Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Sơn Đông
[MINH HUỆ 11-10-2021] Tôi năm nay sắp 70 tuổi. Tôi và chồng bắt đầu tu luyện Đại Pháp năm 2013. Trong bảy tám năm ngắn ngủi, toàn bộ bệnh tật không cánh mà bay. Thân thể, tinh thần và diện mạo thực sự phát sinh thay đổi thoát thai hoán cốt. Đời này kiếp này đắc được cao đức Đại Pháp siêu thường thế này quả là vô vàn may mắn và hạnh phúc.
Trong khi không ngừng học Pháp, chúng tôi hiểu rõ sự trân quý của Đại Pháp, càng thêm quý tiếc cơ duyên tu Đại Pháp. Do đó, chúng tôi dùng trải nghiệm tự thân để nói lên vẻ đẹp của Đại Pháp, nắm bắt mọi thời cơ có lợi giảng chân tướng cứu người, triển hiện sự khoan dung, từ bi và thiện lương của người tu luyện Đại Pháp đến những người xung quanh. Dưới đây tôi chia sẻ với mọi người về quá trình tu luyện trong một sự tình xảy ra mới đây.
Nhà tôi kinh doanh dịch vụ đóng cọc, hàng rào, làm biển báo đường v.v. cho các công trình bảo vệ đường quốc lộ. Chúng tôi thuê mướn khoảng năm sáu nhân công. Không may là, năm 2012 đã xảy ra sự cố nghiêm trọng. Hai công nhân tháo dỡ biển báo đang trên đường về nhà, do xe chưa được đóng kỹ càng, nên một công nhân đã bị biển báo trượt xuống đè chết. Nhà tôi bồi thường cho thân quyến của người quá cố 500 nghìn nhân dân tệ. Người công nhân còn lại bị đè, dẫn đến ứ máu não nên đã được đưa vào bệnh viện. Chúng tôi chi trả toàn bộ tiền viện phí, tiền hộ lý v.v., và chuẩn bị trả cho anh 14 nghìn nhân dân tệ. Lúc nhìn thấy thân quyến của người quá cố lấy đi 500 nghìn nhân dân tệ, anh liền nổi giận và bắt chẹt chúng tôi. Chúng tôi quyết định dàn xếp xong việc của mình, rồi sẽ ngồi xuống thương lượng với anh ấy. Thật không ngờ, ngày hôm sau anh dắt theo vợ, con trai, em trai và cháu nội trai xông vào nhà tôi, đánh đập chồng tôi túi bụi. Chồng tôi bị đánh gãy xương hốc mắt, gãy xương đốt sống thứ hai và thứ ba, gãy năm xương sườn, đứt dây chằng chân trái, tổn thương sụn chêm ngoài chân trái v.v. Đồng thời, ngón áp út ở bàn tay phải của tôi bị đánh đến giờ không thể duỗi thẳng ra được.
Ở đây cần nói rõ một điều, vì sao người nhà này dám hành hung người khác như thế? Bởi vì họ có quan hệ thân thiết với xã hội đen ở địa phương, người bên xã hội đen lại cấu kết với trưởng cục công an thời bấy giờ, họ đã thông đồng với nhau trước khi hành hung. Khi người nhà chúng tôi gọi điện đến đồn cảnh sát trình báo, ngay lúc trưởng đồn cảnh sát đang chơi mạt chược, ông nói với đối thủ đang chơi với mình: “Không cần gấp, chờ đánh xong rồi đi cũng được.” Lúc cảnh sát đến nhà tôi, năm hung thủ đã đi khỏi. Khi ấy cảnh sát nói với chúng tôi: “Chúng tôi không thấy người đánh các vị, cũng không có ai làm chứng. Cần phải có bằng chứng mới được.” Lúc đó, chúng tôi cũng không rõ nội tình, nên lại đến cục công an tìm giám định pháp y, và hiển nhiên kết quả giám định nói là: Năm vết thương bị đánh trên người chồng tôi là vết thương nhẹ và vết thương cũ. Có thể nói là bọn họ cùng một giuộc với nhau, một tay che trời, chúng tôi không có cửa để cầu cứu.
Nhưng thực sự là trời cao có mắt. Năm 2013, trưởng cục công an lúc bấy giờ do tham nhũng nên “ngã ngựa”, đã bị kết án hơn 10 năm tù (đó cũng là báo ứng do nhiều năm tham gia bức hại đệ tử Đại Pháp). Trưởng đồn cảnh sát duy chỉ sợ chúng tôi đưa vụ án khởi tố lên cục trưởng mới nhậm chức, vì để gạt bỏ quan hệ và bảo toàn bản thân, nên ông ta chủ động mong muốn chúng tôi khởi kiện những kẻ hành hung đánh người. Do đó, tòa án đã phán quyết kẻ hành hung bồi thường cho chúng tôi hơn 100 nghìn nhân dân tệ. Họ không phục phán quyết, nên tòa chấp pháp đã đưa họ vào danh sách đen. Sau đó, gia đình họ còn đến trước cổng nhà và công xưởng của chúng tôi làm phép trù ếm vào đêm Giao thừa và dịp lễ Thanh minh. Mối thù giữa hai nhà đã kết thâm sâu.
Năm đó, hai vợ chồng chúng tôi đã tu luyện Đại Pháp, dần dần chúng tôi cũng không để tâm đến việc này nữa. Thật không ngờ, mùa xuân năm 2020, hai vợ chồng và cậu em trai tìm đến nhà tôi, năn nỉ chúng tôi liệu có thể đòi tiền ít bồi thường hơn không. Vì anh chồng bị ốm cần tiêu tiền, họ cũng không còn tiền mua nhà cho con trai, đồng thời muốn trừ tên con ra khỏi danh sách đen, nếu không thì con trai họ không thể ra nước ngoài làm việc được. Lúc ấy, vô số việc ác họ làm trước đây hiện ra trước mắt tôi: “Người ta suýt bị đánh chết, các người còn dám vác mặt đến đây ư!” Tôi nghĩ mình sẽ không đáp ứng lời khẩn cầu của họ. Dù biết mình là người tu luyện, nhưng trong tâm tôi vẫn thấy vướng mắc, tiến thoái lưỡng nan, cảm giác tiến không được, mà lùi cũng không xong.
Sau đó, trong lúc học Pháp, Sư phụ nhiều lần điểm hóa chúng tôi:
”… người tu luyện không coi người nào là kẻ thù cả” (Chuyển Luân hướng thế gian, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
”Nếu chư vị không thể yêu quý kẻ thù của mình, thì chư vị không viên mãn được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])
”Phật gia giảng ‘không’, Đạo gia giảng ‘vô’” (Chuyển Pháp Luân)
Hướng nội tìm, tôi mới phát hiện mình có tâm oán hận, tâm tranh đấu, tâm lợi ích rất nặng, không suy xét xem liệu người khác sẽ thế nào, căn bản là tôi không có tâm từ bi. Chẳng phải Sư phụ lợi dụng việc này để trừ bỏ những thứ bất hảo sao? Tôi lấy oán báo oán đối đãi với họ thế này, đến khi nào mới kết thúc được đây?! Tôi tự hỏi bản thân: Mình thế này có thể tu thành bậc Giác Giả vô tư vô ngã sao? Đây là hành vi của đệ tử Đại Pháp sao? Người thường ở trong mê tranh đấu và làm tổn thương lẫn nhau, đệ tử Đại Pháp không thể như thế được!
Do đó, tôi bàn bạc với chồng, chúng tôi không cần số tiền hơn 100 nghìn nhân dân tệ này. Thật không ngờ, chúng tôi còn chưa báo họ biết, hôm sau cả nhà ba người họ và cậu em trai lại đến, hai vợ chồng tôi đã đường đường chính chính nói với họ: “Chúng tôi là đệ tử Đại Pháp tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn, Sư phụ chúng tôi dạy đệ tử làm người tốt, gặp việc gì phải nghĩ cho người khác. Gia cảnh nhà các vị khó khăn, chúng tôi không cần món tiền mà các vị nợ chúng tôi. Đồng thời, chúng tôi cũng trả lại anh phần tiền công còn thiếu và bảo hiểm gần 30 nghìn nhân dân tệ đã mua.”
Bốn người nhà họ nghe xong, hết sức kinh ngạc, liền quỳ xuống dập đầu cảm ơn chúng tôi, và bày tỏ mong muốn để con trai họ nhận chúng tôi làm cha mẹ đỡ đầu. Hai chúng tôi đã dìu họ đứng dậy và khéo léo từ chối. Chúng tôi chân thành nói với họ: “Các vị cần cảm tạ Sư phụ Đại Pháp, chính là Sư phụ dạy chúng tôi làm thế này. Nếu không tu Đại Pháp, thì một xu tiền chúng tôi cũng đòi cho bằng được.” Họ liên tục nói: “Cảm tạ Sư phụ Đại Pháp! Cảm tạ Sư phụ Đại Pháp!”
Tiếp sau đó, chúng tôi giảng chân tướng Đại Pháp cho họ, nói với họ Đại Pháp là đang cứu người trong đại nạn. Họ đã đồng ý làm tam thoái ngay. Chúng tôi còn tặng cho mỗi người một chiếc bùa hộ mạng chân tướng. Tôi thấy họ nước mắt lưng tròng.
Rất nhiều ngày sau đó, thân tâm tôi vô cùng nhẹ nhàng dễ chịu, giống như một tảng đá lớn đè trên lưng đột nhiên đã được dỡ bỏ. Chúng tôi ngộ ra, chính là Sư phụ từ bi vĩ đại đang gánh chịu cho đệ tử. Thông qua việc này, Sư phụ đã lấy xuống rất nhiều vật chất xấu cho chúng tôi, khiến cho việc xấu biến thành việc tốt.
Điều đáng nói là, vài ngày trước, người trong làng kể lại với tôi, hai vợ chồng nhà kia đã nói chuyện với một nhóm người ở chợ phiên, nghe thấy họ phấn khích nói với mọi người: “Người luyện Pháp Luân Công là người tốt, họ (chỉ vợ chồng tôi) không cần một xu nào, xã hội này tìm đâu ra người giống vậy chứ? Chỉ có đệ tử Đại Pháp mới có thể làm được như thế!”
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/10/11/修大法脫胎換骨、善解淵怨-429193.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/3/196845.html
Đăng ngày 31-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.