Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-09-2021] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) hơn 20 năm nay. Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người tuân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn và trở thành người tốt. Nguyên lý này đã khắc sâu trong trái tim tôi.

Từ bỏ suất căn hộ được phân

Khi công ty tôi chuẩn bị xây nhà ở cho gia đình nhân viên, mọi người ai cũng quan tâm. Số lượng căn hộ có hạn nên không phải ai cũng được cấp và một số căn hộ có diện tích lớn hơn số còn lại.

Công ty cũng thành lập nhóm quản trị để phân bổ căn hộ. Chính sách phân bổ tuy được điều chỉnh nhiều lần, nhưng vẫn luôn có người phàn nàn. Theo chính sách này, tôi đạt điều kiện để được cấp một căn hộ có diện tích lớn.

Một đồng nghiệp của tôi không được cấp căn hộ vì thời gian làm việc của cô ấy tại công ty chúng tôi chưa lâu, mặc dù cô đang rất cần một căn hộ. Nhìn vẻ háo hức rồi thất vọng của cô ấy, tôi cảm thấy thật đáng tiếc.

Tôi nghĩ: “Sau khi Đại Pháp bị vu khống và bị bức hại, cô ấy đã không hùa theo tà ác.” Cô luôn chào đón tôi một cách ấm áp, ngay cả khi cuộc bức hại diễn ra khốc liệt nhất. Tôi cũng nghĩ về điều Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân, về cách ứng xử của người tu luyện trong một tình huống tương tự. Không do dự, tôi đã quyết định tặng cô căn hộ của mình.

Cô ấy vô cùng vui sướng và nói: “Có thật vậy không? Tôi phải cảm ơn chị thế nào đây?”. Khi nhận được mẫu đơn đăng ký mua nhà, cô nói: “Tôi thật có phước!” Tôi liền sửa lại: “Cả hai chúng ta đều được Đại Pháp ban phước. Nếu tôi không tu luyện, và nếu chị không đối xử tốt với Đại Pháp và các học viên chúng tôi, thì đã không thể nhận được phước lành như vậy?” Hiểu được điều tôi nói, cô tán thành: “Đúng, đúng. Tôi thực sự đã được Đại Pháp ban phước.“

Ngay sau đó, một cựu quản lý cấp cao đã nghỉ hưu đến gặp tôi. Ông nói: “Tôi không được cấp căn hộ có diện tích lớn. Liệu cô có muốn đổi với tôi không? ” Tôi nói: “Tôi đã đưa căn hộ của mình cho người khác, sao ông không thử nói chuyện với cô ấy?” Ông kinh ngạc nói: “Cô không muốn căn hộ sao?” Tôi gật đầu: “Đúng vậy.” Ông nói: “Đây là nhà ở phúc lợi, rẻ hơn nhiều so với nhà ở trên thị trường. Nếu sau này cô bán nó, cô sẽ kiếm được lời to. Sao cô lại làm vậy?” Tôi cười và nói: “Tôi không nghĩ nhiều đến vậy, tôi chỉ biết cô ấy thực sự đang cần một căn hộ.”

Việc này đã gây xôn xao trong công ty. Một số người nói: “Cô ta thật ngốc vì tu luyện Pháp Luân Công. Cô ta không muốn căn hộ của chính mình, thật là lãng phí“ Một số người khác lại nói: “Hãy xem nhân cách của người tu luyện Pháp Luân Công! Không ai có thể làm được điều như thế trong xã hội ngày nay? Không phải là nói suông đâu – cô ấy thực sự đã từ bỏ căn hộ của mình.” Cuối cùng, hành động tốt của tôi đã được đáp lại bằng sự công nhận và ủng hộ của các đồng nghiệp và ban quản lý đối với Đại Pháp và các học viên Pháp Luân Công.

Khi tôi bị bắt vì kiên định đức tin vào Đại Pháp, một quản lý cấp cao trong công ty đã đến thăm tôi tại trại giam. Ông đưa cho tôi 500 tệ. Khi tôi được thả về nhà, ông cũng đã chuyển công tác. Ông mua cho tôi một bộ quần áo mới và nhờ đồng nghiệp đến đưa tôi về nhà, bảo tôi phải mặc bộ quần áo mới khi trở về.

Buổi tối hôm ra khỏi tù, mấy đồng nghiệp thân thiết và người quản lý cấp cao này đã đặt một bàn lớn tại nhà hàng để chào mừng tôi trở về. Trong bữa tiệc, ông thắc mắc hỏi tôi: “Sao cô trông không giống như người vừa mới ra tù?”

Tôi nói: “Vậy tôi trông như thế nào?”

“Tôi cảm thấy cô giống người vừa trở về sau chuyến công tác.”

“Ông biết tại sao không?” Tôi nói. “Mặc dù tôi bị giam giữ bất hợp pháp, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình có tội, vì tôi luôn làm theo những gì Sư phụ dạy chúng tôi, là trở thành một người tốt. Tôi tuân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Chính Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mới là kẻ phạm tội, vì nó bức hại những người tốt”.

“Cô ơi, đừng đi về hướng Nam, hãy đi về hướng Tây.”

Một lần nọ, tôi và một học viên khác đến bãi biển để giảng chân tướng về Đại Pháp cho khách du lịch. Trên đường về, học viên ấy đi trước còn tôi theo sau. Sau khi đưa tờ rơi giải thích cách vượt qua sự phong tỏa Internet cho một người người đàn ông trẻ đứng bên lề đường, cô ấy tiếp tục đi về phía trước. Ngay lúc đó, tôi nghe thấy người đàn ông hét lên: “Tôi không lấy nó được!”

Sau khi bắt kịp anh ta, tôi hỏi: “Vì sao không lấy được?” Anh ta trả lời, “Đây là công việc của tôi. Đây là Pháp Luân Công. Tôi không thể lấy nó”. Sau đó, tôi hiểu ra anh ta là một cảnh sát mặc thường phục, chuyên theo dõi và bắt giữ các học viên. Tôi nói: “Cảnh sát cũng cần đảm bảo toàn cho chính mình. Anh là cảnh sát, cứu những người như anh thậm chí còn khó hơn. Anh có biết tại sao không? Bởi vì các anh đang bị cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân lừa dối và lợi dụng; về lâu dài, chính là các anh đang tự hủy hoại mình. Sư phụ của tôi bảo chúng tôi thức tỉnh lương tâm các anh. Anh đã nghe nói về Đại Pháp chưa?”

Anh ta vội đi và nói, “Dì ơi, làm ơn đi nhanh đi, tôi sẽ không nghe dì đâu. Chỗ nào cũng có cảnh sát, mà không phải ai cũng giống như tôi. Đừng đi về hướng Nam mà hãy đi về hướng Tây. Đi đi!” Tôi nói: “Chắc chắn rồi.” Nhưng tôi cũng muốn nhân cơ hội này để thức tỉnh lương tâm của anh. Cuối cùng, anh ta đã đồng ý thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong. Tôi nói, “Cảm ơn anh bạn trẻ! Anh sẽ nhận được may mắn!” Anh ta cũng cảm ơn tôi.

Về đến nhà, tôi mới biết các quan chức cấp cao của ĐCSTQ đang đến thành phố chúng tôi, vì vậy khắp nơi đều có bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Cứu chúng sinh giữa đại dịch

Sự bùng phát đột ngột của virus Trung Cộng (hay còn gọi là virus corona) vào đầu năm 2020 đã biến thành phố tấp nập của chúng tôi thành một đô thị ma. Tôi đột nhiên cảm nhận được tầm quan trọng và sự cấp thiết của trách nhiệm cứu độ chúng sinh mà học viên chúng ta đang gánh vác. Nhìn những con đường vắng vẻ, rất ít xe cộ qua lại và người đi bộ, tôi không biết phải làm gì. Nỗi buồn trong lòng khiến tôi muốn khóc.

Vào một buổi sáng sau Tết Nguyên Đán, tôi dậy sớm luyện công, nhưng không thể tìm thấy máy nghe nhạc ở đâu. Tôi nghĩ có lẽ đã để quên nó ở nhà cũ. Lúc đó là 4 giờ sáng, tôi lái xe đến đó tìm. Lúc sắp đến nơi, một chiếc taxi đột nhiên lao ra từ bên trái, lao thẳng vào xe tôi như thể tài xế trên xe đã bất tỉnh. Vừa nhìn thấy, tôi nhanh chóng rẽ phải, nhưng hai xe vẫn bị quẹt vào nhau. Vì vậy, tôi tấp xe vào lề để kiểm tra xem va chạm có nặng không.

Người lái xe như vừa bừng tỉnh. Anh ta đến xem xe của tôi. Anh chỉ vào xe và nói: “Chị ơi, vết xước không quá tệ. Chị xem thử xem.” Khi nhìn thấy tôi vẫn không khỏi xót xa, vì xe vừa mới sơn xong. Nhìn lại, chúng tôi là hai người duy nhất trên con đường rộng như vậy, thế mà xe anh ta vẫn lao vào xe tôi. Tôi nhận ra anh ta đến gặp tôi là để nghe chân tướng.

Tôi mỉm cười và nói: “Hãy yên tâm. Tôi tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn, tôi sẽ không vòi tiền của anh đâu. Anh đã nghe nói về Đại Pháp bao giờ chưa? Anh có biết làm sao để thoát khỏi bệnh dịch này không? Nhìn xem, con đường sạch sẽ, vắng vẻ đến thế, mà chỉ có hai chúng ta. Chúng ta chắc phải có duyên với nhau lắm!”

Sau khi tôi nói với anh về Đại Pháp và cuộc bức hại, anh đã thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên. Trước khi rời đi, chúng tôi chúc gia đình nhau một năm mới hạnh phúc và bình an.

Có vẻ đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng tôi biết đây an bài của Sư phụ. Tôi rơi lệ vì lòng từ bi của Ngài vì đã cứu độ anh ấy.

Vượt qua trở ngại để tham gia học Pháp nhóm

Khi đại dịch lan rộng, khu dân cư của chúng tôi bị phong tỏa, vì vậy đến điểm học Pháp nhóm trở thành một vấn đề. Điểm học Pháp nhóm ở nhà của một học viên, mà xung quanh là lưới sắt, còn có cái chòi tạm được dựng lên để mọi người đăng ký khi ra vào. Ngày hôm đó, tôi đi bộ quanh khu vực học viên đó sống, thấy nó đã bị chặn, và cảm thấy rất thất vọng.

Về nhà, càng nghĩ tôi càng cảm thấy bứt rứt. Học Pháp nhóm là hình thức mà Sư phụ đã lưu lại cho đệ tử. Làm sao chúng ta có thể bị những chướng ngại này can nhiễu?

Đến ngày học Pháp nhóm tuần sau, tôi đã khẩn cầu Sư phụ từ đáy lòng: “Sư phụ, xin Ngài hãy giúp đệ tử. Con phải học Pháp cùng với các đồng tu.” Đang miên man suy nghĩ thì tôi thấy một ông lão đang chuẩn bị bước ra từ bên trong. Tôi đứng đó, quan sát xem ông ấy ra ngoài bằng cách nào.

Ông từ từ mở tấm lưới sắt từ bên trong, rồi lần lần bước ra. Khi ông lão thấy tôi, ông bảo tôi: “Vào bằng lối này này, cẩn thận kẻo bị mắc vào lưới sắt.”

Nhờ vậy, tôi đến được nhà của học viên đó. Từ hôm đó, tôi lại có thể tham gia học Pháp nhóm, làm tài liệu, giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh cùng các đồng tu. Thật là tuyệt!

Sư phụ thực sự ở bên cạnh và chăm sóc chúng ta mọi lúc. Bất cứ suy nghĩ nào của chúng ta, Sư phụ đều biết và giúp đỡ chúng ta khi cần. Xin cảm tạ Sư phụ!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/1/430305.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/12/196133.html

Đăng ngày 03-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share