[MINH HUỆ 22-09-2021] Một ngày nọ khi tôi đang đạp xe qua một cây cầu. Để tránh va vào chiếc xe kéo đang lao tới, tôi đã chạy nép sang một bên và ngã khỏi cầu cùng chiếc xe đạp.

Cây cầu cao khoảng 5 mét, và lòng sông khô cạn bên dưới chỉ toàn đá và sỏi. Khi đáp xuống đống đá sỏi đó, tôi đã bất tỉnh.

Sức mạnh của Đại Pháp: Bị thương nặng nhưng Đại Pháp đã cứu tôi

Tôi không biết mình đã bất tỉnh bao lâu nhưng khi tỉnh lại, tôi nhớ đã nghe thấy có ai đó hỏi tôi: “Chị sống ở làng nào? Chị tên là gì?”

Tôi quên hết mọi thứ và nói “Tôi không biết.” Sau đó, tôi nghe thấy có người nói “Não cô ấy bị chấn thương. Cô ấy bị mất trí nhớ.” Sau đó tôi lại ngất đi.

Sau đó tôi nghe nói có một người ở làng tôi đi ngang qua sau giờ làm việc và nhận ra tôi. Ông ấy không dám động vào tôi, vì nhìn thấy tôi bị thương nặng. Ông ấy cố gắng mượn một chiếc xe kéo ở gần đó để đưa tôi về nhà, nhưng nhìn thấy máu trên mặt đất lẫn cả trên người tôi, thì không ai dám đưa tôi đi, nghĩ rằng tôi có thể tử vong.

Dân trong làng chạy đến nhà tôi và báo cho gia đình tôi hay, và họ nhanh chóng đến. Họ liên tục gọi tên tôi. Tôi từ từ tỉnh lại và nhớ lại chuyện gì đã xảy ra từng chút từng chút một. Cuối cùng tôi cũng đã hồi phục trí nhớ và cảm nhận được tôi là một người tu luyện. Tai nạn xảy ra vào buổi sáng và tôi trở về nhà vào khoảng trưa.

Tôi cảm thấy xương của mình vỡ vụn và đau khắp người. Tôi không điều khiển được lưng, hai bàn chân, ngón chân và không thể đứng được.

Chị tôi, cũng là học viên, đã vội chạy đến nhà tôi khi nghe tin tôi bị ngã. Chị hỏi tôi: “Em thấy trong người sao rồi? Em ổn không. Chúng ta có Sư phụ.”

Tôi nói: “Đúng, chúng ta có Sư phụ. Em sẽ ổn thôi.” Nghĩ đến Sư phụ tôi cảm thấy có sức mạnh hơn, tự tin hơn và đầu óc cũng minh mẫn hơn.

Buổi chiểu chồng tôi đi làm về. Anh ấy muốn đưa tôi đến bệnh viện. Anh nói: “Xương bả vai của em đã bị gãy.”

Tôi kiên quyết từ chối không đi bệnh viện. Rất nhiều người thân và hàng xóm của tôi đã đến và vài người trong số họ nói với chồng tôi: “Anh đừng nghe lời chị ấy. Chúng ta không thể đùa với mạng sống của mình được.” Tôi nói: “Tôi sẽ không đi. Sư phụ sẽ chăm sóc cho tôi. Tôi sẽ khoẻ lại sớm thôi.” Chồng tôi không nài nỉ nữa.

Chị tôi đã dùng kéo cắt bỏ quần áo của tôi và giúp tôi rửa vết thương trên đầu và trên thân người. Lưng và đùi của tôi bị đau dữ dội.

Tôi cố kìm lại và không phát ra âm thanh. Sau đó người nhà của tôi cho tôi biết rằng xương bả vai phải của tôi đã bị trật khớp.

Phần xương nhô lên cao và có thể nhìn thấy từ bên ngoài. Đầu của tôi cũng bị một vết cắt dài khoảng 2,54cm khiến máu chảy, máu rỉ ra mỗi khi cơ thể của tôi cử động. Người nhà đã lấy một cuộn giấy vệ sinh và bịt lên vết cắt. Trông tôi tái nhợt và toàn thân dính đầy máu. Nhìn rất đáng sợ. Đêm đầu tiên tôi đau đến mức không ngủ được. Tôi không thể tự đi vệ sinh và cần có người giúp.

Tuy nhiên cơ thể tôi hồi phục rất nhanh và sự tiến triển có thể thấy hàng ngày. Tôi đã có thể ngồi dậy sau bảy ngày. Vết cắt trên đầu đã đóng vảy và lành lại rất nhanh sau đó, không để lại sẹo sau khi bong vảy. Sau một tháng, tôi đã có thể tự đi vệ sinh.

Xương bả vai của tôi vẫn lộ ra ngoài, nhưng không ảnh hưởng đến công việc. Bác sỹ trong làng nói khi ông nhìn thấy tôi “Cô đúng như thần.” Chồng tôi vui vẻ đáp: “Đúng vậy. Cô ấy đã bình phục mà không tốn một xu.”

50 ngày sau, tôi đi ra đồng để giúp mọi người thu hoạch vụ mùa, và có thể làm việc lại như trước. Mọi người nói thường thì phải mất khoảng 100 ngày để có thể hồi phục sau chấn thương về xương hoặc gân, nhưng tôi chỉ mất 50 ngày. Cả làng đều biết tôi bị chấn thương nặng, và hồi phục nhanh chóng mà không cần gặp bác sĩ hay uống thuốc gì cả. Tất cả đều chứng kiến uy lực của Đại Pháp.

Đối diện với chiến dịch “gõ cửa”

Các đặc vụ của đồn cảnh sát trong làng và Đội An ninh Nội địa quận đã đến nhà tôi bốn lần trong chiến dịch “gõ cửa” vào năm 2018. Hai lần đầu không có ai ở nhà.

Lần thứ ba khi họ đến chồng tôi đang ngồi xem tivi, còn tôi thì đang luyện công. Đèn trong nhà đều đã tắt.

Xe của họ dừng trước cửa nhà một lúc rồi bỏ đi. Lần thứ tư khi họ đến thì gặp được chồng tôi.

Họ bảo anh ấy nói với tôi rằng họ sẽ quay lại vào khoảng 5 hoặc 6 giờ tối. Sau khi về đến nhà, tôi thắp một nén hương cho Sư phụ và cầu xin Sư phụ giúp đỡ để tôi có thể thức tỉnh những đặc vụ này và cứu họ.

Tôi phát chính niệm để giải thể hắc thủ lạn quỷ đang thao túng họ, giải thể các nhân tố tà ác ở phía sau họ, và thanh lý tất cả những can nhiễu ảnh hưởng đến sứ mệnh cứu người của tôi. Sau 5 giờ chiều họ đến, tôi ngừng phát chính niệm và chào đón họ.

Tôi mời họ vào nhà, mời họ uống trà và mời họ ngồi. Người trẻ nhất trong số họ nói: “Đừng bận tâm. Chúng tôi sẽ về ngay sau khi hỏi bác vài câu hỏi.”

Tôi nhìn họ và nói: “Đừng hỏi tôi. Hãy để tôi hỏi anh trước. Nếu một người đã cứu mạng anh, và một người khác yêu cầu anh phản bội lại ân nhân của anh, anh sẽ làm gì?

Ba người họ nhìn nhau và không nói gì. Sau đó người trẻ nhất nói: “Ý của bác là gì?” Một đặc vụ khác ngăn anh ấy lại và gợi ý bảo anh đừng quá phấn khích. Tôi nói: “Điều tôi vừa nói ý tứ rất rõ. Đó là, chúng ta phải làm theo lương tâm của mình, coi trọng đạo nghĩa.

“Các anh có thể tiếp tục muốn chụp bao nhiêu thì chụp và tố cáo tôi với cấp trên của các anh. Các anh có biết tôi đã trải qua điều gì không?”

Để tôi kể cho họ nghe câu chuyện ngã cầu của tôi. Họ im lặng lắng nghe.

Hai người bước ra khỏi nhà tôi sau khi nghe xong câu chuyện tôi kể. Người thứ ba bước lùi lại và nói: “Thực ra chúng tôi đều biết tất cả các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt.” Sau khi nói xong thì anh này thở dài.

Tôi nói với anh ấy rằng dù thế nào đi nữa đừng làm điều khờ dại. Tôi đã nói lớn để hai người ở ngoài sân cũng nghe được: “Tôi hy vọng anh cũng sẽ không làm những điều dại dột.”

“Thần luôn tồn tại dù anh có tin hay không. Tôi hy vọng tất cả các anh đều có tương lai tươi sáng.” Họ cảm ơn tôi.

Đối mặt với chiến dịch “Xoá sổ”

Hai người trong ủy ban thôn đến nhà tôi cùng vài tờ giấy trong tay và muốn tôi chép lại vào một ngày thu năm 2020. Tôi biết những giấy tờ đó chẳng có gì tốt nên tôi đã từ chối.

Khi ấy chồng tôi vừa về đến nhà. Anh ấy không phản đối việc tôi tu luyện, nhưng vì trước đó tôi từng bị đưa đến trại lao động cưỡng bức, nên anh ấy sợ tôi có thể bị bức hại một lần nữa.

Để cho qua chuyện, anh ấy bảo họ rằng: “Để tôi chép cho.” Tôi nói: “Không.”

Một người nữa đến là cháu trai của chồng tôi. Cậu ấy nói: “Sao mợ không để cho cậu chép lại.” Tôi nói: “Không ai cần làm việc này.” Tất cả họ đều im lặng. Sau đó một lúc chồng tôi nói: “Anh sẽ chép lại chúng. Em định làm gì anh?”

Khi ấy tôi không muốn cãi nhau với anh, nên cứ để anh làm vậy. Sau đó, tôi cảm thấy rất khó chịu và không quên được sự việc này.

Không lâu sau, bí thư Đảng của thôn và chồng tôi đến nơi làm việc của tôi và yêu cầu tôi lên văn phòng thị trấn. Tôi nói: “Tôi không có thời gian.”

Hóa ra một số quan chức từ thành phố đang đến. Cuối cùng, chúng tôi đã đồng ý để người dân thị trấn sắp xếp một cuộc họp qua video giữa chúng tôi.

Người dân thị trấn rất lịch sự. Người đàn ông nói: “Tôi biết rõ hoàn cảnh của chị. Các quan chức trong làng của chị đã nói tốt về chị. Tôi hy vọng chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau. Mọi chuyện sẽ được giải quyết ”.

Tôi nói: “Chắc chắn rồi. Không chỉ giúp các anh giải quyết vấn đề, mà tôi còn hy vọng các anh có một tương lai tươi sáng.”

Anh ấy nói: “Tốt. Một lát nữa chị sẽ được nói chuyện với những người đến từ thành phố.

Người ở thành phố gọi cho tôi vài phút sau đó. Anh này hỏi: “Chị có biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là x giáo không?”

Tôi nói: “Không phải như anh nói … mấy năm trước tôi từng bị chấn thương cả trong lẫn ngoài. Tuy vậy tôi đã không tốn một xu nào để điều trị, cũng không cần phải uống thuốc mà vẫn có thể sống khoẻ mạnh. Tại sao lại nói Pháp Luân Đại Pháp là xấu?” Tôi chúc anh ấy một tương lai tốt đẹp và kết thúc cuộc thảo luận.

Nhìn lại quá trình tu luyện hơn 20 năm của mình, tôi đã trải qua cuộc bức hại trong trại cưỡng bức lao động, hoang mang trên con đường tu luyện, cảm thấy hối hận sau khi đi đường vòng, và thẳng thắn khi đối mặt với sách nhiễu.

Mọi khó khăn mà tôi đã vượt qua đều nhờ có Sư phụ chỉ dẫn và bảo hộ. Chỉ khi chúng ta hết lòng tín Sư tín Pháp, và coi bản thân như người tu luyện chân chính, chúng ta mới có thể vượt qua những khổ nạn này.

Chỉ khi chúng ta đối xử với chúng sinh bằng tâm từ bi thì khi ấy chúng ta mới có thể khơi dậy lòng tốt của họ để họ không phạm tội với Đại Pháp.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/22/426167.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/25/196314.html

Đăng ngày 09-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share