Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Canada
[MINH HUỆ 04-10-2021] Tôi năm nay 82 tuổi, bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ năm 1996, đắm mình trong từ bi hồng đại của Sư tôn, tôi đã có rất nhiều trải nghiệm thần kỳ. Tôi muốn chia sẻ với quý bằng hữu về những thần tích do đích thân tôi trải nghiệm và tận mắt chứng kiến. Tôi thành tâm hy vọng nhiều người hữu duyên hơn nữa có thể cảm thụ Pháp Luân Đại Pháp là tốt từ những kiến chứng của tôi để lựa chọn cho mình một tương lai tốt đẹp.
Tận mắt chứng kiến: Pháp Luân hiển hiện
Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, đã từng nhiều lần nhìn thấy Pháp Luân hiển hiện ở những địa điểm và thời kỳ khác nhau, chỉ có điều là màu sắc và kích thước to nhỏ của Pháp Luân không giống nhau. Tôi cảm thấy hết sức thần kỳ, trang nghiêm và thần thánh.
Ngày 23 tháng 4 năm 1999, tôi và các đệ tử Đại Pháp khác đã đến Viện Giáo dục Thiên Tân phản ánh tình huống chân thực của Pháp Luân Công. Lúc trời sập tối, đột nhiên tôi nghe thấy có người la lên: “Pháp Luân kìa! Mọi người nhìn kìa, đó là Pháp Luân!” Những đệ tử Đại Pháp có mặt ở hiện trường cùng lúc ngước đầu nhìn lên, giữa không trung hiển hiện ra vô số Pháp Luân lớn.
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Trung Cộng bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Ngày 22 tháng 7, tôi và các học viên Pháp Luân Công khác đi thỉnh nguyện đã bị đưa đến sân vận động Phong Đài ở Bắc Kinh. Tối hôm đó, sân vận động đột nhiên xôn xao cả lên, giữa không trung xuất hiện vô số Pháp Luân lớn. Tôi còn nhớ ở hiện trường lúc bấy giờ, các đệ tử Đại Pháp ở đó không hẹn mà gặp cùng nhau ngước đầu nhìn lên trời, song thủ hợp thập, nước mắt giàn giụa, mọi người hô to: “Tạ ơn Sư phụ! Tạ ơn Sư phụ!” Những công an, cảnh sát thường phục và cảnh sát kia đứng đối diện với chúng tôi ở đó, khi nhìn thấy cảnh tượng này, họ bấn loạn cả lên, lớn tiếng hò hét: “Các người nhìn thấy gì vậy? Nhìn thấy cái gì? Các người đã nhìn thấy gì? Sao chúng tôi nhìn không thấy?”
Sáng sớm ngày 23, có một đoàn “xe lửa chuyên biệt” đưa tất cả những đệ tử Đại Pháp đến từ khắp nơi trên toàn quốc có mặt ở hiện trường trở về nhà. Tôi còn nhớ hôm đó trời trong một cách lạ thường, không gợn chút mây, Pháp Luân to đầy khắp trời đồng hành cùng chúng tôi, dưới sự bảo hộ từ bi của Sư tôn, chúng tôi đã đường đường chính chính trở về nhà. Chúng tôi cảm thấy muôn vàn cảm khái! Đệ tử chúng con cảm tạ Sư tôn!
Một ngày tháng 10 năm 1999, nghe nói tối hôm đó tin tức phát sóng tuyên bố Pháp Luân Công là tổ chức phi pháp, tôi lại đi Bắc Kinh, thật không ngờ đã bị bắt. Trong trại giam, tôi đã viết xong lá đơn thỉnh nguyện với sự giúp đỡ của một nữ cảnh sát cai ngục đã minh bạch chân tướng. Tôi phải đòi lại công đạo, trả lại sự trong sạch cho Đại Pháp! Trả lại sự trong sạch cho Sư phụ! Nữ cảnh sát không chỉ tạo điều kiện thuận lợi cho chúng tôi, mà cô ấy còn đột phá mọi chướng ngại để gửi lá đơn ra ngoài. Tối hôm đó, tôi ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cần ngồi xuống đả tọa, tôi liền nhìn thấy một Pháp Luân lớn, từ xa tiến lại gần, từ nhỏ đến lớn, sau đó dần dần không nhìn thấy nữa.
Đích thân trải nghiệm: Sự thần kỳ và siêu thường của Đại Pháp trong trừ bệnh khỏe người
Trước khi tu luyện, tôi từng mắc nhiều loại bệnh. Còn nhớ thời trung học, tôi đã từng nghỉ học ba lần, thời đó nếu mở sổ khám bệnh ra, thì tôi không cần đi cửa sau, vì bệnh nào cũng có mặt tôi. Ví như, suy nhược thần kinh, viêm xoang, viêm amidan, gai xương, bệnh phong thấp, viêm khớp, viêm chu vai, lao hạch bạch huyết, lao xương v.v. Có thời gian dài, khớp chân phải của tôi không thể gập lại, cánh tay trái không thể nhấc lên. Lúc ấy, mẹ tôi không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt, cũng không biết đã tốn bao nhiêu chi phí thuốc thang. Thực sự là thống khổ cùng cực, một lời không thể nói hết.
Ngày 13 tháng 5 vào 25 năm trước, thông qua đồng nghiệp giới thiệu, tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp! Tôi còn nhớ vào ngày đắc Pháp, các triệu chứng bệnh đã biến mất không còn dấu vết, quả là thần kỳ! Tôi biết ơn Sư tôn và Đại Pháp! Tôi là người hạnh phúc nhất! Đệ tử cảm ơn Sư phụ đã ban cho con một cuộc đời mới và tương lai tốt đẹp!
Hai năm sau khi đắc Pháp, một hôm, tôi vác trên lưng mấy túi thức ăn đến nhà con gái gửi cho cháu. Vừa mới ra đến giao lộ, tôi vấp lề đường nên té ngã. Mấy túi thức ăn rơi xuống đất. Đầu gối bên phải của tôi cấn vào lề đường. Tôi nhanh chóng bò dậy, nhặt túi thức ăn lên và đi tiếp. Sau khi tới nhà con gái, tôi nhìn thấy ở chỗ đầu gối trên chiếc quần trắng mình đang mặc hình như có một vết tròn màu đỏ, tôi xắn quần lên xem, thì nhìn thấy chỗ đầu gối có một cái lỗ lớn cỡ miệng trẻ con, cũng không chảy máu gì. Tôi lịch sự từ chối lời đề nghị của mấy người tốt bụng, không đi bệnh viện, và đả tọa luyện công như mọi khi. Ba ngày sau, vết thương đã lành! Quá thần kỳ phải không? Đệ tử tạ ơn Sư phụ!
Một lần ở điểm luyện tập chung của dàn nhạc, tôi đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trời đất quay cuồng, sau đó, tôi không ngừng nôn mửa, dạ dày đảo lộn, tôi mất kiểm soát, nôn thốc nôn tháo, cả người kiệt sức, nằm dài trên ghế, đầu não trống rỗng, mọi âm thanh ở xung quanh dần dần rời xa tôi … Đồng tu đỡ lấy người tôi, giúp tôi gắng tựa vào ghế, lúc ấy tôi không thể chịu nổi dù chỉ một lực nhỏ đỡ lấy cơ thể mình. Người có hiểu biết về y học sẽ cho rằng tôi bị đột quỵ, bản thân tôi cũng có cảm giác nguyên thần ly thể.
Có người đã gọi xe cấp cứu, sau khi bác sỹ trong xe nhìn thấy, cô lập tức đưa tôi đến bệnh viện. Tôi tỏ ý: “Tôi không đi bệnh viện! Tôi không có bệnh!” Bác sỹ đưa tôi lên cáng, nhưng tôi nói mình cần vào nhà vệ sinh. Bác sỹ nói: “Không ai được giúp cô ấy, nếu như cô có thể tự mình leo xuống băng ca thì có lẽ không cần đến bệnh viện.” Trong tâm tôi nghĩ: “Mình là đệ tử Đại Pháp, có Sư có Pháp ở đây, mình không có gì phải sợ! Mình sẽ không sao!” Tôi thực sự đã ngồi dậy khỏi băng ca. Nhưng tôi vẫn còn rất choáng, thân thể mềm nhũn, không thể cử động! Lúc này, các đồng tu bên cạnh cổ vũ tôi: “Cô nhất định sẽ ổn thôi! Tự mình bước xuống sẽ không cần đi viện.” Nhờ vậy, tôi đã có tinh thần leo xuống khỏi băng ca. Các đồng tu đều vỗ tay khích lệ tôi.
Sau khi vào nhà vệ sinh, đồng tu dìu tôi, tôi vừa ngồi xuống thì không cử động được. Tôi nghĩ rằng xe cấp cứu đã đi khỏi, nhưng bác sỹ lại kiên trì đợi tôi đi ra, trong tâm tôi nghĩ: “Mình kiên định tin vào Sư phụ! Kiên định tin vào Đại Pháp.” Tôi đã giao phó hết thảy cho Sư phụ. Do vậy, tôi hăng hái đi ra đại sảnh, ngồi xuống ký tên cho bác sỹ. Hai vị bác sỹ liền chạy tới. Một nữ bác sỹ không ngại người tôi bẩn thỉu, cô chạy tới ôm chầm lấy tôi và nói: “Tôi đã làm bác sỹ cấp cứu nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy xe cấp cứu đã tới nơi mà lại không đưa người đi viện được, thật là khó hiểu mà. Tôi đã xem buổi diễu hành của đoàn nhạc, Pháp Luân Công các bạn thật cừ khôi!” Hai vị bác sỹ ở hiện trường đã tận mắt chứng kiến sự thần kỳ và siêu thường của Đại Pháp.
Toàn bộ quá trình này diễn ra trong hơn hai tiếng đồng hồ, tôi như trải qua một giấc mộng, dường như không có chuyện gì xảy ra. Tối hôm đó, một nữ đồng tu không yên tâm để tôi ở một mình, cô đã đưa tôi về nhà, chúng tôi cùng nhau học Pháp và phát chính niệm đúng giờ. Sáng hôm sau luyện công xong, cô ấy trở về nhà, còn tôi ra ngoài phát báo như thường lệ, cần làm gì thì làm nấy, không để lỡ việc chút nào.
Phát báo xong về đến trước cửa, tôi gặp con dâu đến thăm. Sau khi nghe chuyện đêm hôm trước, cháu sợ quá, cảm thấy vấn đề nghiêm trọng, nên lập tức gọi điện thoại cho người nhà ở Trung Quốc, cháu tưởng là phải chuẩn bị lo liệu hậu sự rồi. Thế nhưng, hôm nay con dâu vừa thấy tôi, cháu tỏ ra bối rối và cảm thấy khó hiểu! Mọi người đều nghĩ tôi đã đùa giỡn quá lố, hữu kinh vô hiểm. Sự việc lần này đã được bạn bè họ hàng ở Trung Quốc bàn tán rộng rãi. Tôi lần nữa chứng kiến sự thần kỳ và siêu thường của Đại Pháp.
Đại Pháp triển hiện Thần tích trong hạng mục cứu người
Do sức khỏe không tốt, nên tôi đã nghỉ học lúc lên trung học, trên thực tế tôi chỉ có trình độ văn hóa tiểu học, vừa không có học thức lại không hiểu kỹ thuật. Nhưng tôi là người nhận được thụ ích từ Đại Pháp, là nhân chứng sống cho thấy Đại Pháp là tốt, nên chỉ cần có hạng mục giảng chân tướng cứu người thì tôi sẽ tích cực chủ động tham gia. Tôi đã chuyển từ giảng chân tướng trực diện sang giảng chân tướng qua mạng và điện thoại di động. Trong quá trình thao tác và gửi tin nhắn, về cơ bản tôi đã có thể thao tác nhuần nhuyễn.
Hơn 60 tuổi, tôi tham gia đoàn nhạc của đệ tử Đại Pháp, những người xung quanh rất ngạc nhiên và thấy khó tin. Chín năm trước, người nhà đã chế tác tuyển tập mấy ca khúc Đại Pháp mà tôi chơi bằng kèn clarinet để mang về Trung Quốc. Nó đã gây ra chấn động không nhỏ trong bạn bè họ hàng. Họ đều nghĩ, tôi lớn tuổi, lại không có chút nền tảng nhạc lý nào, vậy mà trong một thời gian ngắn, tôi có thể làm được việc ngay cả người trẻ cũng không dám làm, hơn nữa còn tham gia diễu hành không sót buổi nào, đây là việc người thường không thể làm, là Đại Pháp triển hiện thần tích! Do đó, họ càng biết rõ Pháp Luân Đại Pháp là tốt.
Trong một lần diễu hành nhân dịp Lễ quốc khánh, tôi cảm thấy chân mình bị vấp phải thứ gì đó, chiếc kèn đột nhiên tuột khỏi tay tôi và bay vèo xuống chỗ trống ở phía bên trái. Tôi vẫn tiến bước như thường, khi ấy chỉ có một niệm: “Xin Sư phụ giúp con! Đây là pháp khí cứu người.” Cùng lúc xuất ra một niệm này, tôi đã chụp được pháp khí của mình trong chớp nhoáng, tôi lại tiếp tục thổi kèn và đi về trước. Các đồng tu ở bên cạnh tôi không nhìn thấy, nhưng nhiều người ở phía sau đã nhìn thấy thần tích này ── chiếc kèn clarinet bay trở lại tay tôi một cách ngoạn mục chỉ trong nháy mắt.
Đại gia đình hạnh phúc hòa hợp
Tôi có một đại gia đình vô cùng hạnh phúc hòa hợp, họ đều là những người trung hậu, thành thật và tốt bụng. Nhiều người trong số họ có sự nghiệp thành công, một số ít có tiếng tăm, một số người không tu Đạo mà đã ở trong Đạo.
Ở trong nhà, tôi là lớn nhất. Tôi có tổng cộng tám em trai và em gái ruột, ngoài ra còn có bảy người em họ bên nội và tám người em họ bên ngoại, cùng rất nhiều họ hàng thân quyến. Họ biết rất rõ về tình huống của tôi lúc trước và sau khi tu luyện Đại Pháp. Đặc biệt là sau khi đắc Pháp, họ càng quan tâm tôi hơn.
Họ đã chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp từ những thay đổi to lớn sau khi tôi đắc Pháp. Họ rất tán thành với hiệu quả trừ bệnh nhanh chóng và trạng thái thân thể nhẹ nhàng vô bệnh của tôi. Họ rất thông cảm và ủng hộ tôi tu luyện.
Ngày 22 tháng 7 năm 1999, tôi đi Bắc Kinh và bị bắt giữ. Chồng tôi và người nhà đã mạo hiểm tính mạng để bảo vệ mấy thùng sách Đại Pháp của tôi một cách tài tình dưới tình huống bức hại tàn khốc năm đó. Nhân đây, tôi cũng nói lời cảm ơn hành động của người nhà đã thiện đãi Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp.
Trong mấy năm nay, những người quen biết tôi như người thân, họ hàng bè bạn, đồng nghiệp và bạn học, đều đã chứng kiến sự thần kỳ và siêu thường của Đại Pháp thông qua những thay đổi của tôi trước và sau khi tu luyện, họ đã chứng kiến sự vĩ đại và từ bi của Sư tôn. Do đó, họ càng nhận thức rõ hơn “Pháp Luân Đại Pháp là tốt”, cho nên họ rất ủng hộ, quan tâm và giúp đỡ tôi. Điều đáng mừng là vào năm 2005, trong số những người này đã có hơn 100 người làm tam thoái và lựa chọn tương lai tốt đẹp cho bản thân mình.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/10/4/加拿大學員-我親歷和見證的大法神跡-432176.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/14/196161.html
Đăng ngày 06-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.