Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-10-2021] Bà Mâu Thái Anh, một cư dân ở huyện Ninh Cường, thành phố Hán Trung, tỉnh Thiểm Tây, đã được trả tự do vào năm 2016 sau khi đã thụ án 3,5 năm tù vì tu luyện Pháp Luân Công. Bà đã phải làm những công việc lặt vặt để kiếm sống sau khi Trạm kiểm lâm Đại Gia Bá sa thải bà vì kiên định đức tin của mình. Nhưng sự bức hại vẫn còn dai dẳng. Người của Phòng 610 địa phương đã theo dõi bà mỗi khi bà ra ngoài và cố gắng ép buộc bà từ bỏ Pháp Luân Công.

Năm 2021, bỏi sức khỏe giảm sút do bị tra tấn trong tù, bà không thể tiếp tục làm việc và phải dựa vào trợ cấp thu nhập thấp để sinh sống.

Ngày 6 tháng 9 năm 2021, nhà chức trách địa phương đến nhà bà Mâu và yêu cầu bà ký vào văn bản từ bỏ đức tin của mình. Họ đe dọa đưa bà vào nhà tù và các trung tâm tẩy não, đình chỉ trợ cấp thu nhập thấp và nhà ở công cộng của bà, cũng như sa thải con gái bà khỏi vị trí công việc trong chính quyền.

Mặc dù bà Mâu từ chối tuân thủ, các cán bộ vẫn buộc bà phải lăn tay vào bản tuyên bố từ bỏ và chụp ảnh lại.

Đây là lần thứ ba bà Mâu bị sách nhiễu kể từ năm 2021. Vào tháng Giêng, Triệu Nam Thành và Trương từ ủy ban dân cư Khương Châu đã sách nhiễu bà. Vào tháng 3, bốn quan chức khác từ chính quyền Thị trấn Hán Nguyên đã khám xét căn hộ của bà Mâu với lý do “chăm sóc” cho bà.

Thụ án lần thứ nhất tại trại lao động

Kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện cả thân lẫn tâm, vào năm 1999, bà Mâu, 59 tuổi, đã bị đưa đến trung tâm tẩy não ba lần, trại lao động cưỡng bức hai lần (tổng cộng 3 năm 3 tháng) và bị phạt tù tổng cộng 3 năm 6 tháng. Bà đã phải chịu nhiều hình thức tra tấn vô nhân đạo khác nhau trong khi bị giam giữ và kết quả là gặp các vấn đề về sức khỏe.

Bốn nhân viên cảnh sát từ Công an huyện Cảnh Cường đã đột nhập vào căn hộ của bà Mâu vào ngày 22 tháng 8 năm 2005. Họ đưa bà đến Đồn công an thị trấn Hán Nguyên và còng tay bà vào một chiếc ghế dài qua đêm.

Trong khi bị giam giữ tại trại tạm giam, bà đã bị đánh đập dã man nhiều lần và bị mất thính giác ở cả hai tai. Các lính canh còng tay trái của bà vào khung cửa và liên tục đẩy cửa qua lại cho đến khi xương trên cổ tay trái của bà lộ ra ngoài. Sau đó, các lính canh chuyển sang tay phải của bà và tiếp tục tra tấn cho đến khi bà bất tỉnh. Họ còng tay và cùm chân bà vào giường chết. Khi đó, bà Mâu đang có kinh, máu kinh nguyệt chảy thấm ướt quần áo của bà.

2004-12-24-wangcun5_ishszos.jpg

Tái hiện tra tấn: Giường chết

Để phản đối cuộc bức hại, bà Mâu đã tuyệt thực. Khi bà được thả ra khỏi giường chết ba ngày sau đó, da đầu của bà đã hoàn toàn tê liệt. Bà bị còng tay và buộc phải đeo cùm chân nặng 7kg trong một tuần nữa. Để che đậy việc tra tấn, trại tạm giam đã cưỡng chế thay áo và quần của bà Mâu trước khi cho phép bà gặp mặt gia đình. Nửa năm sau, tai phải của bà Mâu mới dần lấy lại được thính lực, nhưng tai trái của bà đã bị tổn thương vĩnh viễn.

bà Mâu đã bị kết án hai năm tại Trại Lao động Cưỡng bức Nữ Thiểm Tây sau khi bị giam giữ tại trại tạm giam trong 57 ngày. Bà bị cấm ngủ, không được phép sử dụng nhà vệ sinh và bị buộc phải lao động nặng nhọc không được trả công. Các lính canh đã từng bắt bà phải đứng trong một tháng vì bà từ chối từ bỏ Pháp Luân Công.

Thụ án lần thứ hai tại trại lao động

bà Mâu lại bị bắt vào ngày 7 tháng 5 năm 2008. Bà bị đưa đến một trung tâm tẩy não ở thành phố Hán Trung. Do một trận động đất vài ngày sau đó, bà bị chuyển đến trại tạm giam huyện Ninh Cường. Quả quyết rằng mình không làm gì sai khi tu luyện Pháp Luân Công, bà Mâu đã từ chối học thuộc nội quy nhà tù hoặc viết bản tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công. Giám đốc trại tạm giam, Liệu Ninh Lan, đã đánh bà bằng một chiếc roi da có ngạnh. Toàn bộ lưng của bà Mâu chuyển màu xanh lam và đen. Và bà bị buộc phải đeo cùm chân nặng hơn 13kg trong 10 ngày.

bà Mâu bị kết án hai năm tại trại lao động mà không tuân theo thủ tục hợp pháp. Bà bị đưa đến Nhà tù nữ tỉnh Thiểm Tây vào tháng 10. Bà bị biệt giam và bị các tù nhân chửi bới mỗi ngày. Bà cũng bị buộc phải dọn dẹp phòng tắm bằng tay không. Trong thời gian bà tại trại lao động, nơi làm việc của bà đã giáng chức và giảm lương, trước khi sa thải bà.

Thông báo trả tự do sau thời gian thụ án lần thứ 2 tại trại lao động và các tài liệu về thời hạn thụ án lần đầu đã bị cảnh sát tịch thu trong một cuộc đột kích tại nhà nhiều năm sau đó.

Hai tháng giam giữ

Vào ngày 11 tháng 8 năm 2009 ngay sau khi bà Mâu được thả, bà lại bị bắt và bị đưa đến trung tâm tẩy não trong hai tháng, theo chỉ thị của đội trưởng Phòng 610, Lý Khắc Kiệm.

Lý Thanh Bảo, một giám đốc tại nơi làm việc của bà đã tìm cách trả tự do cho bà nhưng bị Yên Bân, người đứng đầu trung tâm tẩy não từ chối.

Bức thực bằng nước tiểu trong tù

Vào ngày 30 tháng 8 năm 2012 khoảng mười nhân viên cảnh sát đã bắt bà Mâu khỏi nơi làm việc của bà và đưa bà đến Nhà tù Hán Thai. Tòa án huyện Ninh Cường đã tổ chức một phiên tòa xét xử bà vào ngày 25 tháng 12 năm 2012 và kết án bà 3,5 năm tù.

Vài ngày sau, các thư ký tòa án đến trại tạm giam và yêu cầu bà Mâu ký vào bản án. Họ đe dọa sẽ tống bà Mâu vào tù ngay cả khi không có chữ ký của bà. Sau khi bà nhất quyết kháng cáo phán quyết, họ đã nói với bà: “Nếu bà có thể chuẩn bị bản kháng cáo sau 5 phút nữa, chúng tôi sẽ cho phép bà gửi nó; nếu không, chúng tôi sẽ đưa bà đến nhà tù ngay lập tức.“

Bà Mu đã trả lời lại: “Không có gì sai khi sống theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công để trở thành một người tốt. Tôi không vi phạm bất kỳ luật nào. Tôi yêu cầu được kháng cáo”.

Vài tháng sau, Tòa án Trung cấp thành phố Hán Trung tổ chức phiên xử phúc thẩm cho bà và ra phán quyết giữ nguyên bản án ban đầu. Vào tháng 1 năm 2014, bà Mâu bị đưa đến Nhà tù nữ tỉnh Thiểm Tây.

Trong suốt hai năm hai tháng ở tù, bà Mâu phải chịu nhiều cực hình, nhục hình, khiến bà đau đớn tột cùng cả về tinh thần lẫn thể xác.

Bà bị cấm ngủ trong một thời gian dài. Vì không được phép sử dụng nhà vệ sinh, bà buộc phải đi vệ sinh ra quần. Có lần bà không nhịn được và đi tiểu vào chậu rửa mặt của chính mình. Các tù nhân Nhan Hồng Lợi và Lý đã đánh và đá bà. Chân trái của bà bị thương và bà không thể duỗi ra được. Cơn đau khiến bà thao thức cả đêm.

Một lần khác, bà Mâu không được phép sử dụng nhà vệ sinh trong hơn 11 giờ và bà phải đi vệ sinh trong xô đựng rẻ lau. Nhan Hồng Lợi đá bà ngã xuống đất và nước tiểu tràn ra sàn. Nhan la hét và mắng bà Mâu lau nước tiểu đổ vào xô và ra lệnh cho bà phải uống. Khi bà từ chối, họ bức thực bà bằng nước tiểu. Sau đó, các tù nhân đã đánh đập khiến mặt bà sưng tấy, mũi và miệng bầm tím, một chiếc răng cửa bị lung lay và sau đó bị rụng.

Bị sa thải vì kiên định đức tin, không được hưởng lương hưu sau khi nghỉ hưu

Nơi làm việc của bà Mâu, một đơn vị trực thuộc chính quyền, đã đình chỉ lương của bà vào năm 2012 và ban hành văn bản chính thức sa thải bà vào năm 2014, tức là ba năm trước khi bà làm việc đủ 30 năm, lúc đó bà sẽ đủ điều kiện để nhận trợ cấp hưu trí.

Không còn khả năng tài chính để tự mình đóng góp vào tài khoản an sinh xã hội trong 3 năm qua, bà Mâu đã không nhận được bất kỳ khoản trợ cấp hưu trí nào và phải làm những công việc lặt vặt để tự trang trải cuộc sống.

Khi bà nộp đơn xin trợ cấp thu nhập thấp vào năm 2019, nhà chức trách đã cố gắng lấy đó làm cái cớ để buộc bà từ bỏ Pháp Luân Công.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/12/432450.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/22/196270.html

Đăng ngày 14-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share