Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp Thù Vũ tại Singapore

[MINH HUỆ 04-07-2021]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 4 năm 2020. Là một học viên mới, tôi muốn chia sẻ về những trải nghiệm của mình trong năm qua.

Giảng chân tướng trực diện

Tôi hiểu rằng Sư phụ Lý Hồng Chí (người sáng lập ra Pháp Luân Đại Pháp) đã an bài cho mỗi học viên một con đường tu luyện khác nhau. Là một chuyên gia tư vấn về nhân sự, tôi có rất nhiều cơ hội để giao thiệp với những người Trung Quốc làm việc tại Singapore. Tôi tin rằng giảng chân tướng trực diện chính là con đường tu luyện của tôi.

Vì nhiều người Trung Quốc không nói tiếng Anh, tôi thường tình nguyện làm thông dịch viên để có thể giảng chân tướng cho họ. Một ngày, tôi đến trung tâm kiểm tra y tế để lấy tài liệu. Trên đường trở về, tôi gặp năm người Trung Quốc đến đó để kiểm tra y tế. Tôi lặng lẽ cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi và phát chính niệm. Tôi mỉm cười và chào họ. Họ đều cười đáp lại tôi. Tôi mở lời bằng cách hỏi họ từ đâu đến. Một người nói họ đến từ tỉnh Hà Bắc. Sau đó tôi nói, “Đồ uống Hengshui từ tỉnh của bạn rất nổi tiếng. Hồi tôi còn đi học, các bạn học ở tỉnh của bạn thường mang một ít đến cho cả lớp uống thử. Tất cả chúng tôi đều rất thích.” Tất cả bọn họ đều cười.

Tôi hỏi một người khác xem anh ấy từ đâu đến. Anh ấy tình cờ lại đến từ một thành phố cách quê vợ tôi có hai giờ lái xe. Theo cách này, tôi đã có thể giảng chân tướng một cách rất thân thiện.

Tôi nói, “Chúng ta hẳn phải có mối quan hệ nhân duyên mới gặp được nhau ở Singapore và tôi muốn chia sẻ với các bạn thông tin quan trọng.” Sau đó tôi hỏi liệu họ đã nghe đến việc thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cùng các tổ chức liên đới của nó hay chưa. Họ lắc đầu. Tôi nói, ‘Đó là cách để giúp các bạn được bình an. Khoảng hai nghìn năm trước, Hoàng đế La Mã Nero vì lòng đố kỵ đã bức hại các tín đồ Cơ Đốc giáo. Ông ta cử các thân tín của mình cải trang thành những người theo đạo Cơ đốc, tiến hành đốt phá khắp nơi, sau đó đổ tội cho những người theo đạo Cơ đốc và kích động lòng căm thù của người dân La Mã đối với người theo Cơ đốc giáo. Đế chế La Mã đã ném những tín đồ Cơ đốc giáo vào các đấu trường làm mồi cho sư tử để mua vui. Nhưng kẻ ác đã bị trừng phạt. Các trận dịch ở La Mã đã khiến vô số người thiệt mạng, kể cả những kẻ thích thú khi xem sư tử ăn thịt tín đồ Cơ đốc giáo. Trận dịch thứ tư đã khiến năm mươi triệu người mất mạng.”

Một người trong số họ nói, “Điều này thì liên quan gì đến chúng tôi?” Tôi nói, “Câu hỏi này rất hay. Chế độ hiện nay của Trung Quốc đang làm điều tương tự như người La Mã cổ đại. Họ đã ma giáo hóa Pháp Luân Đại Pháp và kích động lòng thù hận chống lại các học viên. Chẳng phải thật đáng sợ hay sao khi nghĩ đến hậu quả?” Tôi tiếp tục, “Đảng Cộng sản đã tung ra rất nhiều tuyên truyền thù hận để bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp. Vụ tự thiêu Thiên An Môn được dàn dựng chính là một trong số đó. Trước hết, chúng ta đều biết an ninh trên quảng trường Thiên An Môn nghiêm ngặt như thế nào. Việc mang xăng vào khu vực đó gần như là không thể được“. Tất cả đều gật đầu đồng ý.

Sau đó tôi hỏi liệu có ai trong số họ hút thuốc hay không? Một người trong đó nói rằng anh ấy có hút thuốc. Tôi nói, “Các bạn cảm thấy như thế nào khi bị bỏng bởi một điếu thuốc?. Các bạn thậm chí còn không chịu nổi đau đớn khi bị bỏng bởi một điếu thuốc phải vậy không? Vậy các bạn cứ hình dung xem làm sao một người có thể tưới xăng lên người rồi châm lửa đốt và ngồi đó để chờ được quay phim. Như các bạn đã biết, toàn bộ quá trình được quay bằng nhiều máy quay video từ mọi góc độ, giống như quay cảnh cho một chương trình truyền hình. Liệu thực tế của vụ tự thiêu có thể xảy ra như thế được không? Trước khi cuộc bức hại bắt đầu, đã có hơn 100 triệu học viên Pháp Luân Đại Pháp, và cả nước đều biết rằng những học viên này là những người tốt tin vào Chân-Thiện-Nhẫn. Pháp Luân Đại Pháp rõ ràng là cấm sát sinh. Các học viên thậm chí còn không ăn thịt sống, chứ đừng nói đến việc tự sát.” Một trong số họ nói, “Đúng vậy!” Những người khác cũng gật đầu.

Tôi tiếp tục, “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Tôi nói với các bạn chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và hy vọng các bạn sẽ không tin vào những lời dối trá của ĐCSTQ. Tôi không muốn thấy bài học đau đớn của những người La Mã xảy ra với chúng ta. Tôi chân thành hy vọng rằng mỗi người trong các bạn sẽ được bình an vô sự trong trận đại dịch này.” Họ gật đầu và nói, “Xin cảm ơn!”

Tôi tiếp tục, “Vừa rồi, tôi đã đề cập đến việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Khi người Trung Quốc còn đi học, họ đều phải gia nhập Đoàn Thanh niên Cộng sản. Sau khi bắt đầu đi làm, họ được yêu cầu phải vào Đảng. Khi gia nhập ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, họ buộc giơ tay phải lên thề rằng họ sẽ cống hiến đời mình cho Đảng Cộng sản và các tổ chức liên đới của Đảng. Hãy suy nghĩ về việc đó. ĐCSTQ là vô thần, vậy tại sao họ lại buộc mọi người phải tuyên thệ?

Tôi tiếp tục nói: “Đảng Cộng sản đã thực hiện nhiều chiến dịch chính trị khác nhau để bức hại người Trung Quốc, bao gồm cả vụ thảm sát Thiên An Môn năm 1989 và cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Công. Họ đã giết hại 80 triệu người Trung Quốc trong quá trình cầm quyền của họ. Chẳng phải ĐCSTQ nên trả giá cho những tội ác mà nó đã gây ra hay sao?!” Tất cả bọn họ đều gật đầu đồng ý. Tôi nói, “ĐCSTQ cũng biết nó sẽ gặp phải sự diệt vong, vì vậy nó buộc mọi người phải tuyên thệ và chịu tội cho nó.”

Một trong số họ gật đầu và nói, “Đúng vậy.”

Tôi tiếp tục, “Vì vậy, tôi hy vọng các bạn sẽ phá bỏ bỏ lời thề này vì tương lai của chính các bạn và sự an toàn của gia đình các bạn bằng cách thoái xuất khỏi tổ chức xấu xa này. Các bạn là một phần của ĐCSTQ trừ khi các bạn thoái xuất khỏi nó, vì vậy các bạn phải từ bỏ nó. Có đáng buồn không? Thần chỉ xét nhân tâm, nên các bạn có thể thoái xuất bằng bí danh“. Tất cả đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi cũng đưa cho mỗi người một chiếc bùa hộ mệnh và bảo họ hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!”

Khi tôi rời đi, tất cả bọn họ đều rất vui vẻ vẫy tay chào tôi. Từ tận đáy lòng tôi rất vui vì họ đã lựa chọn đứng về phía Thiện.

Một vài tháng trước, tôi đến một cơ quan Chính phủ. Khi tôi đến nơi, một chiếc xe buýt trung chuyển đến, và một nhóm người Trung Quốc bước xuống. Tôi không chắc làm thế nào để giảng chân tướng cho nhóm người đó. Sau đó tôi nghĩ, “Vì Sư phụ đã an bài cho họ đến nghe sự thật, nên hẳn là mình phải có cách nào đó. Vì vậy, tôi đã phát chính niệm trong khi cầu xin Sư phụ ban cho tôi trí huệ.

Tôi chợt nhận ra, “Tôi có tờ rơi trong xe!” Tôi nhanh chóng chạy ra xe và lấy chúng. Tôi đã tìm thấy 27 bản tờ rơi giảng chân tướng khác nhau.

Tôi đến điểm xe buýt trả khách và phát chính niệm. Xe buýt đón họ vẫn chưa đến và đây là cơ hội để tôi giảng chân tướng. Tôi phát chính niệm cường đại để giải thể hết thảy can nhiễu ngăn trở họ hiểu chân tướng.

Tôi bước đến gần họ và mỉm cười, “Chỉ là muốn nhắc nhẹ quý vị giữ giãn cách trong thời kỳ đại dịch này.” Họ ngừng nói chuyện và lặng lẽ nhìn tôi. Sau đó tôi nói, “Vì sự an toàn của chính các bạn, hãy vui lòng đọc kỹ tờ rơi này.” Vừa nói, tôi vừa phát từng tờ một. Tôi đã phát tổng cộng 26 bản, còn lại một bản. Tôi tự nhủ: “Ơn trời đủ rồi. Xin tạ ơn Sư phụ!” Vào lúc đó, một người phía sau tôi nói: “Xin hãy cho tôi một bản. Tôi chưa có.” Tôi quay lại và đưa tờ rơi cuối cùng cho anh ta. Vì vậy, tôi đã phát đúng 27 tờ rơi cho 27 người.

Tôi rất cảm động khi mọi người đều đọc thông tin một cách cẩn thận. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã an bài một cơ hội như vậy để tôi có thể phát tài liệu cho họ. Tôi chân thành hy vọng rằng họ sẽ chấp nhận chân tướng.

Tu luyện là nghiêm túc

Sau sự sự việc này, tôi nảy sinh tâm hoan hỷ. Tôi trở nên tự mãn và nghĩ rằng mình có bản sự. Vài ngày sau, tôi cũng làm việc tương tự và phát tài liệu cho hành khách. Nhưng lần này, nó không khởi tác dụng. Một người đàn ông đến gần tôi và quát lên, “Đây là về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không muốn!“ Nói xong, anh ta ném tờ rơi về phía tôi. Sau đó một người khác đến và chửi bới tôi. Tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế trước đây và tôi không biết phải làm gì. Trong một lúc, tôi cảm thấy như bị bủa vây bởi tà ác, và tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi không biết phải nói gì. Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm và nói, “Tôi chỉ muốn các bạn được an toàn và không bị lừa dối bởi những lời dối trá của ĐCSTQ.” Nói xong tôi rời đi.

Sau đó, tôi liên tục hướng nội. Tại sao việc này lại xảy ra? Tôi nhận ra xuất phát điểm của việc phát tài liệu chân tướng lần này không chính. Tôi đã không đối đãi nghiêm túc với việc cứu người và tôi không Thiện đối với những hành khách này. Thay vào đó, tôi làm việc này với tâm hiển thị mạnh mẽ. Việc cứu độ chúng sinh là nghiêm túc và thần thánh biết bao! Sau trải nghiệm lần này, tôi không ngừng nhắc nhở bản thân rằng mình phải bảo trì chính niệm khi cứu người.

Một lần, tôi giảng chân tướng cho ba người Trung Quốc sau khi tôi tình nguyện thông dịch cho họ. Một người lắng nghe rất chăm chú, và người thứ hai thì lơ đễnh. Người thứ ba lúc đầu có vẻ mặt không biểu cảm nhưng sau đó đột nhiên hét vào mặt tôi khi tôi đề cập đến việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Mặt anh ta dúm lại vì tức giận. Hành vi của anh ta thậm chí còn khiến những người qua đường hoảng sợ. Tôi đã cố gắng trấn an anh ta, nhưng không có ích gì. Anh ta không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để nói chuyện. Lúc đó, tôi đã bị cảm xúc của anh ta chi phối và nghĩ cách tranh luận với anh ta. Anh ta không cho hai người khác nghe và yêu cầu họ phải đi cùng anh ta.

Người sẵn sàng lắng nghe không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi. Anh ấy liên tục quay lại nhìn tôi. Anh ấy trông rất bất lực và buồn bã, như thể anh ấy đang nói, “Bạn vẫn chưa nói cho tôi biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Bạn vẫn chưa bảo tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Bạn vẫn chưa cứu tôi!” Nhìn họ bỏ đi, tôi không thể tĩnh lại được trong một thời gian dài. Tôi hối hận vì mình đã không làm tốt và chưa cứu được họ.

Sau đó tôi tự nhủ, “Hối tiếc chẳng ích gì. Mình vẫn phải vực dậy sau khi trượt ngã và làm tốt hơn vào lần sau.”

Tôi hướng nội, và nhận ra rằng tôi đã đối đãi với việc học Pháp một cách hình thức và tôi đã không học Pháp tốt. Tôi không làm việc chiểu theo Pháp. Thứ hai, tôi có tâm tranh đấu và không Thiện đãi với tất cả mọi người. Thứ ba, tôi đã không thanh trừ sự can nhiễu bằng thiện tâm khi tôi bị lèo lái bởi cảm xúc của mọi người, điều này khiến họ mất đi cơ hội hiểu được chân tướng. Tôi tự nhủ rằng mình phải giữ bình tĩnh khi gặp phải trường hợp như vậy một lần nữa.

Không lâu sau, dưới sự an bài của Sư phụ, tôi đã gặp ba người Trung Quốc khác. Khi tôi giảng chân tướng, hai người chăm chú lắng nghe, còn người thứ ba thì thờ ơ. Lần này, tôi đã không bị thái độ của anh ta chi phối. Vì vậy, tôi đã giảng chân tướng cho những người sẵn sàng lắng nghe. Tôi cố gắng hết sức tương tác với họ để có thể tháo gỡ những nút thắt trong tâm của họ. Cả hai đều chấp nhận chân tướng. Một người chân thành cảm ơn tôi, và người kia nói, “Đảng Cộng sản chỉ toàn là lừa dối. Chỉ sau khi ra nước ngoài, tôi mới nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp hoàn toàn không giống như Đảng Cộng sản Trung Quốc tuyên truyền.”

Tôi đã nói chuyện với người tỏ vẻ thờ ơ nhưng anh ấy không muốn nói chuyện. Thật tốt là cuối cùng anh ấy đã hiểu ra sự bại hoại của ĐCSTQ và đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tuy nhiên, anh ấy vẫn không hoàn toàn hiểu được chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chân thành hy vọng rằng anh ấy sẽ có một cơ hội khác để hiểu thêm chân tướng về Đại Pháp.

Thức tỉnh

Là một học viên mới, tôi muốn theo kịp tiến trình Chính Pháp càng sớm càng tốt. Tôi trở nên lo lắng đến mức tôi thường giảng chân tướng cho mọi người trong mơ. Một ngày nọ tôi có một giấc mơ. Trong giấc mơ này, một Pháp Luân khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, và Sư phụ đã đến đưa chúng tôi về nhà. Mỗi đệ tử Đại Pháp hóa thành cầu vồng và phóng thẳng lên mây. Tôi cũng biến thành cầu vồng và bay thẳng đến Pháp Luân lớn trên bầu trời. Khi tôi chuẩn bị bước vào Pháp Luân, tôi đột nhiên nhớ ra rằng mình vẫn còn nhiều tâm chấp trước cần buông bỏ. Với suy nghĩ này, tôi rơi trở lại trái đất và tỉnh dậy.

Cảnh tượng trong giấc mơ đó vẫn còn sống động vào sáng hôm sau. Tôi hết sức minh bạch rằng tôi sẽ không thể trở về gia viên thực sự của mình nếu tôi không loại bỏ các chấp trước, bất kể tôi đã làm được bao nhiêu trong việc giảng chân tướng. Sư phụ đang điểm hóa cho tôi và yêu cầu tôi học Pháp thật tốt và thực sự tu luyện bản thân.

Sau đó, tôi nhìn lại những gì mà tôi đã làm trong suốt cả ngày hôm đó trên đường về nhà. Tôi nghĩ rằng hôm nay mình đã làm rất tốt. Tôi đã giảng chân tướng cho một số người Trung Quốc. Họ đã chấp nhận những gì tôi nói và thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi đã khá hài lòng với bản thân.

Tuy nhiên, khi tôi về nhà và nhìn vào ảnh của Sư phụ, tôi cảm thấy rằng Sư phụ trông rất nghiêm khắc. Lòng tôi nặng trĩu. Tôi suy nghĩ một lúc nhưng không thể tìm ra được là mình đã làm gì sai, vì vậy tôi đã bỏ qua.

Ngày hôm sau, người thuê nhà của tôi đến phàn nàn về ngôi nhà của tôi. Bà ấy là người Trung Quốc. Đầu tiên, bà ấy nói rằng cách âm của nhà tôi không tốt và máy điều hòa có vấn đề. Và sau đó bà ấy bắt đầu khoe khoang về con trai mình. Bà ấy nói rằng con trai bà ấy bằng tuổi tôi và rất thành đạt. Anh ấy có một công ty lớn và rất giàu có.

Tôi cảm thấy khó chịu và tự nhủ, “Vậy tạ sao bà lại thuê nhà tôi một thời gian dài như vậy nếu bà không thích cơ chứ? Tại sao con trai bà không mua cho bà một căn nhà nếu anh ta giàu có như thế?” Tôi không muốn nghe bà ấy nói vì vậy tôi lấy cớ rời đi.

Khi trở về nhà, trong tâm tôi ngập tràn những tư tưởng tiêu cực về những điều mà bà ấy nói. Đột nhiên tôi nhận ra rằng mình là một học viên. Làm sao tôi lại có thể có nhiều tư tưởng tiêu cực đến vậy? Tại sao tôi lại bị động tâm. Và tôi đã hướng nội.

Tôi sẽ không thấy khó chịu nếu bà ấy nói, “Cái cây bên ngoài không tốt.” Thế thì tại sao tôi lại phát cáu khi bà ấy chê bai nhà của tôi? Đó là bởi vì tôi đã có chấp trước đối với ngôi nhà của mình. Tôi cũng nhận thấy tâm tranh đấu, tâm hiển thị, tâm tật đố và tư tâm của bản thân.

Bởi tâm chấp trước vào danh và lợi, tôi cảm thấy tức giận khi bà ấy khoe khoang về con mình. Tôi nhận ra rằng những lời nhận xét của bà ấy đã khiến tôi bộc lộ ra rất nhiều tâm chấp trước mà tôi vẫn ôm giữ. Bà ấy đến đây để giúp tôi đề cao trong tu luyện.

Khi nhận ra điều này, tâm tôi lập tức tở nên khoáng đạt. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi theo cách này. Tôi nói, “Con xin tạ ơn Sư phụ.” Sư phụ đã cười với tôi khi tôi nhìn vào bức ảnh của Ngài. Tôi nghĩ đó chính là bởi tôi đã học cách chân chính hướng nội thay vì chỉ nói về nó.

Thanh trừ tâm tật đố ẩn sâu

Tôi đã đọc kinh văn Sư phụ giảng về tâm tật đố rất nhiều lần. Tôi không bao giờ thực sự nghĩ rằng điều Sư phụ giảng lại ứng với tôi. Tôi cảm thấy rằng mình không có tâm tật đố. Đó là bởi vì tôi chưa có được thể ngộ sâu về Pháp. Vừa rồi, một sự việc hết sức bình thường đã khiến tôi bộc lộ hoàn toàn tâm tật đố. Con xin tạ ơn Sư phụ!

Vợ tôi cũng là một học viên mới. Cô ấy chưa hoàn toàn hiểu được Chính Pháp là gì vì vậy cô ấy chưa giảng chân tướng cho bất kỳ ai. Tôi lo cho trạng thái tu luyện của cô ấy và thử nhiều cách để giúp đỡ cô ấy. Tôi đã chia sẻ thể ngộ về tiến trình Chính Pháp với cô ấy và cũng học Pháp cùng cô ấy. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể tháo gỡ những nút thắt trong tâm của cô ấy vì vậy tôi cảm thấy khó chịu với cô ấy.

Cuối cùng, một điều nhỏ nhặt đã châm ngòi cho mọi bất mãn của tôi đối với cô ấy. Vợ tôi đang mang bầu nên tôi rất quan tâm đến việc cô ấy ăn gì. Một ngày nọ, khi tôi hỏi trong ngày cô ấy đã ăn gì, cô ấy nói rằng cô ấy không cảm thấy khỏe, vì vậy cô ấy chỉ ăn một ít ngô cho bữa trưa. Tôi tức giận và hét vào mặt cô ấy, “Em không biết là em đang có thai sao?! Làm sao con của chúng ta có thể có đủ dinh dưỡng và lớn lên chỉ bằng một bắp ngô? Em đã không ăn uống đúng cách, và em cũng không tham gia vào các hoạt động của Chính Pháp!” Tôi đã mất bình tĩnh và không hành xử giống như một học viên chút nào cả.

Vợ tôi bật khóc nhưng cô ấy không nói gì cả. Vài phút sau, tôi bình tĩnh lại và chỉ khi ấy tôi mới nhớ ra mình là một học viên. Tôi biết mình đã không qua được khảo nghiệm và tâm tính của tôi chưa đạt tiêu chuẩn. Tôi bắt đầu hướng nội và tự hỏi tại sao tôi lại trở nên tức giận như vậy.

Tôi nhận thấy chấp trước vào tình của mình đối với đứa bé. Tôi không nhớ rằng vợ mình tu luyện Đại Pháp, vì vậy Sư phụ đang chăm sóc cho cô ấy và đứa bé. Tôi nhận ra rằng sự lo lắng của tôi hoàn toàn là quan niệm của một người thường.

Thứ hai, tôi phát hiện ra tâm coi thường người khác. Tôi cảm thấy mình làm tốt hơn vợ vì tôi đã ra ngoài giảng chân tướng và phát tài liệu giảng chân tướng. Tuy nhiên, là một học viên mới, tôi còn cách quá xa trong tu luyện! Các học viên khác không bao giờ chỉ trích tôi khi tôi làm không tốt. Thay vào đó, họ khích lệ tôi. Vậy tại sao tôi luôn chỉ trích vợ tôi thay vì động viên cô ấy? Khi tôi hành xử như vậy, làm sao tôi có thể đáp ứng các tiêu chuẩn của một học viên?

Sư phu giảng,

“Vậy lúc ấy chư vị phát hoả thì là vì sao? Người tu luyện phát hoả gì chứ? Giữa người tu luyện và người tu luyện, phải chăng càng không nên nổi nóng? Dù chư vị là ai, chư vị đều là đang tu. Chư vị vì sao vẫn cứ nổi nóng với đệ tử của tôi? Tôi có đồng ý chư vị như thế đối với đệ tử của tôi hay không?” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)

Chẳng phải đoạn Pháp này trực tiếp nhắm vào tình huống của tôi hay sao? Tất cả chúng ta đều là đệ tử của Sư phụ và tất cả chúng ta đều được Sư phụ cứu độ. Làm sao tôi lại có thể đối xử với vợ mình, một đồng tu, giống như vậy cơ chứ? Chúng tôi có một mối duyên tiền định thật thâm sâu trong đời này: duyên vợ chồng và đồng tu. Tôi cảm thấy vô cùng hối hận! Tôi đã thừa nhận lỗi lầm của mình với Sư phụ và xin lỗi vợ tôi.

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi đắm chìm trong theo đuổi danh, lợi, dục vọng và tranh đấu. Tôi thường nhận được những lời ca tụng của mọi người và tôi nghĩ mình rất có bản sự.

Sau khi tu luyện, tôi hiểu rằng Sư phụ đã ban cho tôi tất cả những thế mạnh này để tôi có thể sử dụng những kỹ năng đó để cứu độ chúng sinh.

Những học viên khác cũng nói rằng tôi rất tinh tấn và tôi đã giảng được chân tướng cho rất nhiều người. Tuy nhiên, tôi biết tất cả đều là nhờ sự trợ giúp của Sư phụ.

Sư phụ giảng,

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ từ bi đã vớt tôi lên từ địa ngục và an bài con đường tu luyện cho tôi. Trở thành đệ tử của Sư phụ là điều hạnh phúc và thần thánh nhất trong cuộc đời tôi. Là một học viên mới, tôi sẽ xứng đáng với lòng từ bi của Sư phụ.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/4/427729.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/2/194402.html

Đăng ngày 16-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share