Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-10-2021] Sư phụ Lý đã giảng:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Qua 27 năm tu luyện, tôi đã hiểu được rõ hơn về ý nghĩa của đoạn Pháp này.

Tôi ngộ ra rằng niệm đầu tiên này là chính niệm xuất ra thông qua tu luyện, và nó cũng là thần niệm. Nó dựa trên một đức tin vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp. Khi tâm tính của chúng ta không ngừng đề cao, niệm đầu này sẽ ngày càng mạnh hơn, cho tới khi nó đạt tới uy lực cực mạnh.

Niệm này không chỉ phát huy tác dụng khi chúng ta đang trong khổ nạn. Hơn thế, nó được phản ánh mọi lúc và mọi khía cạnh trong cuộc sống của chúng ta, bao gồm bất kỳ vấn đề và mâu thuẫn nào mà chúng ta gặp phải trong cuộc sống và công việc hàng ngày, cũng như cách chúng ta nhìn nhận và xử lý mọi việc. Nói cách khác, sự khác biệt giữa việc sử dụng trí óc con người hay thần trí để giải quyết vấn đề sẽ tạo nên những kết quả hoàn toàn khác nhau.

“Có Sư phụ và Pháp ở đây, có gì phải sợ?”

Năm 2000, vợ tôi và tôi đã đi thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, rồi bị bắt và bị giam giữ phi pháp trong một tháng. Sau khi chúng tôi về nhà, bộ phận an ninh nơi tôi làm việc đã theo dõi tôi thêm sáu tháng nữa. Sau đó tôi nghe nói rằng họ định đưa chúng tôi tới một trung tâm tẩy não và cố gắng ép chúng tôi “chuyển hóa.” Tôi bàn việc này với vợ, và chúng tôi quyết định rằng tôi sẽ nghỉ việc và rời khỏi nhà để tránh bị bức hại.

Trước khi rời đi, tôi đã viết một bức thư gửi người đã giám sát tôi và nói với anh ấy lý do tại sao tôi rời đi. Tôi cũng nói: “Xin hãy đưa lá thư này cho cấp trên của anh và anh sẽ ổn. Họ sẽ hiểu rằng anh đã không thể có cách nào để ngăn cản tôi.”

Khi chúng tôi rời khỏi nhà, vợ chồng tôi chỉ có 3000 Nhân dân tệ tiền mặt và một thẻ ngân hàng. Vợ tôi lo lắng về việc chúng tôi có thể sống như thế nào với số tiền quá ít ỏi như vậy. Trên thực tế, chúng tôi thậm chí không biết liệu chúng tôi có thể sử dụng thẻ ngân hàng của mình được hay không trong tình thế đó. Tôi nói mà không nghĩ ngợi: “Với sự bảo hộ của Sư phụ, chúng ta không cần phải lo lắng về nơi ở và đồ ăn!”

Sư phụ đã giảng:

“Nếu chư vị không để ý, không để nó trong tâm, núi xanh còn kia thì không lo củi đốt, có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, sợ cái gì?” (Giảng Pháp tại Sydney 1996)

Được Sư phụ bảo hộ

Dưới sự bảo hộ của Sư phụ và bảo trì chính niệm nói trên, chúng tôi đã đi trong 11 tháng tiếp theo tới hơn chục thành phố và quận huyện, nhờ vào sự cưu mang của người thân và bạn bè, đồng đội cũ trong quân ngũ, bạn cùng lớp cũ, và thậm chí là những người bạn của bạn. Bất cứ nơi nào chúng tôi tới, đầu tiên chúng tôi đều nói với chủ nhà về cuộc bức hại và giải thích rằng chúng tôi bị cảnh sát truy tìm. Chúng tôi đã nhận được sự tiếp đón nồng hậu ở mọi nơi chúng tôi tới. Tất cả họ đều nói: “Các bạn đã không làm gì sai. Đó là vấn đề đức tin. Chúng tôi không sợ. Các bạn có thể ở lại với chúng tôi bao lâu tùy muốn.”

Những người chúng tôi ở cùng không chỉ chăm sóc chúng tôi khi chúng tôi tới đó mà còn cho chúng tôi tiền khi chúng tôi rời đi. Trong suốt thời gian này, ngoài việc cơ quan cũ cử người đi tìm chúng tôi, cảnh sát cũng “truy nã” chúng tôi và để ảnh của chúng tôi ở các sân bay và khách sạn.

Cảnh sát đã tới gặp gần như tất cả những người thân của chúng tôi và đe dọa họ. Họ nói nếu họ biết chúng tôi ở đâu mà không báo cáo, họ sẽ là “chứa chấp tội phạm,” tức là đã phạm tội. Thậm chí họ còn tới tìm những họ hàng của chúng tôi ở quê, những người mà chúng tôi thậm chí còn không biết. Họ tới gặp đồng đội cũ của tôi trong quân ngũ dựa vào ảnh chụp nhóm khi tôi còn trong quân ngũ. Nhiều lần cảnh sát xuất hiện trước cửa ngay sau khi chúng tôi rời đi.

Một lần, vợ tôi và tôi vừa mới lên một chiếc xe buýt nhỏ thì chúng tôi nhận thấy một xe cảnh sát đang tìm chúng tôi. Lần khác, chúng tôi vừa rời khỏi thành phố thì cảnh sát đang tìm chúng tôi đã chặn người bạn vừa cho chúng tôi đi nhờ trên đường anh ấy về nhà.

Trong thời gian đó, ngoài việc giảng chân tướng cho người thân và bạn bè, chúng tôi cũng viết thư cho những đồng đội cũ của tôi trong quân ngũ, bạn cùng lớp, các giáo viên, cũng như gửi thư thỉnh nguyện đến quan chức chính quyền các cấp. Sau khi chúng tôi rời khỏi nhà, cảnh sát đã liên tục sách nhiễu con gái chúng tôi để cố gắng tìm ra chúng tôi, và cháu cũng bị buộc phải rời khỏi nhà.

Sau nhiều tháng sống như vậy, với sự giúp đỡ của gia đình và bạn bè, chúng tôi đã mua điện thoại di động, máy tính, máy in laze, máy quét, và các thiết bị khác, và các đồng tu đã giúp chúng tôi thiết lập một điểm sản xuất tài liệu. Sau đó khi chúng tôi vừa mới chuyển chỗ, cảnh sát đã tìm, bắt chúng tôi và đưa chúng tôi tới một trại cưỡng bức lao động.

Sau này vợ tôi nói với tôi: “Em quá mệt mỏi khi luôn phải chạy trốn và em đã từng nghĩ ‘mình có lẽ cũng để cảnh sát bắt.’” Chỉ một niệm này đã cho phép cựu thế lực lợi dụng những thiếu sót của chúng tôi.

“Đừng giúp đỡ cảnh sát bức hại tôi”

Một buổi sáng không lâu sau khi cuộc bức hại bắt đầu, hơn 20 cảnh sát từ Phòng an ninh chính trị của thành phố đã đột nhập vào nhà tôi và lục soát. Họ cho rằng tôi đã phát cho ai đó những kinh văn mới của Sư phụ.

Một cảnh sát muốn tịch thu ảnh của Sư phụ, nhưng tôi đã la lên: “Dừng lại! Hãy coi chừng việc anh đang làm.” Anh ấy dừng lại. Họ đưa tôi tới một đồn cảnh sát địa phương và thẩm vấn tôi cả ngày. Tôi giảng chân tướng cho họ và không hợp tác. Trước khi họ rời đi, họ yêu cầu các nhân viên ở đồn cảnh sát giam tôi trong một căn phòng tối.

Tôi ở vùng cận nhiệt đới, và quanh năm luôn có muỗi. Căn phòng tối này ẩm thấp, bốc mùi ẩm mốc và tanh tưởi. Muỗi bay vo ve khắp nơi và đập vào mặt tôi. Tôi nói trong tâm với lũ muỗi: “Ta là một đệ tử Đại Pháp và bây giờ ta đang bị bức hại. Đừng giúp cảnh sát bức hại ta.” Với chỉ một niệm này, lũ muỗi đã dừng vo ve và mùi khó chịu cũng biến mất.

Một nam cảnh sát tốt bụng đã mang cho tôi một mảnh chăn đã rách tả tơi. Tôi trải ra nằm và ngủ trên sàn bê tông lạnh giá. Mặc dù các điều kiện thật kinh khủng, nhưng tôi đã ngủ ngon giấc một mạch tới tận lúc bình minh.

Ngày hôm sau, các cảnh sát quay trở lại và tiếp tục thẩm vấn tôi. Vị cảnh sát trưởng nói: “Tại sao họ lại nhốt anh trong một căn phòng kinh khủng như vậy?” Tôi đáp: “Các anh sẽ không thể thay đổi tôi dù các anh làm gì đi nữa.” Họ đã cố gắng gần cả ngày trời mà không đạt được mục đích gì.

Cuối cùng vị cảnh sát trưởng nói: “Tôi thực sự khâm phục sự kiên định của anh với đức tin của mình. Thành thực thì chúng tôi cần những ‘kẻ phản bội,’ nhưng chúng tôi cũng ghét những ‘kẻ phản bội’ đó.” Sau đó họ đưa tôi quay về nơi tôi làm việc.

Sự bảo hộ của Sư phụ

Sư phụ giảng:

“Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.”(Bài giảng thứ nhất–Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã gặp nhiều khổ nạn trong tu luyện, bao gồm ba khổ nạn sinh tử và các tình huống nguy hiểm khác. Tuy nhiên, tôi coi mình là một người tu luyện chân chính và đối đãi với chúng như những khảo nghiệm để đề cao tâm tính của mình. Sau đó tôi đã có thể đột phá dưới sự bảo hộ của Sư phụ.

Một lần, tôi đang rán thịt và một mảnh thịt vô tình rơi vào dầu đang sôi. Dầu bắn ra tung tóe trên mu bàn tay phải của tôi. Tôi theo bản năng muốn thò tay dưới nước lạnh, nhưng rồi tôi chợt nghĩ “Mình là một người tu luyện và mình sẽ ổn thôi.” Vì vậy tôi rụt tay lại. Mặc dù mu bàn tay tôi đỏ lên và cảm thấy nóng và đau một chút, tôi không nghĩ về nó và tiếp tục làm những việc tôi cần làm. Sau bữa tối, tất cả các triệu chứng đều biến mất.

Khi tôi ngủ dậy vào sáng hôm sau, tôi thấy vết phồng rộp lớn ở ngón giữa và ngón trỏ của tôi. Tôi nghĩ: “Đây là bởi vì mình có một niệm của người thường muốn ngâm nó trong nước lạnh. Đây là một bài học.” Các vết phồng rộp biến mất sau buổi trưa.

Tôi lại bị bắt vào năm 2012. Trong trại tạm giam, tôi đột nhiên bị ốm. Huyết áp của tôi tăng, và tim tôi thường xuyên bị “co bóp sớm tâm thất” và “co bóp sớm tâm nhĩ.” Tôi không lo lắng nhưng bác sỹ trong trại tạm giam thì lo lắng và đưa tôi tới phòng cấp cứu của bệnh viện.

Các y tá ở đó cho tôi thở oxy và theo dõi điện tâm đồ, và các bác sỹ thậm chí còn đưa ra một “thông báo bệnh nguy kịch.” Cảnh sát trong trại tạm giam cũng chính thức nói với vợ tôi, cũng đang bị giam giữ tại trung tâm. Tuy nhiên tôi không nghĩ về bất cứ điều gì.

Trong ba ngày tôi ở trong phòng cấp cứu, bác sỹ đã thử mọi loại thuốc hạ huyết áp, thậm chí dùng cả thuốc lợi tiểu. Tuy nhiên huyết áp của tôi vẫn không hạ và tình trạng rối loạn nhịp tim của tôi không cải thiện. Bác sỹ trưởng đã rất bối rối: “Tại sao thuốc không có tác dụng?” Tôi nói: “Những triệu chứng này là kết quả của sự bức hại. Thuốc không có tác dụng gì đối với người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Các sỹ quan cảnh sát đến canh gác tôi muốn còng tôi vào giường. Tôi không đồng ý và khăng khăng rời khỏi bệnh viện. Bác sỹ của trại tạm giam đã cố gắng thuyết phục tôi ở lại nhưng tôi không chịu. Tôi nói: “Tôi có thể chết nếu chị tiếp tục điều trị cho tôi.” Do đó cuối cùng họ đã đưa tôi trở lại trại tạm giam. Khi bác sỹ trại tạm giam đến khám lại cho tôi, huyết áp của tôi đã bình thường, và bệnh loạn nhịp tim của tôi cũng biến mất. Bác sỹ thực sự đã chứng kiến Pháp Luân Đại Pháp phi thường như thế nào.

Tôi coi việc tuyệt thực là “Tịch cốc”

Năm 2002, tôi bị đưa tới một trại lao động cưỡng bức. Đầu tiên tôi chống lại sự bức hại bằng việc từ chối làm việc. Sau đó, mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Trại lao động từ chối cho con gái vào thăm tôi, giữ lại tất cả thư kháng cáo mà tôi đã viết cho các quan chức chính phủ, và trói tù nhân nào từ chối giám sát tôi. Do đó tôi tiếp tục tuyệt thực bằng việc từ chối ăn uống. Tôi đã yêu cầu lãnh đạo của trại lao động đến nói chuyện với tôi và giải quyết vấn đề. Ban đầu, tất cả họ đều nói họ quá bận và từ chối đến gặp tôi.

Trại lao động dường như phớt lờ tôi trên bề mặt, nhưng họ thực sự căng thẳng về tình hình của tôi bởi vì tôi từ chối uống bất cứ thứ gì. Vào tối đầu tiên tôi bắt đầu tuyệt thực, miệng tôi khô và cảm thấy tồi tệ. Tôi nghĩ: “Những người tu luyện sâu trong núi có thể không cần thức ăn hay nước uống. Mình là một đệ tử Đại Pháp và Đại Pháp là vô biên. Mình sẽ chỉ coi nó như là tịch cốc”. Tôi cũng cầu xin Sư phụ giúp tôi. Trong giấc mơ đêm đó, tôi đã một mình ăn một bữa thịnh soạn trên một cái bàn tròn rộng.

Kể từ ngày hôm sau, tôi không có cảm giác khát hay đói, và tôi hoàn toàn tràn đầy năng lượng. Cảnh sát thấy tôi khỏe và tràn đầy năng lượng mà không ăn uống gì, do đó họ bí mật hỏi những người đang giám sát tôi liệu tôi có ăn hay uống bất cứ thứ gì sau lưng họ không. Những người này nói rằng tôi thậm chí còn không đánh răng hay rửa mặt.

Vào ngày thứ tư, một Bí thư của Ủy ban kiểm tra kỷ luật đã đến gặp tôi bởi vì trại cưỡng bức lao động lo ngại rằng có gì đó sẽ không ổn. Tôi chỉ ra một số điều phi pháp trong trại cưỡng bức lao động, và anh ấy hứa sẽ báo cáo lại cho lãnh đạo và giải quyết những vấn đề mà tôi nêu ra. Vị trưởng trại cũng đến và nói rằng ông ấy sẽ nghiêm túc xem xét những mối quan tâm của tôi, do đó tôi dừng tuyệt thực. Sau đó, môi trường của tôi trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

“Tôi không phạm tội và tôi không ở đây để bị bỏ tù”

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã bị bắt, bị giam giữ, bị đưa vào trại cưỡng bức lao động, và bị kết án nhiều lần. Tuy nhiên tôi kiên định với đức tin của mình và tôi không hợp tác với bất kỳ điều gì mà các thế lực tà ác yêu cầu tôi làm. Dù tôi bị giam ở đâu, tôi chỉ coi nó là một sự thay đổi môi trường tu luyện và một nơi mới để giảng chân tướng. Do đó, mỗi lần, cuộc bức hại với tôi không gia tăng và tôi có thể làm những gì mà một đệ tử Đại Pháp nên làm.

Tôi bị kết án năm 2005 và ngày đầu tiên tôi ở trong tù, trưởng bộ phận đã tới nói chuyện với tôi. Anh ấy nói: “Tôi không quan tâm tại sao anh lại ở đây. Miễn là anh theo các quy định và đừng khiến cuộc sống của tôi khó khăn, tôi sẽ không làm khó anh.” Tôi nói với anh ấy: “Tôi sẽ không hứa hẹn gì. Tôi bị kết án vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi không phạm tội. Tôi có nguyên tắc của tôi.” Anh ấy nói: “Vậy anh làm gì ở đây?” Tôi đáp: “Tôi ở đây để chứng thực Pháp.” Anh ấy có phần bị sốc và hỏi: “Anh làm như vậy bằng cách nào?” Tôi đáp: “Tôi đang làm điều đó khi tôi nói chuyện với anh. Như tôi nói với anh, các học viên Pháp Luân Đại Pháp tu Chân-Thiện-Nhẫn. Mọi người phải giữ thiện tâm để sống sót qua thảm họa trong tương lai.”

Bởi vì suy nghĩ đó phù hợp với Pháp, anh ấy đã bảo nhân viên phụ trách “trại huấn luyện chuyên sâu” đừng sách nhiễu tôi. Người nhân viên chỉ đưa tôi đi quanh xem các khu làm việc khác nhau, và thậm chí còn giới thiệu tôi với các học viên Đại Pháp khác. Sau đó tôi được chỉ định tới một nhà kho nơi có hai tù nhân giám sát tôi cùng trạc tuổi tôi, và họ chăm sóc tôi chu đáo.

Một người bọn họ đưa chiếc đài nhập khẩu của anh ấy cho tôi vào ngày đầu tiên tôi được chỉ định tới đó (Đây là trước năm 2012 khi mà radio vẫn được phép sử dụng trong nhà tù). Anh ấy có một cái đài thứ hai không tốt và anh ấy sử dụng nó. Tôi có thể nghe các đài ở nước ngoài như Đài phát thanh hy vọng, Đài tiếng nói Hoa Kỳ và Châu Á tự do, đã giúp tôi hiểu được tình hình mới nhất của chính Pháp.

Tôi đã giúp người tù nhân khác giám sát tôi một việc và sau đó, anh ấy biết rằng tôi có thể viết thư pháp Trung Quốc, do đó anh ấy đã đóng một cái bàn viết lớn cho tôi và cho tôi mượn bút lông của anh ấy và nghiên mực. Họ không quan tôi có làm việc hay không và tôi chỉ dành cả ngày để chép kinh văn của Sư phụ.

Tôi đã giảng chân tướng cho các tù nhân, chủ doanh nghiệp, và cảnh sát, những người đã đến nhà kho và giúp họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Trong một khoảng thời gian, tôi cũng trao đổi kinh nghiệm tu luyện bằng bài viết với các đồng tu bị giam giữ trong các bộ phận khác của nhà tù.

Trong tu luyện của mình, tôi nhận ra rằng, là đệ tử Đại Pháp, dù chúng ta ở đâu, chúng ta cũng phải coi bản thân là người tu luyện chân chính; kiên định với niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp; nghiêm khắc tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn; hướng nội khi gặp vấn đề; luôn giữ từ bi, bình tĩnh và hòa ái trong tâm; luôn ghi nhớ sứ mệnh của chúng ta là cứu chúng sinh; buông bỏ những quan niệm người thường; và đối đãi với vấn đề bằng chính niệm. Nếu chúng ta có thể làm được tất cả những điều này, thì Sư phụ có thể làm bất kỳ điều gì cho chúng ta. Điều Sư phụ muốn ở chúng ta là một trái tim chân thành tu luyện.

Nếu chúng ta bảo trì chính niệm mọi lúc, thì một niệm có thể có sức mạnh phi thường và không khổ nạn nào có thể ngăn trở được chúng ta.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/1/428240.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/15/196586.html

Đăng ngày 10-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share