Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đại Lục
[MINH HUỆ 28-09-2021] Tôi năm nay 76 tuổi. Năm 1997, tôi mặc bệnh nên không thể ngồi, không thể đi lại. Gia đình tôi dùng xe đẩy đưa tôi đến bệnh viện và phát hiện tôi bị thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng, đau thần kinh tọa và không có cách nào có thể đi lại được. Ngoài ra còn có bệnh viêm dạ dày và viêm túi mật, các bác sĩ cũng không có cách nào để điều trị. Trên đường về nhà, tôi gặp một người họ hàng xa. Anh ấy giới thiệu cho tôi về Pháp Luân Đại Pháp, nói rằng luyện công pháp này có thể trừ bệnh khỏe thân. Tôi rất tin tưởng. Sau đó về nhà liền có thể ngồi xuống đất. Sau đó, tôi thành lập một điểm học Pháp luyện công tại nhà. Điểm luyện công này dẫn dần đã phát triển lên đến hơn 40 đồng tu.
Trước đây, tôi chưa từng đi học, không biết chữ và chỉ có thể nghe các đồng tu khác đọc Pháp. Có một ngày, tôi cầm cuốn bảo thư Đại Pháp trước ngực rồi nhắm mắt đả tọa liền nhìn thấy các chữ từng dòng từng dòng trôi qua trước mắt. Một tiếng sau, tôi phải đi làm việc nhà, ăn cơm tối rồi đi ngủ. Những dòng chữ lại trôi qua trước mắt và không dừng lại cho đến khi tôi thức dậy vào buổi sáng để luyện công. Lúc nhóm học Pháp vào ban ngày khi đồng tu đọc và tôi nhìn vào sách, thì đột nhiên phát hiện mình có thể nhận biết đại đa số các chữ rồi. Vào ban đêm lúc đi ngủ, những dòng chữ này lại trôi lơ lửng trước mắt. Đến khi ban ngày học Pháp nhóm, gặp chữ mà bản thân không biết thì liền hỏi đồng tu. Cứ như vậy kéo dài trong một tháng, tôi đã có thể đọc tất cả các sách Đại Pháp.
Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, nhóm học Pháp tập thể giảm còn một lần một tuần và luyện công theo nhóm chuyển thành tự luyện tại nhà. Đồn cảnh sát địa phương đã tập hợp chúng tôi vào một phòng của chính quyền địa phương để tiến hành chuyển hóa tẩy não. Chủ nhiệm đại đội trị an nói rằng tôi là lão nhân thật thà, lúc trước bao nhiêu là bệnh, không có văn hóa. Sau khi học Pháp thì đều khỏi rồi. Đồn cảnh sát liền thả chúng tôi về. Sau khi về nhà tôi tiếp tục tổ chức cho mọi người cùng nhau học Pháp, đại khái có khoảng 12 đồng tu kiên trì tiếp tục. Duy trì được bốn năm đến khi ngôi nhà đó bị phá bỏ, tôi và hai đồng tu cùng nhau thuê một căn nhà. Tiếp tục học Pháp luyện công tập thể, chúng tôi dần dần liên lạc được với các đồng tu đã ly tán. Thức dậy lúc hai giờ sáng, tắm rửa sạch sẽ sau đó học Pháp. Đến thời điểm luyện công toàn cầu thì chúng tôi luyện công, sau đó phát chính niệm. Ban ngày cùng nhau ra ngoài giảng chân tướng, buổi tối học Pháp, ban đêm nghe các audio giao lưu chia sẻ và xem VCD. Cứ như vậy kiên trì đến hiện nay, đại khái khoảng 21 năm rồi.
Thời gian này phát sinh một số bức hại rất rõ ràng của cựu thế lực. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi bảo hộ. Đệ tử cùng người nhà đều thuận lợi vượt qua rồi.
Vào khoảng năm 2014 trở lại, sau khi tôi đang đi lên cầu thang đến ngã rẽ thì cảm giác có người ở đằng sau đánh tôi một cái. Tôi ngã ở khúc cua đó. Sau khi đứng dậy phát hiện cánh tay trái rũ xuống. Nhìn bằng mắt thịt có thể thấy xương cánh tay bị gãy. Trong tâm tôi vội xin Sư phụ gia trì. Sau khi về nhà, tôi tiếp tục học Pháp cùng đồng tu, phát chính niệm. Bởi vì người nhà đều không có ở nhà, tôi cũng không nói sự việc này với họ. Hôm đó, có một đồng tu thiên mục khai mở đến tham gia học Pháp tập thể nói rằng ở đằng sau tôi nhìn thấy một loạt âm hồn. Sau khi vị này đến vào ngày thứ hai thì không nhìn thấy nữa. Sau ngày thứ ba, tôi cảm giác xương được nối lại rồi. Tôi có thể tự mình vệ sinh và làm việc nhà. Đến ngày thứ sáu thì hoàn toàn bình thường.
Vào một ngày khoảng năm 2016, tôi đang chuẩn bị ra ngoài phát tài liệu chân tướng. Bởi vì hôm đó trời mưa nên bị cúp điện. Lối đi ngoài hành lang nhìn không rõ đường, nước thải tràn ra lối đi. Tôi trượt từ tầng ba xuống tầng một, đầu đập vào tường, mũi chân trái gập lại và các ngón chân có thể chạm vào gót chân. Trong tâm tôi nhanh chóng cầu Sư phụ: “Con cần ra ngoài phát tài liệu chân tướng cứu người. Sau đó còn cần tham gia học Pháp tập thể. Cái chân này không thể xuất hiện vấn đề”. Sau khi nói trong tâm liền nắn cái chân trở lại. Đầu cũng không còn chóng mặt nữa. Sau đó tôi dựa vào tường bước xuống lầu rồi bước ra đường (tòa nhà này ở ven đường). Chân tôi tím và sưng lên nhưng tôi không cảm thấy đau vì vậy tôi đi phát tài liệu như bình thường. Sau khi phát xong thì tham gia học Pháp tập thể. Đến điểm học Pháp, tôi vẫn vắt chéo chân như học Pháp lúc bình thường. Không hề cảm thấy chút dị thường nào. Mấy ngày sau, cái chân liền bình thường trở lại.
Vào một ngày tháng 8 năm 2020, tôi đặt một nồi nước hầm lên bàn thì vô tình dẫm phải cái túi vải trên mặt đất và bị ngã. Cái nồi rơi xuống đất. Món hầm nóng đổ lên tay trái. Lúc đó tôi kêu lên: “Cầu Sư phụ giúp đỡ con!”. Sau đó, gạt canh hầm sang một bên, tôi đi rửa tay thì phát hiện nó chỉ hơi đỏ một chút mà không có bất kỳ vết phồng rộp hay sưng tấy nào.
Sư phụ không chỉ quan tâm đệ tử mà còn chăm sóc người thân của đệ tử
Vào khoảng năm 2000, sau khi con gái tôi đạp xe đạp chở con của cháu đi học, khi trên đường về nhà thì bị xe đâm. Người tài xế gây tai nạn đã đưa cháu đến bệnh viện. Tôi đến bệnh viện chăm con và nói với tài xế rằng không vấn đề gì. Chúng tôi sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm. Tuy nhiên anh ấy vẫn đưa cho con gái tôi phí bồi thường (con gái tôi là người thường). Con gái bị gãy xương cụt, không ngồi được, chỉ có thể nằm. Mỗi ngày tôi đều cho con nghe Pháp, giới thiệu Đại Pháp cho cháu và chia sẻ thể hội. 15 ngày sau, con gái tôi đã hoàn toàn bình phục trở lại, có thể đi lại bình thường rồi. Mặc dù cháu không tu luyện Đại Pháp nhưng cháu biết Đại Pháp hảo và ủng hộ tôi tu luyện nên Sư phụ vẫn quản họ. Cảm tạ Sư phụ từ bi!
Vào khoảng năm 2014 khi chồng tôi đi xe điện và đứng chờ đèn đỏ thì bị xe ô tô đâm từ phía sau cách đó ít nhất ba mét. Người lái xe vô cùng kinh hãi. Chồng tôi từ dưới đất bò lên rồi nói không sao, cũng không bị thương gì và để người tài xế đi rồi tự mình lái xe về nhà. Một lần khác ông ấy cũng bị tai nạn, dù ông ấy không nhớ rõ thời điểm nhưng lại nhớ một vài chi tiết. Khi đang đi xe điện trên đường cao tốc thì bị một xe máy với tốc độ cao đâm từ phía sau. Chiếc xe điện lộn vài vòng rồi rơi xuống. Mọi người rất sợ hãi nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra. Ông ấy cũng không đổ lỗi cho người lái xe gây tai nạn và để họ đi. Mặc dù chồng tôi không tu luyện nhưng không can thiệp việc tôi tu luyện. Vì thế Sư phụ vẫn quản ông ấy.
Cảm tạ Sư tôn từ bi vĩ đại luôn bảo hộ chúng con. Đệ tử sẽ tận dụng tối đa thời gian, không ngừng làm tốt ba việc, không cô phụ Sư phụ từ bi cứu độ!
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/28/430906.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/19/196228.html
Đăng ngày 01-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.