Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-08-2021] Vào năm 1994, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công). Tôi đã rất ngạc nhiên sau khi bắt đầu tu luyện, không chỉ vì tôi đã khỏi tất cả các bệnh tật, mà còn vì tôi đã học được cách trở thành một người tốt.

Sư phụ yêu cầu chúng ta tuân theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn. Là một người tu luyện, tôi làm mọi thứ dựa trên các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp. Tư cách đạo đức của tôi được cải thiện và tôi đã trải qua những thay đổi mạnh mẽ. Đồng nghiệp của tôi nói rằng tôi là một người tốt, và các thành viên trong gia đình tôi đã chứng kiến những thay đổi của tôi. Mẹ tôi nói: “Mẹ sẽ không bao giờ tưởng tượng rằng con sẽ khỏi bệnh.” Em gái tôi nói: “Chị không còn nóng tính nữa.”

Kể từ ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc(ĐCSTQ) đã tìm cách bôi nhọ và vu khống Pháp Luân Công thông qua một chiến dịch tuyên truyền rầm rộ trên phạm vi toàn quốc. Tuy nhiên, có một nhóm người có khả năng phân biệt đúng sai và biết sự khác biệt giữa lòng trắc ẩn và bạo lực.

Bị bắt, chứng thực Pháp trong trại giam

Vào tháng 10 năm 1999, tôi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Tôi bị cảnh sát bắt giữ và bị giam tại một trại giam địa phương cùng với vài học viên khác.

Lúc đầu, các tù nhân nhìn chúng tôi như thể có điều gì đó không ổn với chúng tôi, bởi vì họ đã bị đầu độc bởi những lời tuyên truyền của ĐCSTQ. Họ theo dõi chúng tôi rất kỹ. Mặc dù không hiểu rõ chúng tôi, họ có thái độ thù địch và thường xuyên lăng mạ chúng tôi bằng lời nói. Vì vậy, chúng tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc bức hại cho họ, và nói với họ cách trở thành một người tốt.

Dần dần, họ thay đổi thái độ vì nhận ra rằng chúng tôi là người tốt. Họ đã thay đổi bằng việc không ngăn cản chúng tôi luyện công, mặc dù họ đã được lệnh của lính canh. Các tù nhân theo dõi lính canh qua con mắt trong cửa để bảo vệ chúng tôi. Vì không có nhạc luyện công khi luyện bài công pháp thứ hai, có người đứng canh giờ và nhắc chúng tôi khi đến thời điểm phải đổi vị trí tay. Họ bắt đầu tin tưởng chúng tôi và nói chuyện với chúng tôi về các vấn đề của họ. Họ đã giúp chúng tôi mang tài liệu, giấy, sách Đại Pháp, v.v. cho các đồng tu. Khi lính canh lục soát phòng giam của chúng tôi, họ đã giúp chúng tôi giấu các cuốn sách.

Có ba phòng giam tại trại giam của chúng tôi, được giám sát bởi hai nữ cai ngục. Khi có thêm nhiều học viên nữ đến trại giam, một phòng giam nữa được thêm vào dành cho nữ.

Chúng tôi đã giảng chân tướng cho những nữ cai ngục này. Các tù nhân cũng nói chuyện với họ về việc chúng tôi tốt như thế nào. Dần dần họ hiểu rằng chúng tôi là người tốt. Họ đã thay đổi thái độ từ việc thuyết phục chúng tôi viết một bản cam đoan rằng chúng tôi sẽ không tập Pháp Luân Công nữa, sang việc phớt lờ chúng tôi khi chúng tôi luyện công. Khi họ nghe nói rằng các phòng giam sẽ bị lục soát để tìm tài liệu Pháp Luân Công, một người sẽ thông báo cho chúng tôi. Nói chung, người lính gác đã mang các sách Đại Pháp đến văn phòng của cai ngục và trả lại chúng tôi sau khi việc khám xét kết thúc.

Vì vậy, chúng tôi đã thay đổi từ luyện công và học Pháp một cách bí mật sang thực hiện chúng một cách công khai. Mỗi ngày vào lúc 5 giờ sáng, chúng tôi bắt đầu luyện công, và vào buổi chiều, chúng tôi học Pháp cùng nhau.

Một buổi sáng, một người lính gác đang đi dạo trên lối đi. Anh ấy nhìn vào bên trong qua con mắt ở cánh cửa và thấy các học viên vẫn chưa bắt đầu luyện công, vì vậy anh ấy nhắc họ: “Họ đã bắt đầu luyện công trong các phòng giam khác rồi, tại sao các chị lại không luyện đi?”

Các tù nhân ít đánh nhau hơn và ít lăng mạ người khác bằng lời nói. Một số không chửi bới nữa. Khi họ chửi thề và nói những lời khó nghe, họ tỏ ra xấu hổ về hành động của mình và dừng lại. Một số tù nhân đã học Pháp với chúng tôi. Một số người nói: “Nếu tôi biết Pháp Luân Công sớm hơn, tôi đã không phạm bất kỳ tội ác nào, và tôi cũng sẽ không bị giam giữ ở đây.”

Một số người đã được ban phước vì đã giúp đỡ chúng tôi. Có rất nhiều ví dụ và ở đây tôi chỉ liệt kê một ví dụ. Một người phụ nữ lớn tuổi và các thành viên trong gia đình đã giết con rể của mình. Lẽ ra, bà phải chịu án dài hạn, nhưng sau khi trò chuyện với chúng tôi, bà nhận ra rằng dù con rể xấu nhưng giết người là sai. Bà thay đổi từ ghét con rể sang cảm thấy tội lỗi khi giết anh ta. Bà bị kết án bảy năm tù. Một số tù nhân lẽ ra phải bị kết án tù nhưng đã được trả tự do.

Dù bị đối xử thế nào vẫn luôn kiên định

Có một người trưởng xà lim đã bị những lời tuyên truyền vu khống của ĐCSTQ đầu độc. Cô ấy đã cố gắng hết sức để mọi học viên chuyển đến phòng giam đó viết một bản cam đoan không tu luyện Pháp Luân Công nữa. Tôi được chuyển đến phòng giam của cô ấy sau khi tôi ở phòng giam khác hơn hai tháng. Khi tôi chuyển đến, cô ấy nói: “Bất cứ ai vào phòng giam này nên viết một bản cam kết”. Cô ấy thấy tôi không hợp tác nên ra lệnh cho tôi phải dọn dẹp hàng ngày. Nó rất bẩn và không dễ làm sạch. Điều đó rất khó khăn đối với tôi, vì tôi đã không phải làm bất kỳ việc nhà nào từ khi còn nhỏ. Cô ấy khạc nhổ xuống sàn và bảo tôi phải lau nó. Vào ban đêm, họ bắt tôi ngủ giữa hai chiếc giường lớn. Mỗi đêm, mọi người có thể dễ dàng tiếp cận và đá phải tôi khi họ duỗi chân, và vì thường xuyên bị đá nên tôi thức giấc.

Tôi không quan tâm đến những gì cô ấy đã làm. Mỗi ngày, tôi đều vui vẻ và nói chuyện với cô ấy về sự thật của cuộc bức hại bất cứ khi nào tôi có cơ hội. Dần dần cô ấy thay đổi thái độ. Cô ấy nói với những người khác: “Tôi thấy cô ấy làm việc rất chăm chỉ và cuộc sống ở đây không hề dễ dàng. Gia đình và công việc của cô ấy đều tốt. Cô ấy có thể được trả tự do nếu cô ấy viết một tuyên bố đảm bảo. Nhưng cô ấy là người kiên định. Thật khó có thể tưởng tượng được.”

Một ngày nọ, các sĩ quan cảnh sát từ thành phố và quận của chúng tôi đến trại giam để thẩm vấn tôi. Cha tôi cũng đến. Ông nói:“Cha biết con không muốn viết một bản tuyên bố. Cảnh sát nói nếu con chỉ cần kẻ một đường dọc trên bản tuyên bố, con có thể về nhà mà không cần viết bản tường trình.”

Tôi nói: “Cha, Đại Pháp là tốt, Sư phụ là tốt, thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công là không sai. Những người bắt con đã làm sai. Họ bảo chúng con viết bản tường trình để không được tu luyện. Nếu không, chúng con sẽ không được thả. Điều đó thật ác độc làm sao! Tại sao con lại phải vẽ đường thẳng đó? Ngay cả khi con chấm một chấm thôi, điều đó cũng có nghĩa là con đã sai. Con không làm gì sai cả. Cha đừng lo lắng về con. Con sẽ được thả ra một cách đàng hoàng”. Cha tôi buồn bã ra về.

Người trưởng xà lim biết điều đó và rất khâm phục tôi. Sau đó, cô ấy tiếp cận tôi và không còn quan tâm đến việc tôi có luyện công hay không. Sau đó, cô ấy đã học tôi cách luyện công. Sau đó, bất cứ khi nào một đồng tu chuyển vào phòng giam, cô ấy sẽ không yêu cầu họ viết bản tuyên bố. Và các học viên chúng tôi có thể giống như các học viên khác trong các phòng giam khác, luyện công vào buổi sáng và học Pháp vào ban ngày.

Được phóng thích từ trại giam

Sau đó, tôi tuyệt thực để phản đối việc mình bị giam giữ. Vào ngày thứ ba, giám đốc, phó giám đốc và một nhóm bảo vệ hỏi tôi tại sao lại làm như vậy. Tôi đã nói rất nhiều về việc tôi đã được lợi như thế nào khi tu luyện Pháp Luân Công. Họ yên lặng lắng nghe. Phó giám đốc hỏi: “Có đúng không? Pháp Luân Công có tốt như vậy không?”. Tôi nói: “Tất nhiên. Một ngày nào đó tôi có thể mang sách cho các anh đọc”. Cuối cùng, phó giám đốc nói với giám đốc: “Hãy thả cô ấy ra thôi. Chồng cô ta cũng là một học viên. Ai có thể giúp cô ấy được thả ra đây? Làm sao cô ấy có thể thoát ra được?”

Năm ngày sau khi tuyệt thực, tôi đã rơi vào tình trạng nguy kịch. Viên giám đốc đã bận rộn giúp tôi được thả. Ông ấy thậm chí đã đánh mất điện thoại di động của mình trong lúc vội vã. Mọi thứ đã sẵn sàng vào lúc 5 giờ chiều, tôi chuẩn bị trở về nhà một cách đàng hoàng. Có một quy định rằng chúng tôi phải trả 20 nhân dân tệ cho thức ăn mỗi ngày, và tôi đã bị giữ trong nửa năm. Giám đốc đang làm việc để miễn khoản tiền này cho tôi.

Bị bắt và ở tù lần nữa

Tháng 5 năm 2007 tôi bị bắt lần nữa và kết án tù. Tôi bị giam ở trại tạm giam nửa năm và sau đó chuyển sang nhà tù nữ.

Để buộc các học viên Pháp Luân Công từ bỏ đức tin của họ, lính canh đã sử dụng nhiều cách khác nhau để tra tấn các học viên. Thông thường họ sử dụng tù nhân bằng cách động viên họ để rút ngắn bản án và sử dụng những tù nhân có tính xấu để theo dõi các học viên. Môi trường trong nhà tù rất tệ.

Mặc dù bị tra tấn mỗi ngày, tôi vẫn tuân theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn. Tôi đối xử tốt với mọi người xung quanh, đặc biệt là những người đã hành hạ tôi. Đôi khi thật khó có thể chịu đựng được khi tôi bị tra tấn về thể xác, bị bạo hành bằng lời nói và bị sỉ nhục, vì vậy tôi đã tranh cãi với họ. Khi nó kết thúc, tôi hướng nội. Sư phụ yêu cầu chúng ta phải giữ bình tĩnh trong mọi tình huống. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho họ vì họ đã bị lợi dụng để bức hại những người tốt. Tôi đã trải qua điều này từng bước một.

Trong thời gian đó, tôi đã viết thư giảng chân tướng cho các lính canh chịu trách nhiệm “chuyển hóa” các học viên Pháp Luân Công. Trong lá thư, trước tiên tôi chỉ ra rằng cuộc bức hại phát động chống lại Pháp Luân Công đã gây thiệt hại cho các học viên Pháp Luân Công và các thành viên trong gia đình của họ. Ngoài ra, cuộc đàn áp đã biến cả nước thành một thảm họa. Tôi đã nói về cách tôi chứng kiến bản chất tà ác của ĐCSTQ, vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, sự truyền bá rộng lớn của Pháp Luân Đại Pháp trên thế giới, trải nghiệm của tôi khi bị bức hại, những gì tôi đã chứng kiến và sự tra tấn mà tôi phải chịu tại nhà tù nữ. Tôi cũng liệt kê hai ví dụ về những câu chuyện bịa đặt đã được sử dụng bởi lính canh để buộc các học viên từ bỏ đức tin của họ.

Nhiều học viên đã bị giam giữ, nhưng họ vẫn giảng chân tướng, bất kể điều đó khó khăn đến mức nào. Ngoài ra, các cai ngục và các tù nhân khác đã tiếp xúc gần gũi với chúng tôi và từ trong tâm họ nhận ra rằng chúng tôi là người tốt. Họ tôn kính Sư phụ và Đại Pháp và ngưỡng mộ các học viên Đại Pháp vẫn đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Cuối cùng chúng tôi đã thay đổi môi trường. Giống như các học viên Đại Pháp kiên định khác, bình thường chúng tôi có thể luyện công, học Pháp, phát chính niệm và làm mọi thứ mà chúng tôi phải làm.

Một ngày nọ, một bạn tù nói chuyện với tôi: “Chị sinh ra trong gia đình nào? Chị quả là một người tốt tính“. Tôi trả lời: “Không phải vì gia đình tôi. Đó là bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi có tư cách tốt”. Những người lính canh và tù nhân theo dõi tôi đã nói với tôi và những người khác: “Các chị thật là những người tốt. Thật đáng tiếc khi các chị bị giam giữ ở đây”.

Tù nhân giúp các học viên

Trong những năm đó, tôi đã chứng kiến một số tù nhân giúp đỡ các học viên, bao gồm chuyển các thông điệp và danh sách tên của những người thoái ĐCSTQ và các tổ chức của nó. Điều này là để các thông điệp có thể được đăng trên Minh Huệ và các trang web khác, và các đồng tu có thể được liên lạc và khuyến khích để chúng tôi có thể phản đối cuộc bức hại như một chỉnh thể.

Điều quan trọng hơn, một số đã giúp các học viên Đại Pháp nhận được sách Đại Pháp (viết tay hoặc bản sao) của Chuyển Pháp Luân, tuần báo Minh Huệ và sách điện tử, file mp3 và 4 máy nghe nhạc, v.v. Một số tù nhân bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và trở thành những học viên kiên định.

Một ngày nọ, khi đã đến giờ ăn trưa, các tù nhân từ các phòng giam khác nhau xếp hàng tại căng-tin để lấy bữa ăn khi chúng tôi nhìn thấy hai đồng tu vừa chuyển đến khu vực đặc biệt nơi các học viên Đại Pháp bị tra tấn. Một số tù nhân, bị lính canh dụ dỗ, đánh đập và chửi mắng những học viên này và thậm chí còn dùng băng để bịt miệng họ. Vì vậy, các tù nhân từ phòng giam của tôi đã hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Một đêm, đầu tháng 1 năm 2013, một lính canh gọi tên các tù nhân sau khi anh ta đã uống rượu quá nhiều. Anh ta đã đánh ba học viên Pháp Luân Công. Các bạn tù nhìn thấy điều đó và cảm thấy rất buồn. Họ không dám ngăn anh ta lại mà dùng thân thể của mình để bảo vệ các đồng tu. Một số cánh tay của tù nhân đã bị đánh thành màu đen và xanh khi họ cố gắng bảo vệ các học viên. Mặc dù vậy, ba học viên này đã bị thương rất nặng. Tất cả các tù nhân đều tức giận và không ai đi ngủ lúc 10 giờ tối. Họ khóc lóc và đòi gặp giám đốc trại giam. Các lính canh không dám mở cửa cho họ, và tất cả đều chờ đợi kết quả. Khi không có kết quả, nhiều tù nhân đã cùng nhau khóc. Vào ngày thứ hai, gần 300 tù nhân tuyệt thực và ngừng làm việc.

Tôi đã nghe nói rằng một số nữ cai ngục không thể mang thai hoặc bị sẩy thai. Sau này xảy ra thường xuyên hơn. Những người biết điều này nói rằng đó là bởi vì những lính canh đó đã bức hại những người tốt. Nó cũng xảy ra ở nhà tù dành cho nữ. Có người lính gác không thể mang thai trong vài năm. Những người thân trong gia đình cô, đặc biệt là mẹ chồng cô rất lo lắng. Họ đã thử nhiều phương pháp và công thức bí mật khác nhau, nhưng không có kết quả.

Các đồng tu đã nói chuyện với cô ấy thường xuyên và giảng chân tướng. Dần dần cô ấy đã hiểu rõ hơn về Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đã bí mật giúp đỡ chúng tôi. Sau đó, cô có thai và có một cậu con trai. Cả nhà vui lắm. Những trường hợp này khá phổ biến – khi lính canh và tù nhân đối xử tốt với các học viên Đại Pháp, họ sẽ được phúc báo.

Kỷ niệm chia tay với các tù nhân khi được thả ra khỏi nhà tù

Đêm trước khi tôi được trả tự do, các tù nhân trong phòng giam của tôi đã nói lời từ biệt với tôi, những người khác cũng đến gặp tôi. Họ đã mua rất nhiều thức ăn cho tôi. Chúng tôi ngồi thành một vòng tròn, nói chuyện và ăn uống, và họ không muốn thấy tôi đi, nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc cho tôi. Một tù nhân lo lắng: “Nếu cảnh sát trưởng (kẻ xấu xa nhất bức hại các học viên Đại Pháp), biết rằng chúng tôi đang tạm biệt một học viên Pháp Luân Công, chúng tôi sẽ gặp rắc rối.” Trưởng nhóm của chúng tôi nói: “Đừng lo lắng. Một thành viên trong nhóm của chúng tôi sắp được thả. Ăn cơm chung là chuyện bình thường. Đừng lo lắng về cảnh sát trưởng”.

Trong khi chúng tôi trò chuyện, trưởng nhóm nói: “Không phải ngày mai một đồng tu khác cũng sẽ được thả sao?”. Tôi nói: “Đúng”.

Cô ấy nói: “Chúng ta có nên yêu cầu cô ấy ở đây để chúng ta có thể ăn cùng nhau không nhỉ” Tôi nói: “Tốt.“ Tôi đã nghĩ về điều đó. Thật là một cơ hội tốt và tôi hy vọng các đồng tu có thể đến chia sẻ.

Tiệc chia tay kiểu này rất hiếm trong số các tù nhân, chưa kể các học viên Pháp Luân Công. Nó làm tôi nhớ lại một thời gian khác.

Vào cuối năm 2007, tôi bị giam tại một trại tạm giam. Một đêm, mọi người biết rằng tôi sẽ bị chuyển đến nhà tù nữ, và các tù nhân trong phòng giam của tôi bận rộn: một số giúp thu dọn đồ đạc cho tôi, một số tặng quà cho tôi, một số thì khóc … Có hai người vẫn chưa thoái ĐCSTQ và các tổ chức của nó, vì vậy tôi đã kêu gọi họ sớm thoái xuất. Các tù nhân khác ở phòng giam khác đã khóc, và họ đã làm một tấm thiệp vào đêm hôm đó. Tất cả đều ký tên trên tấm thiệp đó để bày tỏ sự ngưỡng mộ, cảm thông, động viên để chúng tôi nhớ đến họ. Nó rất cảm động trong một khoảng thời gian ngắn. Khoảng 2 giờ sáng thứ hai, tôi được đưa đi, tôi thấy mọi người vừa khóc vừa dựa vào cánh cổng sắt. Họ đưa tay ra và nắm chặt tay tôi: “Một người tốt như vậy sẽ bị kết án. ĐCSTQ tà ác làm sao! ”

Mỗi lần, khi tôi nghĩ về những gì tôi đã trải qua ở nơi vực thẳm tối tăm. Trong môi trường tối tăm và bẩn thỉu nhất đó, các học viên Đại Pháp vẫn tỏa sáng với lòng vị tha của mình và mang lại hy vọng cho chúng sinh. Đó là vì lòng từ bi của Sư phụ.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/29/429166.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/17/195100.html

Đăng ngày 16-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share