Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-10-2021] Sư phụ đã đề cập rất nhiều lần trong các bài giảng của Ngài rằng:

“bất luận là chư vị làm việc gì, như giảng chân tướng, hoặc chư vị làm các việc chứng thực Đại Pháp, thì trước tiên cần đặt tu luyện tốt bản thân vào vị trí số một, chư vị thực hiện những việc đó mới càng thần thánh hơn, bởi vì chư vị là đệ tử Đại Pháp, là đệ tử Đại Pháp đang làm việc chứng thực Pháp.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007)

Sư phụ đã nói rất rõ:

“… Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực.”

(Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Đệ tử chính niệm đủ

Thầy có lực hồi thiên”

Tâm chính mọi việc sẽ được giải quyết. Dưới đây là những kinh nghiệm của tôi trong việc tiêu trừ nghiệp tư tưởng.

Trước khi tu luyện, tôi là một người có tính cẩn thận, ích kỷ, so đo thiệt hơn, tạo nghiệp rất nhiều nên toàn thân sinh đủ thứ bệnh tật như: mất ngủ, viên túi mật, bệnh tim v.v.. Đã hơn 28 năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện. Thông qua nỗ lực học Pháp và hướng nội, tôi đã dần cải thiện và thoát khỏi những bệnh tật này. Nghĩ lại quá trình tu luyện, điều khiến tôi khó quên nhất là quá trình đấu tranh với nghiệp tư tưởng.

Nghiệp tư tưởng của tôi có liên quan mật thiết đến chứng mất ngủ. Trong nhiều năm, bất cứ khi nào nghiệp tư tưởng quay trở lại, tôi lại bị mất ngủ, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc và cuộc sống của tôi. Ngay cả những ngày đầu mới đắc Pháp, khi tham gia công tác tại trạm phụ đạo, và khi tôi có mâu thuẫn với các đồng tu, nó sẽ phản ánh ra. Tôi nhớ rằng vào tháng 6 năm 1996, người phụ trách trạm phụ đạo và tôi có mâu thuẫn với nhau. Giữa tôi và anh ấy có ý kiến khác nhau rất lớn, tôi nói đông, anh ấy nói tây, nên công việc gặp nhiều khó khăn, và gây lãng phí thời gian. Lúc ấy tôi cảm thấy nó ảnh hưởng đến công việc và tu luyện của tôi, nên tôi đã đề xuất xin thôi không làm công tác phụ đạo.

Tôi nghĩ mình có thể tu một cách bình yên kể từ đó. Ngạc nhiên thay, phụ đạo viên đó đã mang đến cho tôi một khổ nạn lớn. Vì khi tôi nghỉ không làm công tác phụ đạo, chỉ vài ngày sau tờ “Nhật báo Quang Minh” đã đăng một bài báo công kích Đại Pháp. Anh nói rằng tôi quá sợ hãi nên không dám tiếp tục công tác phụ đạo sau khi xem bài báo này và v.v.. Lúc đó, sau khi nghe những lời này từ một đồng tu khác, tôi liền lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi đã đề nghị với trạm phụ đạo cấp trên cho tôi quay lại làm phụ đạo viên, nhưng bị từ chối. Tôi không có lựa chọn nào khác đành phải từ bỏ. Tuy nhiên, nghiệp tư tưởng đã tấn công tôi. Tôi nghĩ: “Việc từ chức của tôi đã dẫn đến các tác hại xấu và làm tổn hại đến Pháp”, “Sư phụ hẳn đã nổi giận”, “Thế là kết thúc rồi. Sư phụ sẽ không quan tâm đến mình nữa. Tu luyện của tôi sẽ trở thành vô ích, ” và v.v…

Vào thời điểm đó, vì không học Pháp nhiều và ngộ tính kém, nên tôi đã bị nghiệp tư tưởng dẫn động và cảm thấy tự ti, hối hận và lo lắng trong thời gian dài. Đôi khi tôi đọc những lời dạy của Sư phụ có đề cập đến việc Sư phụ đang chăm sóc cho các đệ tử của mình, tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi và lo lắng. Tôi cảm thấy trong lòng bị tổn thương và thậm chí có một số suy nghĩ cực đoan. Tuy nhiên, khi tôi nghĩ về Pháp của Sư phụ, tôi đã không thực hiện bước đó. Tuy nhiên, tôi bị mất ngủ. Sau đó tôi phải uống thuốc an thần mới có thể ngủ được, nếu không sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của tôi vào ngày hôm sau.

Sau đó, vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại Đại Pháp. Vì tôi tham gia nhóm luyện công, nhất quyết tiếp tục luyện, không khoan nhượng, tôi đã bị ĐCSTQ tống vào một trại cưỡng bức lao động và bị giam ở đó hơn một năm. Kể từ đó, tôi cảm thấy mình cũng giống như các học viên khác đang chứng thực Pháp. Tôi không còn bị cuốn theo nghiệp tư tưởng nữa. Tôi tập trung vào việc học Pháp, luyện công và giảng chân tướng. Tôi đã ở trong trạng thái rất tốt trong hơn 10 năm.

Tuy nhiên, vào đầu năm 2020, trong thời gian dịch bệnh, tôi không thể đi làm và chứng thực Pháp, nên đã dành rất nhiều thời gian để học Pháp ở nhà.

Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi đọc đoạn Pháp, không rõ vì sao nỗi sợ hãi rằng Sư phụ sẽ không chăm sóc cho tôi đột nhiên xuất hiện một lần nữa. Chứng mất ngủ của tôi quay trở lại. Trong nhiều ngày liền, bất kể tôi có phát chính niệm và phủ nhận tư tưởng này như thế nào, đều không có tác dụng. Sau đó, vào một ngày trong tháng 7 năm 2020, ĐCSTQ đã khởi động chiến dịch “xoá sổ”. Những kẻ ác đã bắt giữ, lục soát nhà tôi, và yêu cầu tôi phải viết ba tuyên bố. Mặc dù tôi không viết, nhưng tôi đã hợp tác ở một mức độ nào đó. Điều này làm gia tăng áp lực tâm lý đối với tôi. Tôi cảm thấy băn khoăn và bối rối hơn. Càng ngày tôi càng thấy khó ngủ hơn.

Vì sợ ảnh hưởng đến trạng thái công việc của mình, nên tôi lại tiếp tục uống thuốc ngủ. Đồng thời, tôi không buông lơi bản thân, nên đã lặng lẽ học và niệm Pháp liên quan

“… Chủ ý thức nhất định phải mạnh mẽ …” (Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân [1994])

trong bài “Phật tính” (Chuyển Pháp Luân quyển II) và cuốn Chuyển Pháp Luân. Điều này dần dần khiến đầu óc tôi trở nên minh mẫn và tôi hiểu được sâu sắc hơn lời giảng của Sư phụ:

“Một chủng quan niệm khi đã hình thành rồi, sẽ khống chế một đời của chư vị, lèo lái tư tưởng của cá nhân ấy, cho đến cả hỷ nộ ai lạc của người ta. Đó là hậu thiên hình thành.” (Phật tính, Chuyển Pháp Luân quyển II)

Tôi nhận ra rõ ràng rằng những chủng tư tưởng khác nhau khiến tôi mất ngủ và lo lắng đều là những quan niệm mà tôi xem là chân ngã của mình. “Cái tôi” ích kỷ sợ rằng Sư phụ có thể không quan tâm đến mình cũng là một chủng quan niệm.

Sư phụ giảng:

“Tự kỷ của chư vị là cái tự kỷ tiên thiên, Nó bất biến. Nhưng người ta khi nhận thức sự vật thì thông thường dễ hình thành một chủng quan niệm, mà chủng quan niệm ấy lại không phải tự kỷ.” (Phật tính, Chuyển Pháp Luân quyển II)

Tự kỷ tiên thiên đó chính xác là điều Sư phụ muốn cứu! Ngay khi ngộ ra điều này, tâm tôi đột nhiên sáng lên, và thư thái hơn bao giờ hết.

Nhìn lại, vì tôi không học Pháp thấu đáo, không thể phân biệt được đâu là “chân ngã” và “giả ngã”, nên tôi đã đau khổ và bối rối trong một thời gian dài. Đây là bài học kinh nghiệm sâu sắc!

Sau trải nghiệm đau thương này, tôi quan sát cẩn thận những chủng tư tưởng hậu thiên. Tôi đã không tóm bắt được nó ngay từ đầu. Tức là sau khi dùng quan niệm nghĩ vấn đề một lúc, chỉ để nhận ra rằng nó là gì, và ngay lập tức phủ nhận nó sau khi cảnh giác, và nhảy ra khỏi suy nghĩ logic của quan niệm này. Bằng cách này, sau khoảng 2 tháng, tôi dần có thể nhận ra chủng “lo lắng” này và những quan niệm khác khi chúng xuất hiện. Tôi có thể áp chế chúng, không thuận theo chúng.

Nhờ thăng hoa liên tục, tư tưởng của tôi không còn chạy loạn nữa. Tôi dần có thể chìm vào giấc ngủ mà không cần dùng thuốc. Sau đó, nghiệp tư tưởng này đã bị loại bỏ hoàn toàn.

Bản thân đang thăng hoa của tôi cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết. Cảm giác khi ngồi đả tọa của tôi đôi khi tuyệt vời như ngồi trong vỏ trứng. Tôi thực sự cảm thấy Sư phụ đang nói:

“Tục Thánh nhất khê gian

Tiến thoái lưỡng trùng thiên”

(Nhất niệm, Hồng Ngâm III)

Diễn nghĩa:

“Giữa tục và Thánh chỉ cách nhau một lằn suối nhỏ

Tiến hay thoái là khác nhau hai tầng trời”

Tôi chân thành cảm ơn Sư phụ!

Tất nhiên, đánh bại nghiệp tư tưởng không phải một lần là xong, vì các chủng nghiệp tư tưởng và quan niệm không xuất hiện cùng lúc. Chúng dần quay trở lại, vì vậy việc loại bỏ chúng là một quá trình từ từ, một quá trình do Pháp của Sư phụ dẫn hướng. Càng hiểu rõ các Pháp lý thì đánh bại chúng càng nhanh hơn.

Không chỉ nghiệp tư tưởng, mà tất cả các quan niệm đều phải được tu như thế. Sư phụ giảng:

“phá trừ quan niệm ý thức hậu thiên ấy rất khó, vì đó chính là tu luyện.” (Phật tính, Chuyển Pháp Luân quyển II)

Qua việc liên tục tìm ra các quan niệm khác nhau, liên tục bài xích và hóa giải chúng, những quấy nhiễu trong tâm sẽ bị dập tắt bất cứ lúc nào. Sư phụ giảng rằng:

“Phương thức suy xét, nhận thức, cảm kích của chư vị về tôi và Đại Pháp đều là biểu hiện tư duy người thường. Nhưng điều tôi dạy chư vị chính là vượt thoát khỏi người thường cơ mà! Hãy từ lý tính mà nhận thức Đại Pháp một cách chân chính.” (Cảnh tỉnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Khi tôi nắm chắc Pháp

“… quan niệm ý thức hậu thiên,…” (Phật tính, Chuyển Pháp Luân quyển II)

để tu luyện bản thân và tiếp tục đề cao trong Pháp, tôi cũng đã trải qua những cảm giác mà tôi chưa từng cảm thấy trước đây.

Cảm giác 1: Phát chính niệm

Tôi cảm thấy trường năng lượng mạnh mẽ hơn nhiều. Vì chú trọng đến việc loại bỏ những quan niệm và chính niệm liên tục quay trở lại, nên khi ngồi đả toạ hoặc phát chính niệm, tôi ngày càng cảm thấy bình an và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Như Sư phụ đã giảng:

“…Tuy nhiên vô luận là công năng có xuất hiện đến không gian bề mặt hay không, thì khi động chân niệm cũng có uy lực mạnh mẽ.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Dù là cứu người hay làm việc, tôi đều cảm thấy tốt hơn trước. Nó giống như mở ra một con đường để tôi tập trung vào Chính Pháp và cứu người.

Cảm giác 2: Cứu người và giảng chân tướng dễ hơn.

Tôi thường phát tài liệu giảng chân tướng trên đường đi làm và từ nơi làm việc về nhà, bằng phương thức sử dụng các công cụ điện tử. Về cơ bản nó là việc gửi tài liệu chân tướng cho chúng sinh trên khắp đất nước mỗi ngày. Nội dung là kết hợp cả văn bản và nội dung đa phương tiện, dựa trên tình huống hiện tại. Ví dụ, nếu tình hình dịch bệnh tồi tệ hơn, tôi sẽ thêm vào nội dung về bệnh dịch, nếu không thì tôi đưa nội dung giảng chân tướng khác vào. Ngay cả khi tình hình dịch bệnh ở địa phương căng thẳng và khu dân cư bị đóng cửa không cho mọi người ra ngoài, tôi vẫn gửi những thông điệp chân tướng. Tuy số lượng không lớn, khoảng chục bản, ngày nào tôi cũng gửi. Vì tình huống của tôi bắt đầu tốt hơn, số lượng nội dung tôi gửi cũng tăng lên. Hơn nữa, tôi hiếm khi gặp can nhiễu. Điều này khiến tôi cảm nhận được sức mạnh của Đại Pháp!

Đôi khi tôi cũng giảng chân tướng cho các đồng nghiệp của mình và thuyết phục họ tam thoái. Các đồng nghiệp của tôi biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công và không bao giờ lấy bất cứ thứ gì từ kho của công ty. Tinh thần làm việc có trách nhiệm, siêng năng và cống hiến của tôi thường xuyên được người quản lý và đồng nghiệp khen ngợi. Một số đồng nghiệp bí mật nói với tôi rằng các thành viên ĐCSTQ không thể sánh với các học viên Pháp Luân Đại Pháp, và xã hội sẽ tốt hơn nhiều nếu mọi người cư xử như chúng tôi. Điều này thể hiện ở chỗ Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện đức cao, có lợi cho bất kỳ xã hội nào. Việc tà Đảng bức hại một nhóm người tốt như vậy là không phổ biến.

Sự đề cao trong Pháp giúp tôi thực sự cảm nhận được những gì Sư phụ đã giảng:

“Nếu chư vị ai ai cũng có thể từ nội tâm nhận thức Pháp, ấy mới là thể hiện của Pháp uy lực vô biên —Phật Pháp lớn mạnh tái hiện ở nhân gian!” (Lời cảnh tỉnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/3/430485.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/15/196591.html

Đăng ngày 29-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share