Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Úc
[MINH HUỆ 25-09-2021] Tôi là đệ tử Đại Pháp thế hệ 9x, và cũng từng là một tiểu đệ tử Đại Pháp. Lúc hơn bốn tuổi, tôi tu luyện Đại Pháp cùng với người lớn. Sau đó, do bận học hành nên tôi đã buông lơi tu luyện. Hai năm rưỡi trước, tức là cuối năm 2018, tôi quay lại tu luyện Đại Pháp lần nữa. Thông qua bài viết này, tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm thụ ích nhờ tu Đại Pháp trong những năm qua.
Trong tâm có Đại Pháp, bước đi trên chính lộ
Chưa đến 16 tuổi, tôi đã một mình sang Úc du học. Tính cách của tôi thời đó khá giống con trai, không muốn chơi với các bạn nữ. Các bạn nữ thích đi dạo phố, mua sắm quần áo, mỹ phẩm, đồ hiệu v.v. nhưng tôi không có hứng thú với những thứ ấy. Do dó, tôi thích chơi cùng các bạn nam, sẽ có nhiều chủ đề chung để nói chuyện hơn.
Tôi thường hẹn với một hai bạn nam đi xem phim, chơi bóng rổ, đánh bóng bàn, ăn uống v.v. Thời đó, tôi rất ngây thơ vô tư, chỉ nghĩ rằng nó thú vị, chứ không có tâm tư gì khác. Nhưng các bạn nam không nghĩ như thế, một số bạn chơi với tôi một thời gian thì đề nghị tôi làm bạn gái của họ. Trong những tình huống này, tôi đều từ chối thẳng. Nhưng đôi khi, tôi không trụ vững trước những lời đường mật nên đã mơ hồ đồng ý. Có lẽ thời điểm đó, do tôi còn nhỏ và một mình sống xa quê nhà, nên cũng muốn được người khác quan tâm. Vì vậy, trong hai năm đó, tôi cũng cặp kè bạn trai, nhưng không có tính đến chuyện cưới xin, khoảng chừng mươi hôm hay nửa tháng thì chúng tôi lại chia tay nhau.
Sau khi quen nhau, một số bạn nam đề xuất những yêu cầu đi quá chừng mực. Có vẻ họ nghĩ rằng những chuyện này rất bình thường. May mắn thay, tôi học Đại Pháp từ nhỏ, mặc dù thời đó rất ít học Pháp luyện công, nhưng tôi vẫn kiên tín Đại Pháp, trong tâm luôn cảm thấy có những ước thúc cho chính mình. Tôi biết rõ những hành vi trước hôn nhân là không đúng. Khi họ đưa ra những yêu cầu không thỏa đáng, tôi đều từ chối. Nếu tôi không làm vậy thì chắc hẳn đã gây ra hậu quả khôn lường và biết bao tội nghiệp.
Sau khi đi làm, tôi đã kể cho mẹ nghe mấy chuyện này, mẹ cảm thán nói: “Ban đầu con ra nước ngoài du học, bố con rất lo lắng một cô gái trẻ như con ở bên ngoài có bị lừa gạt hay không, có đi sai đường hay không. Nhưng lúc đó mẹ hết sức kiên định tin rằng, con học Đại Pháp từ nhỏ, hiểu rõ thiện-ác đúng-sai, vả lại còn có Sư phụ trông nom và từ bi bảo hộ, nên con sẽ không đi chệch đường.”
Nếu không học Đại Pháp, nhờ có Pháp ước thúc bản thân, thì có lẽ tôi đã không trụ vững trước sự cám dỗ của thế giới phồn hoa, từ đó sa ngã trụy lạc. Đệ tử cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Đại Pháp!
Khuyên chồng làm người tốt
Tôi gặp gỡ chồng vào thời đại học. Lúc tôi và chồng mới quen biết nhau, tôi phát hiện trong nhà anh ấy có đủ loại sữa tắm và dầu gội. Anh hả hê nói, anh đã lấy chúng từ chỗ khách sạn làm thêm, người ta mới dùng một nửa, rồi bỏ lại. Nghe xong, tôi cũng không nói gì. Nhưng sau đó tôi mới phát hiện, anh bắt đầu lấy giấy vệ sinh, túi đựng rác và ra giường ở khách sạn mang về nhà, tôi bắt đầu cảnh giác. Tôi lập tức nhớ tới ví dụ về học viên Pháp Luân Công sau khi học Đại Pháp chủ động mang khăn đã lấy về nhà trả lại cho nhà máy trong sách “Chuyển Pháp Luân”. Trước đây, khi đọc đến đoạn Pháp này, tôi nghĩ lẽ nào lại có loại người như thế này? Lấy đồ không thuộc về mình ư? Thật không ngờ, chồng tôi là dạng người này!
Tôi hỏi anh rốt cuộc là việc thế nào? Anh nói giấy vệ sinh ở khách sạn có chất lượng tốt, túi đựng rác rất to nên có thể chứa được nhiều. Tôi bèn hỏi lại, sao anh có thể lấy trộm đồ của khách sạn chứ? Anh còn dám nói lý với tôi, anh nói không phải lấy trộm, mà là anh đã cực khổ làm công cho khách sạn, nên dùng một chút đồ của khách sạn có sao đâu. Tôi nhớ Sư phụ giảng:
”Có người làm điều xấu, chư vị nói rằng anh ta đã làm điều xấu, anh ta cũng không tin; anh ta thật sự không tin rằng mình đã làm điều xấu; có một số người dùng chuẩn mực đạo đức đang trượt dốc kia mà tự đo lường bản thân mình, cho rằng mình tốt hơn người khác, vì tiêu chuẩn để đánh giá đã thay đổi rồi.” (Chuyển Pháp Luân)
Chồng tôi là người thường, chỉ đứng tại lợi ích bản thân để nhìn vấn đề. Tôi biết anh làm thế là thất đức, cũng là biểu hiện của đạo đức xã hội người thường trượt dốc. Tôi khuyên anh không được lấy những thứ này nữa, anh liền thấy không vui và không muốn nghe tôi nói. Trong tâm tôi rất khó chịu, cũng rất sốt ruột, tôi nghĩ dù những việc này không phải tôi làm, nhưng anh đã làm vậy và tôi cũng biết chuyện, tôi cần chịu trách nhiệm với anh, không thể khoanh tay đứng nhìn anh làm việc xấu mà không quản, như thế cũng là hại anh, anh làm vậy sẽ tạo rất nhiều nghiệp.
Do đó, tôi đã giúp anh hoán đổi góc độ suy nghĩ. Tôi bèn hỏi, nếu anh là ông chủ khách sạn, thì anh có cho phép nhân viên lấy trộm đồ đạc không? Tôi không chỉ gợi mở cho anh từ góc độ truyền thống thiện ác hữu báo, mà còn nói cho anh biết Pháp lý mà Sư phụ giảng về bất thất bất đắc, làm việc xấu sẽ thất đức, sẽ tạo nghiệp, tất cả những điều không như ý của con người như bệnh tật và thống khổ đều do nghiệp lực mang đến.
Trải qua nhiều lần khuyên nhủ, cuối cùng chồng tôi không còn lấy trộm đồ nữa, và cũng mang ra giường trả lại cho khách sạn. Tôi cảm thấy vui mừng thay cho sự lựa chọn của anh.
Hướng nội tìm, hòa thuận với chồng
Chồng tôi là một người nóng vội hấp tấp, lại hay cáu kỉnh. Sau khi kết hôn, những biểu hiện này lại càng nổi cộm.
Tôi lớn lên trong sự chăm sóc và yêu thương của bố mẹ, chưa từng phải chịu bất cứ ủy khuất nào. Gặp phải người chồng hung dữ, nổi nóng với tôi, tôi thường hay khóc vì thấy oan ức, rồi lại hối hận sao mình kết hôn với một người như vậy. Đôi lúc tôi còn nghĩ, hay là mình ly hôn cho xong.
Sau này, tôi nghỉ làm ở nhà, và tôi đã quay lại tu luyện. Lần này, tôi phát từ nội tâm muốn tu luyện, chứ không phải tu luyện dưới sự đốc thúc của mẹ giống như hồi nhỏ. Kể từ đó, mỗi lần chồng nổi giận, tôi liền coi mình là người tu luyện, đối chiếu với yêu cầu của Pháp, gắng hết mức làm được Nhẫn, không nổi nóng với anh.
Một lần hai vợ chồng tôi lái xe ra ngoài có việc, đi đến giữa đường, chúng tôi thấy đói bụng, nên tôi đã xuống xe đi mua đồ ăn. Người bán hàng hỏi tôi muốn mua đồ uống gì, tôi nghĩ bình thường hay uống coca cola, lần này thấy có coca cola đá tuyết, nên tôi đã mua loại này. Lúc lên xe, chồng tôi nhìn thấy, đột nhiên anh ấy tức giận hỏi tôi sao lại mua thứ đồ uống này? Anh không muốn uống nó, anh trách tôi sao lại mua thứ này mà không hỏi ý anh trước, anh nói bình thường mua cái gì thì mua cái đó đi, sao lại đổi sang mua cái khác? Tôi nói, nếu anh không uống cái này, thì em đi mua lại cái khác cho anh. Nhưng anh ấy không chịu, nói là việc đang gấp, nếu tôi đi mua lại thì sẽ trễ giờ.
Tôi nói: “Em xin lỗi, em không hỏi anh uống gì mà đã mua cái này rồi. Em không biết anh không thích uống nó.” Nhưng anh ấy vẫn còn giận dỗi, anh mắng tôi và nói mai mốt đừng mua nó nữa. Anh nói anh không thể uống mấy thứ này, đưa anh uống thứ này thà vứt vào sọt rác còn hơn. Vừa nói tới đây, anh đã ném nó ra khỏi xe.
Nếu tôi không tu luyện thì chắc chắn sẽ cãi nhau với anh, hoặc là khóc lóc một trận. Đầu tiên, anh đã từng uống coca cola đá tuyết trước đây, tôi cũng không thấy anh nói anh không thích nó. Tiếp nữa, anh không muốn uống thì thôi, sao lại ném đồ uống ra khỏi xe. Thêm nữa, tôi đã mất công đi mua nó cho anh, chẳng được gì mà còn tốn công, cuối cùng anh còn kêu tôi về sau đừng mua nữa, xem có đáng giận không chứ?!
Những suy nghĩ này cứ liên tục nhảy ra, nhưng tôi nhớ mình là người tu luyện, đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu, Sư phụ giảng:
”Tu luyện nhân Tự trảo quá Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma“Tạm dịch:
“Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa” (Hồng Ngâm III)
Tôi hướng nội tìm, xác thực tôi chưa có nghĩ cho chồng, chỉ nghĩ mình uống gì, mà không hỏi ý chồng, điều này thực sự không đúng. Vả lại, việc này đúng là phơi bày tư tâm của tôi, cũng là một cơ hội tốt để tôi đề cao tầng thứ. Tôi không thấy oan ức khóc lóc như trước đây, cũng không tranh biện điều gì, tôi nói xin lỗi chồng lần nữa, và anh ấy cũng dần dần bình tĩnh lại.
Những việc tương tự còn có rất nhiều, tôi cố gắng dùng tiêu chuẩn của người tu luyện để yêu cầu bản thân. Lúc tôi tu tốt, chồng cũng không dễ nổi nóng, bầu không khí trong nhà trở nên hòa thuận, giống như Sư phụ giảng:
”Phật gia giảng độ kỷ độ nhân, phổ độ chúng sinh; không chỉ là tự tu, còn cần phổ độ chúng sinh; người khác cũng được theo hưởng lợi; có thể vô ý điều chỉnh thân thể cho người ta, trị bệnh, v.v.” (Chuyển Pháp Luân)
Không tham lam chiếm đoạt, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn
Chồng tôi làm việc ở công ty chuyển phát nhanh. Một hôm, tôi cần đi gửi đồ, nhưng chồng tôi nói cứ để anh ấy lo, tôi chỉ cần đóng gói cẩn thận là được. Tôi nghĩ thật tiện, mình không cần đến bưu điện, cũng không cần quản việc gửi đồ. Về sau, tôi mới phát hiện, chồng tôi không tuân thủ trình tự gửi đồ thông thường. Vì đôi lúc tôi nhờ chồng gửi những kiện hàng thừa cân, nhưng người gửi không dán đủ hóa đơn, hoặc hóa đơn bị cọ xát trong quá trình vận chuyển, chồng tôi bèn xin công ty một tờ hóa đơn dán lên, sau đó quét mã, anh mới gửi hàng được. Đôi lúc, anh không dán hóa đơn, mà giữ các hóa đơn này lại, về sau cần gửi đồ thì anh dán mấy hóa đơn này lên và không cần phải trả tiền.
Tôi chất vấn chồng, anh làm vậy không đúng quy định. Chồng tôi nói, rất nhiều người ở đó đều làm thế, công ty cũng không nói gì hết. Anh nói những hóa đơn này đều do anh quét mã, không dán lên cũng không sao, gửi hàng cũng tự anh làm. Tôi nghĩ, mặc dù công ty không có bất cứ tổn thất nào, nhưng số tiền của mấy tờ hóa đơn kia vẫn trừ vào tài khoản của người gửi, họ mua hóa đơn cho kiện hàng của họ, chứ không phải mua hóa đơn cho kiện hàng của chúng tôi, nếu làm vậy chính là đầu cơ trục lợi, lách luật.
Tôi nghĩ mình là người tu luyện, nên phải dùng tiêu chuẩn cao yêu cầu bản thân, chiểu theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn đo lường đúng sai, không thể vì thuận tiện và tiết kiệm tiền, cũng không thể nhìn thấy người khác đều làm vậy thì cho rằng nó là đúng. Tôi phải làm được “Chân”. Về sau, tôi có hàng cần gửi thì tự tôi đi đến bưu điện, mặc dù chồng tôi không hiểu, nhưng tôi cảm thấy rất vững vàng trong tâm.
Nói tới chuyện gửi hàng, một lần tôi lên mạng mua một chai thuốc trừ sâu, có giá không rẻ, cuối cùng người bán bị nhầm, gửi cho tôi hai chai. Sau khi nhận hàng, tôi lập tức liên hệ với chỗ bán, họ thừa nhận là gửi nhầm. Tôi đã vui vẻ gửi trả một chai bị dư qua đường bưu điện, người bán rất biết ơn tôi. Tôi nghĩ đây là việc mình nên làm. Nhặt được của rơi trả lại cho khổ chủ, trong xã hội hiện nay cũng có người làm được, nhưng rất hiếm gặp. Tôi tu Đại Pháp, biết rõ Chân-Thiện-Nhẫn là tiêu chuẩn đo lường hết thảy tốt xấu, nên không thể tùy tiện chiểu theo giới hạn đạo đức thấp kém của xã hội người thường để hạ thấp tiêu chuẩn của chính mình.
Xương cụt bị gãy
Tôi hiếu động từ nhỏ, tôi bị gãy xương cụt khi chơi nhào lộn ở nhà. Lúc đó không thấy đau lắm, nên tôi cũng không nói cho bố mẹ biết, chỉ là mấy năm về sau, xương cụt của tôi mới đau. Đặc biệt là nghề viết lách ngồi suốt một chỗ, ngay lúc viết xong, đứng dậy khỏi ghế mới thấy đau dữ dội, tôi phải đứng lên từ từ giống như một người già cả. Tay tôi có thể sờ thấy xương cụt nhô ra một miếng. Tôi không thể nằm thẳng, vì nó sẽ cấn lên rất đau.
Trước khi mang thai, tôi đi chụp hình X-quang, dù đã rất nhiều năm không thấy đau nữa, nhưng tôi hiếu kỳ muốn biết tình trạng xương cụt thế nào. Lúc chụp xong ra xem ảnh, mới thấy rõ ràng xương cụt bị gãy, một đầu nhô lên, đầu còn lại rất dài gần như nằm ngang hướng vào trong cơ thể. Sau khi mang thai, bác sỹ sản khoa đã xem phim chụp X-quang của tôi, ông hốt hoảng nói: “Trời ạ, cái này chắc đau lắm!” Ông đưa phim X-quang cho đồng nghiệp xem, dường như họ chưa từng gặp qua trường hợp nào giống như tôi.
Tôi hỏi bác sỹ tôi có thể sinh tự nhiên được không? Bác sỹ nói nếu tôi sinh tự nhiên, thì hoặc là đầu của thai nhi sẽ vuốt thẳng vào xương cụt, sau khi sinh xong, xương sẽ rất đau; hoặc là xương cụt bị gãy lại, có lẽ tôi phải nằm sấp trên giường trong tám tuần không thể đi lại. Nhưng nếu tôi sinh mổ thì có thể tránh được việc này. Nghe bác sỹ nói xong, tôi nói để tôi suy nghĩ lại. Trước khi tôi rời khỏi, bác sỹ sản khoa đã dùng điện thoại chụp lại phim X-quang của tôi, vì ông cũng là giáo sư đại học, có lẽ ông ấy cần lấy phim chụp của tôi để làm ví dụ đặc biệt khi dạy học.
Về tới nhà, tôi nhớ ra hiện nay mình đã quay lại tu luyện, Sư phụ giảng:
”Người chân tu là không có bệnh” (Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân [1994])
Bởi vì vừa vào tu luyện, Sư phụ đã thanh lý thân thể cho chúng ta, gỡ bỏ những thứ bất hảo. Sư phụ giảng:
”… [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi cũng không coi trọng vấn đề xương cụt nữa. Lần sau đến gặp bác sỹ sản khoa, ông hỏi tôi suy nghĩ thế nào, tôi nhẹ nhõm nói với ông là tôi chọn sinh tự nhiên.
Vào ngày sinh nở, con tôi đã chào đời suôn sẻ, tôi cũng hoàn toàn quên mất chuyện gãy xương cụt. Sau đó, bác sỹ sản khoa đến phòng khám bệnh, nhìn thấy tôi đang ngồi trên ghế cho con bú, câu đầu tiên ông ấy nói: “Cô đang ngồi đấy à!” Lúc đó tôi còn chưa kịp phản ứng gì, ông lại nói tiếp: “Xương cụt của cô không sao à?” Tôi giật mình tỉnh ngộ, cười nói với ông là không sao, tôi gần như đã quên mất chuyện này! Sinh con xong, tuy xương cụt của tôi vẫn nhô ra ngoài như trước, nhưng tôi không cảm thấy khó chịu gì. Theo lý thông thường, xương cụt chắn ngang ở đó, lúc sinh em bé không thể không va vào nó, ngay cả một số sản phụ có xương cụt bình thường, đôi lúc sinh con xong, thì xương cụt vẫn thấy đau, nhưng tôi lại không sao cả. Đối với người thường mà nói, đó là kỳ tích, điều này đã chứng minh sự thần kỳ và siêu thường của Đại Pháp!
Bên trên là vài trải nghiệm của cá nhân tôi, mặc dù bình thường nhưng nó lại rất chân thực. Nếu tôi không may mắn đắc Đại Pháp, thì nói không chừng tôi sẽ giống với nhiều người khác, vẫn còn tranh tranh đấu đấu trong mâu thuẫn gia đình, hoặc là đánh mất bản thân trong kim tiền mỹ sắc, hoặc là than thở số phận bất công trong nỗi đau bệnh tật. Nhưng hôm nay, tôi đã đắc Đại Pháp Chân-Thiện-Nhẫn, trong khi đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn mà có được cuộc sống suôn sẻ và tâm hồn hạnh phúc.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/9/25/九零後-真、善、忍教我做好人-431861.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/6/196058.html
Đăng ngày 02-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.