” Anh ấy bảo là phải làm như vậy. Tôi hỏi thêm: “Trừ các học viên Pháp Luân Công chúng tôi thì những người kia đã làm gì để phải bị đưa đến đây?” Anh ấy trả lời: “Nguyên nhân nào cũng có, như trộm cắp, lừa đảo, đánh nhau, cờ bạc, mại dâm, v.v.. ”
Tôi nói: “Tất cả họ ở đây vì đã làm hại người khác và vì lợi ích và mong muốn cá nhân của họ, phải không?” Anh ấy trả lời: “Đúng thế, ai lại bị bắt vào đây vì lợi ích của người khác cơ chứ?”
Tôi hỏi tiếp: “Anh nghĩ gì về các học viên Pháp Luân Đại Pháp? Anh có nghĩ rằng chúng tôi ở đây vì lợi ích cá nhân của chúng tôi không?” Anh ấy nói: “Tôi không nghĩ vậy, các các bạn đều nói về việc cứu người.”
Cuộc trò chuyện giữa chúng tôi đã khiến anh ấy có chút suy nghĩ. Anh ấy đặt bút xuống và lắng nghe tôi nói. Tôi đã nói với anh ấy rằng tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào, các học viên Đại Pháp đã nỗ lực sống theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn ra sao, tại sao chúng tôi dành tiền bạc và mạo hiểm sự an toàn của mình để giúp con người tam thoái khỏi các tổ chức cộng sản, và dẫn chứng những người đã được đắc phúc báo khi tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tiếp tục nói với anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp đang được hồng truyền và ủng hộ trên toàn thế giới, và ví dụ về những kẻ tham dự bức hại nhận quả báo.
Anh ấy hỏi tôi một vài câu hỏi và tôi trả lời từng câu một. Cuối cùng anh ấy nói: “Tôi tin những gì chị nói.” Tôi hỏi anh ấy: “Có học viên nào đã giúp anh thoái xuất khỏi tổ chức cộng sản chưa?” Anh ấy trả lời: “Chưa.” Tôi nói với anh ấy rằng Sư phụ Lý, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, hẳn đã an bài cho tôi đến đây để giúp đỡ anh ấy.
Người cảnh sát cho tôi xem bảng tên của anh ấy và nói với tôi một cách nghiêm túc: “Xin hãy nhớ tên của tôi và giúp tôi thoái Đảng Cộng sản.” Tôi nói: “Bởi tính chất công việc đặc thù của anh, tôi có thể dùng hóa danh để giúp anh thoái xuất, đều có hiệu quả như nhau.” Anh ấy vui vẻ đồng ý.
Anh ấy hỏi: “Tôi có thể làm gì để giúp Pháp Luân Đại Pháp? Tôi không thể nhận sự bảo hộ của Pháp Luân Đại Pháp mà không báo đáp.” Câu hỏi của anh ấy khiến mắt tôi rưng lệ, tôi vô cùng cảm động bởi ý nghĩ tuyệt vời của anh ấy. Tôi đã nêu ra cho anh ấy một vài gợi ý.
“Trước tiên, anh có thể nói với gia đình và bạn bè của mình về tầm quan trọng của việc thoái xuất khỏi các tổ chức cộng sản và giúp họ thoái. Thứ hai, nếu công việc yêu cầu anh hay đồng nghiệp của anh bắt giữ các học viên Pháp Luân Đại Pháp, hãy tránh làm việc đó hoặc hãy thả họ ra. Thứ ba, anh có thể cố gắng hết sức để giảm nhẹ sự bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp, thậm chí là giải trừ bức hại.”
Anh ấy cho biết anh ấy nhất định sẽ nói với gia đình và bạn bè mình làm tam thoái, và cố gắng hết sức làm điều thứ hai và thứ ba trong khả năng của mình. Tôi hỏi anh ấy liệu anh có thể nói với các viên cảnh sát ở Đội An ninh Nội địa về trường hợp của tôi không. Anh ấy nói rằng họ sẽ không nghe anh ấy. Tôi hỏi tiếp liệu anh ấy có thể nói với đồn trưởng của anh ấy không. Anh ấy đồng ý vì anh có mối quan hệ rất tốt với trưởng đồn trong công việc. Anh ấy đứng phắt dậy và nói với tôi rằng anh ấy biết mình cần phải làm gì.
Tôi nhìn anh ấy bước vào phòng làm việc của trưởng đồn công an ở vị trí đối diện với phòng thẩm vấn. Họ cùng nhau bước ra ngoài và một lúc sau, viên cảnh sát đó đi ngang qua chỗ tôi và các đồng tu của tôi, và nháy mắt với tôi. Tôi hiểu ý tứ của anh ấy. Rất nhanh sau đó, tất cả chúng tôi đều đã được trả tự do.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/3/432136.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/13/196573.html
Đăng ngày 15-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.