Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Lục
[MINH HUỆ 24-08-2021] Tôi là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi. Một hôm, đồng tu điều phối đến tìm tôi, muốn tôi làm quen một chút với các đồng tu trẻ khác ở địa phương, để mọi người khích lệ lẫn nhau trong tu luyện, tránh buông lơi, và hình thành chỉnh thể. Tôi vui vẻ đồng ý, trong tâm cảm giác thấy nhiệm vụ này rất thù thắng và vinh diệu, cảm ơn Sư tôn đã an bài.
Vì biết đây là nhiệm vụ trọng đại, nên tôi càng nghiêm khắc yêu cầu hơn nữa đối với tu luyện của bản thân, vì chỉ có tu tốt bản thân, thì lời nói ra mới có thể khởi tác dụng, mới có uy lực của Pháp. Đồng thời tôi rất quý trọng các đồng tu trẻ xung quanh mình, vì có một thời gian tôi cũng từng lười biếng nên hiểu được cảm giác u ám và vô vọng của những ngày ấy, do đó tôi không muốn nhìn thấy họ lại mê mờ trong loạn tượng thế gian, hàng ức vạn năm chờ đợi chỉ là một thoáng qua mà thôi, tôi hy vọng mọi người đều có thể quay lại thực tu tinh tấn trong Đại Pháp. Như vậy, tôi kiên định phải thức tỉnh ý nguyện xưa của họ, và tôi bắt đầu kêu gọi đồng tu trẻ quay trở lại con đường Chính Pháp.
Trong quá trình này, tôi gặp rất nhiều đồng tu, ban đầu tôi phối hợp với một đồng tu nữ cùng tuổi, sau đó cũng phối hợp với đồng tu chồng. Trong nhà có con nhỏ cần chăm sóc, chúng tôi chia nhau một người ở nhà chăm sóc con, tôi ra ngoài vào các ngày thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu, còn chồng sẽ ra ngoài vào thứ Ba, thứ Năm và thứ Bảy. Buổi tối, sau khi con ngủ, tôi và chồng sẽ phát chính niệm một giờ đồng hồ để thanh trừ tạp niệm trong tư tưởng và những nhân tố tà ác can nhiễu đồng tu trẻ quay lại tu luyện Đại Pháp. Phát chính niệm xong sẽ sắp xếp ngắn gọn lịch trình cho ngày hôm sau, thỉnh thoảng cũng chia sẻ những nhân tâm xuất hiện trong khi làm việc, kịp thời nhận ra thiếu sót và hướng nội tìm.
Chúng tôi dùng những hình thức khác nhau để tiếp xúc với họ, đây là vài ví dụ: Đầu tiên chúng tôi gặp mặt hai nữ đồng tu, ngoại trừ thời gian cố định hàng tuần đến nhà học Pháp ra, tôi cũng mời họ đến nhà tôi ba ngày. Trong ba ngày ấy, chúng tôi đều trân trọng hoàn cảnh học Pháp này, không muốn bỏ lỡ dẫu chỉ một chút thời gian. Trong số họ có một nữ đồng tu nói, một tối nằm mộng, cô mơ thấy một cô gái trẻ có mái tóc dài ngang lưng cầm một sợi dây thừng đứng trên lầu và kéo cô lên, cô ấy ngộ rằng cô gái trong mộng đó là tôi (khi đó tôi để tóc dài ngang lưng), cô cảm thấy Sư phụ đang khích lệ mình, vì vậy mà bản thân đã thêm tín tâm trong tu luyện.
Một lần nọ, khi cô ấy học Pháp ở nhà tôi thì cảm thấy buồn ngủ, cứ mãi không thể đột phá, bèn hạ quyết tâm: Nếu lại buồn ngủ thì quỳ học! Lúc đang học Pháp lại buồn ngủ, cô ấy kiên quyết quỳ hai chân xuống không chút do dự, nào ngờ ngay giây phút quỳ ấy, cảm giác buồn ngủ hoàn toàn biến mất, kể từ đó học Pháp không còn buồn ngủ nữa. Mẹ cô ấy, cũng là đồng tu, nói rằng trạng thái tu luyện của con gái khác hẳn so với trước đây, dường như đã thực sự bước vào tu luyện.
Trong ba ngày mà hai nữ đồng tu này ở nhà tôi, tôi từng có một giấc mơ, trong mơ tôi rất dụng tâm chăm sóc một chậu hoa, tôi không ngừng tưới nước cho hoa, sau đó có hai chiếc lá mới xanh tươi mọc lên trong chậu. Tôi ngộ rằng đây cũng là sự khích lệ của Sư tôn, tôi biết mình đã làm đúng, và kiên định tín tâm tiếp tục làm tốt hơn nữa.
Còn có một gia đình bốn thế hệ nọ, ngoại trừ chú chủ nhà ra, các thành viên khác trong nhà đều tu luyện, hai gia đình chúng tôi cách nhau khá xa nên phải lái xe qua lại gặp nhau. Con trai trong nhà họ nói: “Mỗi lần các chị đến đây phải đi một đoạn đường dài, nên chúng tôi rất trân quý, bình thường chúng tôi cũng học Pháp tập thể với nhau”. Vậy là, cứ khoảng hai, ba tháng, gia đình họ cũng hình thành môi trường học Pháp tập thể, thỉnh thoảng chú chủ nhà cũng học Pháp chung, và chia sẻ tâm đắc rằng: “Hễ đọc xong sách Đại Pháp là tối ngủ rất ngon”.
Tôi và cô chủ nhà trong gia đình này có duyên phận rất lớn, cô nói mỗi lần bản thân cảm thấy vượt quan gặp phải bế tắc, thì tôi liền đến, chúng tôi đều ngộ rằng đây là Sư phụ phái tôi đến. Khi vượt quan cảm thấy buồn khổ, cô ấy cũng khóc, tôi kịp thời chia sẻ với cô những nhân tâm bộc lộ trong khi vượt quan, khích lệ lẫn nhau: “Người tu luyện phải dùng tiêu chuẩn cao yêu cầu bản thân, hướng nội tìm vô điều kiện, nhất định sẽ vượt qua được”. Mỗi lần có hội chia sẻ, tôi đều gửi thông tri cho cô, liên lạc với cô, và gửi quyển sách nhỏ chân tướng định kỳ cho cô ấy.
Một lần, cô bị vướng víu những chuyện vụn vặt gia đình trong suốt thời gian rất dài khiến tinh thần không khởi lên được. Khi tôi đến nhà cô ấy, cô ấy không có nhà, tôi đoán cô ấy đi giúp việc cho cửa hàng của con gái mình, nên đã đến cửa hàng để tìm cô. Lúc đó trong cửa hàng đông đúc náo nhiệt, hai chúng tôi cũng không nói được nhiều, tôi bèn phát chính niệm gia trì cho cô ấy. Khi buổi tối tan ca đóng cửa hàng, chúng tôi đi đến một ngã ba trên đường, trong bóng đêm, tôi bịn rịn nắm lấy tay đối phương như có ngàn lời muốn nói nhưng ai cũng không nói được lời nào, chỉ dùng ánh mắt khẳng định và khích lệ lẫn nhau. Ngay giây phút tôi quay đi và chia tay với đồng tu, hai mắt tôi ngấn lệ, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài, trong tâm không ngừng thỉnh cầu Sư phụ gia trì cho đồng tu, cho đồng tu thêm chính niệm, tôi cũng cảm thấy cô ấy nhất định sẽ vượt qua. Sau đó tôi nghe nói, hôm ấy cô cũng khóc. Tôi cảm thấy khi đồng tu vượt quan, chúng ta nên khích lệ và gia trì thêm cho đồng tu đang trong nạn, chứ không phải chỉ có chỉ trích, đây cũng là biểu hiện của thiện.
Để gần gũi hơn với các đồng tu mới, tôi mời họ đến nhà dùng bữa, đây cũng là cách mà tôi thường sử dụng. Tôi từ một người bình thường không biết nấu nướng, dần dần luyện được kỹ năng nấu ăn ngon, họ đều nói tôi nấu ngon, vì vậy trong toàn bộ quá trình này, tôi đều dụng tâm làm cho tốt. Phương thức này thường rất hiệu quả đối với đồng tu buông lơi thời gian lâu, hoặc con cái của đồng tu mà không lý giải được tu luyện của mẹ mình, vì khi dùng bữa, mọi người đều rất thoải mái, khi chia sẻ cũng dễ tiếp thu quan điểm của tôi.
Có một lão đệ tử tu luyện lâu năm, con trai của bà luôn không hiểu bà, cũng không bao giờ muốn bà nói những gì liên quan đến Đại Pháp trước mặt cậu ấy. Người mẹ (đồng tu) này trước đây khi nói chuyện với tôi cũng thận trọng, vì sợ làm con trai tức giận. Bà cảm thấy lúc con trai còn nhỏ đã tận mắt nhìn thấy bà bị cảnh sát bắt cóc và đưa lên xe cảnh sát, vì bà mà cậu ấy bị tổn thương rất lớn, do đó đối với việc chúng tôi muốn kết giao với cậu ấy, bà cảm thấy thật khó. Trùng hợp cậu ấy sắp kết hôn, nói muốn tìm người đi cùng cậu để chọn địa điểm tổ chức tiệc cưới, đồng tu dẫn tôi và chồng đến nhà cậu ấy. Nghe nói chúng tôi muốn giúp cậu tìm địa điểm tổ chức tiệc cưới, cậu ấy rất cảm động và lịch sự mời chúng tôi vào nhà, rót trà mời chúng tôi, vì tôi và chồng ăn mặc sạch sẽ chỉnh chu, nói chuyện rất có lý lẽ, vẻ ngoài cũng là một đôi nam thanh nữ tú mà ai cũng ngưỡng mộ, nên đã để lại ấn tượng rất tốt trong lòng cậu ấy.
Vì vậy, nhờ sự an bài của Sư tôn, chúng tôi đã kết được thiện duyên. Do con trai đồng tu chưa xem qua sách Đại Pháp, nên không liễu giải hoàn toàn Đại Pháp. Vì vậy chúng tôi không thể yêu cầu cậu ấy lập tức học Pháp, đầu tiên phải để cậu ấy liễu giải từ từ, rằng đệ tử Đại Pháp chúng ta không phải đều là người lớn tuổi, còn có rất nhiều những đệ tử trẻ như chúng tôi, hơn nữa điều kiện kinh tế của gia đình chúng tôi rất tốt, để cậu ấy hiểu rằng không phải chỉ có những người mà cuộc sống không còn hy vọng mới tu luyện Đại Pháp; trong xã hội này, người có chút tiền sẽ rất ra vẻ sĩ diện và cao ngạo, còn biểu hiện của chúng tôi nhẹ nhàng, thân thiện và hòa ái khiến cậu ấy cảm động rất nhiều.
Sau khi sắp xếp tất cả, chúng tôi mời cậu ấy và vợ đến nhà dùng bữa, đối với cuộc gặp gỡ này, chúng tôi đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc nướng tại nhà, dành cả buổi sáng để cắt thịt, xiên que và nướng than, đây là lần đầu tiên chúng tôi làm món nướng, đối với người mới vào bếp thì điều này không hề dễ dàng chút nào. Bây giờ nhìn lại, tôi thấy rằng mỗi chuỗi công việc tôi thực hiện vào thời điểm đó là mỗi bước đi trong tu luyện của mình.
Sau khi ăn trưa xong, tôi tiếp tục mời họ ở lại nhà tôi dùng bữa tối, khi đó bàn ăn và nhà bếp là một mớ lộn xộn, nhưng tôi chỉ cần 30 phút là thu dọn hoàn tất, toàn bộ quá trình như có Thần trợ giúp vậy, bản thân tôi cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi thu dọn xong nhà bếp, tôi giảng rất nhiều chân tướng Đại Pháp cho họ, và chia sẻ những trải nghiệm của tự thân sau khi đắc Pháp: Nếu không tu luyện, tôi và chồng cũng giống như những người trẻ trong xã hội này, gặp xích mích sẽ không qua được, sẽ chọn ly hôn, nhưng Đại Pháp đã thay đổi vận mệnh chúng tôi, v.v.. Chúng tôi đã trò chuyện suốt một buổi chiều. Cuối cùng, tôi bày tỏ sự chân thành từ tận đáy lòng mình, gồm cả tâm thái có trách nhiệm với sinh mệnh, tôi nói với cậu ấy: “AA này, học Pháp nhé, Đại Pháp rất khó được”. Điều tôi không ngờ là cậu ấy đã nhanh chóng đồng ý. Khi đó tôi cảm thấy hết sức vui sướng, từ một người mang thiên kiến với Đại Pháp, chưa bao giờ lý giải được Đại Pháp, thì nay đã đồng ý học Pháp, chỉ trong một thời gian rất ngắn, thực sự phải cảm tạ sự từ bi gia trì của Sư tôn, đệ tử Đại Pháp chỉ cần dụng tâm thực hiện, tất cả đều có an bài tốt nhất.
Buổi tối khi vị đồng tu mới này về nhà, đã học ngay Bài giảng thứ nhất, kể từ đó, chúng tôi trở thành một nhóm nhỏ học Pháp, mỗi tuần cậu ấy đều đến, nếu có thời gian, cậu ấy và vợ sẽ cùng nhau học Pháp ở nhà. Trước đây họ luôn cãi nhau, từ sau khi học Pháp, hai người không còn tranh chấp nữa. Sau khi mẹ cậu ấy biết, bà đã khóc: Nhiều năm như vậy, cuối cùng thì tâm nguyện hy vọng con trai có thể lý giải Đại Pháp đã trở thành hiện thực, đồng tu hết lòng cảm tạ ân Sư tôn nhọc tâm cứu độ.
Trong thời gian dịch bệnh, vì phong tỏa toàn thành phố, cộng thêm chúng tôi không thể liên lạc được với đồng tu, cũng không thể giảng chân tướng, vì vậy đã gặp rất nhiều trở lực ở phương diện cứu người, trong tâm tôi rất lo lắng, cũng rất thấp thỏm về các đồng tu trẻ, không biết trạng thái của họ gần đây có tốt hay không. Vì vậy, tôi đã đột phá phong tỏa tiểu khu, đến nhà đồng tu điều phối, khi đó cô ấy không có nhà, người nhà cô ấy ra mở cửa. Tôi bèn để lại giấy nhắn trên bàn: Trong thời gian dịch bệnh, chúng ta nên làm thế nào? Sau này liên lạc qua email nhé.
Khi đồng tu về nhà được biết tôi đến, đầu tiên cảm thấy ngạc nhiên lắm, không biết sao tôi có thể đột phá được phong tỏa nghiêm ngặt mà đến tiểu khu của các cô ấy, sau khi nhìn thấy tấm giấy, đồng tu cảm giác cay cay ở mắt và gần như rơi lệ. Vậy là chúng tôi đã hẹn trong email thời gian và địa điểm để gặp nhau, cô ấy cũng mang cho tôi tấm dán chân tướng. Sau khi gặp được đồng tu, tôi cảm nhận được sức mạnh của chỉnh thể, chúng tôi lại tiếp tục hạng mục cứu người.
Lúc đó được biết có đồng tu A sống một mình, thời gian gần đây trạng thái tu luyện không tốt lắm, luôn buồn ngủ, tôi cảm thấy bản thân cô ấy ở nhà như vậy rất khó đột phá trạng thái hiện tại, nên tôi đã có ý tưởng đưa cô ấy đến nhà tôi, tôi tìm gặp cô ấy và nói rõ ý định, đồng tu lịch sự từ chối, có thể quan niệm đằng sau cô ấy đang can nhiễu, không muốn chúng tôi hình thành chỉnh thể. Hôm sau, đồng tu khác đến nhà tôi, và mời đồng tu A đi cùng, mọi người chia sẻ tập thể, đồng tu A rất nhanh thanh tỉnh và đồng ý ở lại nhà tôi, cùng tham gia học Pháp tập thể, lần ở này là hai tháng. Trong thời gian hai tháng, chúng tôi cùng luyện công buổi sáng sớm, sau khi cô ấy tan sở, buổi tối chúng tôi lại cùng học Pháp, trạng thái của đồng tu tốt lên từng tuần, khuôn mặt sưng tấy hồi phục bình thường vào tuần thứ hai, và da mặt trở nên trắng sáng hồng hào.
Vào ngày mà đồng tu A đến ở lại nhà tôi, còn có một đồng tu khác đã nhảy tường vượt qua phong tỏa của tiểu khu, trùng hợp gặp chồng tôi ở dưới lầu, mọi người gặp nhau đều rất vui mừng, cứ như người nhà đoàn tụ sau một thời gian dài vắng bóng. Đêm ấy chúng tôi phát chính niệm cùng nhau, đồng tu A đã khóc, cô ấy biết tất cả những điều này đều là sự từ bi an bài của Sư phụ. Cứ như thế, chúng tôi hầu như đều ở cùng nhau mỗi ngày, hình thành chỉnh thể.
Tôi dùng cách khích lệ đồng tu để chia sẻ với cô ấy, điều không ngờ là, trong quá trình này, đồng tu chồng đã hoàn toàn bỏ được chấp trước căn bản, từ đó trở nên tinh tấn. Mỗi ngày chúng tôi học Pháp, luyện công, phát chính niệm, trạng thái tu luyện của mỗi người đều được điều chỉnh rất tốt.
Bởi vì tôi phải chuẩn bị ba bữa cơm một ngày cho mọi người, đôi khi là bữa ăn cho sáu hoặc bảy người, bây giờ tôi đã trở thành một đầu bếp thuần thục, nấu cơm vừa nhanh vừa ngon. Đồng tu A thường mỉm cười nói: “Trước đây phải tìm người giúp việc lớn tuổi, bây giờ đổi lại phục vụ chúng tôi. Dì ở nhà cháu trong hai tháng này được đối xử tốt như mẹ chồng vậy”.
Đây là một tình tiết khác, cách đây vài ngày, khi tôi đi gội đầu, người thợ cắt tóc đã nói với tôi: “Từ khi thấy nhà chị lái xe đến đây, nhìn là biết gia đình rất giàu có, nhưng khi tiếp xúc với chị và con chị, mới nhận thấy nhà chị rất khiêm tốn, không giống như những người có tiền khác cứ ồn ào ra vẻ”.
Tôi trả lời: “Trước đây tôi cũng giống như họ, tu luyện Đại Pháp đã thay đổi tôi, khiến tôi cảm thấy không có gì phải sĩ diện cao ngạo như vậy cả”.
Nhớ lại trải nghiệm của tôi và chồng khi tham gia hạng mục Đại Pháp, cũng có rất nhiều điều đáng ngạc nhiên đã xảy ra: Vì để duy hộ hoàn cảnh học Pháp tập thể, trong thời gian đó, chồng tôi đảm nhận nhiệm vụ tài xế; chỉ cần đến ngày học Pháp, sau khi anh ấy dùng bữa tối xong, từ nhà tôi sẽ đi đón đồng tu B gần đó (nhà tôi ở phía Bắc của thành phố), sau đó lái xe đến phía Nam thành phố đón đồng tu C, cuối cùng cả xe di chuyển đến nhà đồng tu D ở phía Đông để học Pháp. Toàn bộ hành trình này mất 45 phút dù tốc độ không hề chậm. Cứ như vậy, anh ấy đã lái xe trong khoảng năm tháng, ba lần một tuần, dù mưa hay nắng, mãi đến gần Tết mới ngừng lại.
Năm đó là một năm gia đình chúng tôi sử dụng xe nhiều nhất, nhưng suốt cả năm chỉ bị một biên bản vi phạm với mức phạt 50 Nhân dân tệ. Trong những năm trước, số tiền phạt của chúng tôi về việc vi phạm lái xe thường nhiều hơn bốn chữ số. Vì vậy, tôi và chồng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, và tôi thực sự cảm nhận được sự mỹ diệu trong tu luyện Đại Pháp.
Sau khi làm xong những việc này, cảm ngộ lớn nhất của tôi là: Ban đầu tôi chỉ có tâm muốn giúp đỡ mọi người, nhưng sau cùng nhận ra rằng tôi đang giúp chính mình. Thông qua tham gia hạng mục Đại Pháp, trạng thái tu luyện của tôi và đồng tu chồng đã được điều chỉnh rất tốt, chúng tôi luyện công vào sáng sớm, trưa học Pháp, chiều đi ra ngoài cứu người, mỗi ngày tìm ít nhất một đồng tu trẻ không mấy tinh tấn hoặc đồng tu bị rớt lại phía sau để tiến hành chia sẻ, trong quá trình này cũng tu bỏ không ít nhân tâm.
Một đồng tu đã nhận xét về tôi: Trong sự kiện tìm lại các đồng tu trẻ này, tôi có một tinh thần trách nhiệm bẩm sinh. Trong quá trình thực hiện, tôi cũng cảm thấy quả thực không quá khó, tôi biết tất cả những điều này này là nhờ sự gia trì của Sư phụ mới có thể thuận lợi như vậy. Khả năng ngôn ngữ của tôi không mấy tốt, nhưng khi tôi thực hiện sự việc chính đáng này, thì cảm thấy dường như trí huệ tuôn trào như dòng suối bất tận, sau đó tôi cảm thấy những gì mình vừa nói rất trật tự và có tính tác động.
Khi tôi học Pháp xong, ba đồng tu chúng tôi bước trên con đường về nhà, ánh trăng chiếu vào ba người chúng tôi, lúc ấy, một niệm đầu chợt hiện lên trong đầu tôi: Vào tương lai không xa, mỗi người chúng tôi sẽ trở về vũ trụ của mình, sẽ không gặp lại nhau nữa, cho nên hiện tại chúng ta nhất định phải trân quý thánh duyên quý báu này, trân quý mỗi từng đồng tu xung quanh, trân quý mỗi từng chúng sinh.
Cuối cùng, con cảm tạ sự từ bi khổ độ của Sư tôn, nhân đây, con muốn nói một câu sâu sắc rằng: “Sư phụ ơi, cảm tạ Ngài, Ngài thật vất vả!”
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/24/青年弟子珍惜圣缘-共同精進-429010.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/8/196073.html
Đăng ngày 08-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.