Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Hà Bắc
[MINH HUỆ 23-08-2021] Tôi năm nay 57 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm. Năm 2020, tôi trải qua một quan sinh tử và đã được Sư phụ cứu.
Tháng 10 năm 2020, tôi đột nhiên phát hiện hai chân mình xuất hiện những nốt chấm nhỏ, dần dần chúng chuyển thành những mụn đỏ. Tôi không thừa nhận nó. Tôi ngộ rằng, Sư phụ đang tịnh hoá thân thể tôi. Tôi vẫn làm những việc mình cần làm, làm tốt ba việc.
Vài ngày sau, bụng tôi bắt đầu chướng lên, và sau đó là tức ngưc, hít thở bình thường cũng cảm thấy khó khăn; tôi không thể đả tọa; chân, bàn chân, ngực và lưng tôi đều sưng tấy. Lúc này, tôi mới bắt đầu chú ý đến nó và hướng nội tìm.
Tôi nhận ra bản thân mình còn rất nhiều hành vi và lời nói không phù hợp với Pháp, và những nhân tâm vẫn chưa tu bỏ được, như: tâm hiển thị, tâm tật đố, tâm sợ hãi, tâm oán hận, tâm lợi ích, lười biếng, không để người khác nói, vừa động nói tới liền tức giận, học Pháp chưa nhập tâm, phát chính niệm ngủ gật… Tôi kiên quyết phủ nhận những thứ tâm bất hảo này.
Tôi là đệ tử của Sư Phụ, chỉ tuân theo sự an bài của Sư phụ, những an bài khác đều không cần. Tôi lập tức giải thể và diệt chúng. Tôi vẫn làm những việc mình cần làm và không để ý tới chúng. Sau đó, những nốt mụn đỏ trên bắp chân tôi đều vỡ ra, chảy nước, bụng chướng càng ngày càng to, đi lại cũng khó khăn, cũng không thể ăn được nhiều cơm. Lúc này chồng tôi cũng nhận ra tôi có vấn đề. Đến cuối cùng, buổi tối tôi không thể ngủ được, vô cùng khó chịu.
Tuy thân thể đã chịu đựng đến mức cực điểm, nhưng trong tâm tôi lại rất bình tĩnh. Tôi nghĩ: “Không sao cả, tôi là người luyện công, có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây.” Chồng tôi nhìn thấy bộ dạng này của tôi, liền bảo con lên mạng tra xem những triệu chứng này là làm sao, sau khi xem xong cháu bật khóc.
Hai cha con họ thúc giục tôi đi bệnh viện, tôi đáp: “Không sao cả đâu, hai người không cần phải lo.” Chồng tôi thấy không cách nào lay chuyển được tôi, liền gọi điện về cho người thân bên nhà tôi, mọi người đều đến và khuyên tôi đi bệnh viện.
Trong tâm tôi nghĩ: “Mình là đệ tử Đại Pháp. Tất cả những trạng thái bất hảo xuất hiện đều là hảo sự, là để giúp mình vượt quan đề cao tầng thứ. Mặc dù tu luyện của mình vẫn có lậu, nhưng mình có Sư phụ quản. Mình sẽ quy chính lại trong Pháp.”
Tôi hướng nội từng chút từng chút một, xem bản thân còn chỗ nào chưa được. Tôi nhớ lại vào năm 2019, vì chấp trước vào thể diện, tâm oán hận, tranh đấu, nóng nảy khiến cho mặt tôi xuất hiện những trạng thái không đúng đắn (người thường gọi là liệt mặt). Khi đó vì chính niệm không đầy đủ, dùng phương thức người thường châm cứu trong hai ngày. Tôi biết rằng bản thân đã sai, liền ngay lập tức quy chính bản thân trong Pháp. Dần dần mặt tôi cũng khỏi. Vì lần trước đã không vượt tốt quan này, nên nạn trở nên to hơn, mới xuất hiện quan nạn hiện tại.
Người nhà nhất quyết bắt tôi đi viện. Em trai tôi nói: “Sáng mai em qua nhà chị, dù thế nào cũng nhất định phải đưa được chị đến bệnh viên.” Tôi nghĩ: “Tôi quy về Sư phụ quản, tất cả những an bài khác tôi đều không cần.”
Sau khi họ kéo tôi đến bệnh viện làm các loại xét nghiệm, tôi chỉ có một niệm, dù làm xét nghiệm gì tôi đều không sợ, tôi không có bệnh, tôi là người tu luyện.
Tôi không rõ kết quả xét nghiệm ra sao, người nhà cũng không nói cho tôi biết. Tôi chỉ nghĩ: “Tôi không thừa nhận giả tướng nghiệp bệnh này, tôi là người luyện công, tôi có Sư phụ quản. Tôi ngộ được rằng, lần này Sư phụ đã đem tất cả những việc bất hảo mà tôi từng làm, rất nhiều nghiệp lực ở các đời toàn bộ đều đẩy lên bề mặt, để tôi tiêu trừ chúng.
Vào viện, tôi đi lại rất khó khăn, ăn cơm, uống nước cũng rất ít. Bởi vì bụng của tôi sưng to lên đến ngực rồi, ngay cả việc thở cũng rất khó khăn. Lúc này, tôi sinh ra những niệm đầu bất hảo: “Quan lần này thật không dễ mà qua được, có thể vượt qua được không đây, thật sự là vượt quan sinh tử! Khi tôi đem máy in và các đồ dùng của Đại Pháp giao lại cho chồng, trong tâm lại còn nghĩ: “Mình sợ không qua nổi quan này.”
“Triêu văn Đạo, tịch khả tử.” (Hoà tan trong Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi nghĩ, chết thì có là gì? Tôi đã đắc Pháp rồi, còn sợ gì nữa chứ? Tôi lại nhớ lại Sư phụ từng giảng:
“Các đệ tử Đại Pháp, sao là đệ tử Đại Pháp? Là sinh mệnh do Pháp vĩ đại nhất tạo nên vậy, là vững như bàn thạch, kim cương bền chắc không thể phá” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2003, Giảng Pháp tại các nơi IV)
Pháp của Sư phụ liền ngay lập tức chỉ đường dẫn lối cho tôi, cho thêm dũng khí.
Tôi nhận ra rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, và tôi có một sứ mệnh, sứ mệnh của tôi vẫn chưa hoàn thành, tôi còn phải trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Bệnh viện của người thường không phải là nơi tôi nên đến, tôi không thừa nhận con đường mà cựu thế lực an bài.
Tôi nói với chồng: “Ông đừng tốn tiền vì tôi nữa, chúng ta xuất viện và về nhà đi.” Chồng tôi không đồng ý, ông rất lo lắng vì sợ về nhà sẽ trì hoãn việc điều trị. Tôi nghĩ: “Tôi phải về nhà học Pháp luyện công. Tôi là một người luyện công, và tôi có Sư phụ quản.” Chồng và con tôi đều không đồng ý để tôi xuất viện, tôi đi lại lại khó khăn, lúc đó trong tâm cảm thấy rất buồn.
Hôm đó, tôi đã thức trắng cả đêm. Sáng hôm sau, bệnh nhân ở cùng phòng với tôi rất bực bội nói với tôi: “Tối chị không ngủ, chúng tôi cứ tám giờ là tắt đèn đi ngủ rồi, chị cứ rên lầm bầm cái gì vây? Có vấn đề gì thì chị gọi bác sỹ đi.” Nghe thấy vậy, tôi nghĩ, tôi là đệ tử Đại Pháp, đây là bệnh viện, người ta là bệnh nhân, mình phải nghĩ cho người khác, không thể ảnh hưởng họ nghỉ ngơi được.
Tôi nói với cô ấy: “Chị ơi, em rất xin lỗi vì đã ảnh hưởng đến chị. Em thực sự xin lỗi.” Cô ấy nghe vậy liền cười. Tối đến, dù khó chịu thế nào tôi cũng phải chịu. Sư phụ dạy rằng chúng ta ở đâu cũng phải nghĩ cho người khác, và tôi đã cố chịu được
Đêm hôm đó tôi đã có một giấc mơ: Tôi mơ thấy một chàng trai trẻ bị rơi xuống nước, nước đã ngập đến cổ và anh ấy sắp chết đuối… Người đó là hàng xóm nhà tôi. Tôi hét lên: “Cứu với! Cứu anh ấy với!” Ngay lập tức một người nam tử tao nhã từ bên cạnh bước tới kéo người thanh niên lên. Sau khi tỉnh lại, tôi xúc động bật khóc, Sư phụ đã tới cứu tôi rồi!
Sư phụ thấy tôi giữ vững tâm tính, liền bắt đầu tiêu trừ nghiệp lực cho tôi
Chị cùng phòng nói với tôi: “Tối qua cô có vẻ khoẻ hơn rồi, không kêu lên tiếng nào, thật là tốt. Tại sao cô lại khóc? Đừng khóc, bệnh có thể chữa khỏi.” Tôi liền kể lại giấc mơ cho cô ấy, tôi nói người đó đã cứu tôi. Cô ấy bảo: “Người được cứu không phải là cô”. Tôi nghĩ: “Sao chị biết được? Chính là Sư phụ đã cứu tôi.”
Ngay ngày hôm đó, tôi bắt đầu đi tiểu, và tình trạng sưng tấy ở ngực, bụng, bàn chân và cẳng chân liên tục giảm hẳn, những nốt đỏ trên bắp chân không còn chảy nước nữa. Tình trạng phù nề toàn thân gần như biến mất trong vòng một tuần. Vài ngày sau, cơ thể tôi về trạng thái bình thường.
Các y, bác sỹ trong bệnh viện đã rất kinh ngạc khi thấy điều này. Bác sỹ nói: “Quả thật là chưa từng có! Thật là kỳ diệu!” Họ cũng cho rằng tôi có thể nhanh khỏi như vậy là do trình độ y học tuyệt vời của họ.
Tôi biết rằng chính Sư phụ đã hạ bỏ những nghiệp lực trên thân thể tôi, tôi không bao giờ quên rằng mình là được Sư phụ quản. Tôi liên tục mặc niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Sư phụ nhận thấy tôi đã ngộ được trên Pháp, liền ban cho tôi một cuộc đời mới.
Sau khi tôi xuất viện, con trai tôi đưa tôi đi khám lại và các chỉ số đều bình thường. Lúc này, con trai tôi mới tiết lộ sự việc cho tôi: kết quả khám khi tôi nhập viện là: xơ gan cổ trướng và xơ gan. Bác sỹ nói: “Bệnh này không chữa được.” Bác sỹ còn nói rất nhiều điều đáng sợ.
Đúng vậy, là một người bình thường, mắc phải bệnh gan nghiêm trọng đến như vậy, đặc biệt là trong trường hợp của tôi, các triệu chứng đã cực kỳ nghiêm trọng và không có nhiều hy vọng nữa rồi, nhưng tôi là một đệ tử Đại Pháp, và Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc sống hoàn toàn mới!
Con xin khấu tạ Sư phụ từ bi cứu độ!
Con nhất định phải nghiêm túc yêu cầu bản thân, tu tốt bản thân, làm tốt ba việc, để báo đáp Sư ân!
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/23/429906.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/7/196061.html
Đăng ngày 16-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.