Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 04-07-2021] Tôi đắc Pháp tu luyện từ năm 1996. Sau đây tôi xin chia sẻ một vài câu chuyện của gia đình mình để chứng thực sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp.

Con gái khỏi bệnh cường giáp sau khi bước vào tu luyện Đại Pháp

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, bởi vì nhận thức Pháp còn nông cạn nên tôi đã lơ là trong tu luyện bản thân.

Năm 2003, con gái tôi luôn cảm thấy không có sức lực và thường đói bụng. Bác sĩ đã kiểm tra và chuẩn đoán cháu mắc bệnh cường giáp rất nghiêm trọng. Gia đình tôi đã đi khắp nơi tìm cách chữa trị cho cháu, đã thử qua tất cả các phương pháp Trung y và Tây y, kể cả các bài thuốc dân gian nhưng đều không hiệu quả.

Sau vài năm, do tác dụng phụ của việc dùng quá nhiều thuốc nên cháu xuất hiện các vấn đề về tim, gan và thận. Cháu cũng bị béo phì và phù nề nặng do tác dụng phụ của thuốc và bị rối loạn hoóc-môn. Con gái tôi mới 16 tuổi nhưng cháu rất gần như không thể đi lại được và hai mắt bị lồi. Gia đình tôi cảm thấy vô cùng đau khổ và bất lực với tình trạng sức khỏe của cháu.

Sau đó, một bác sĩ chuyên khoa nội tiết của bệnh viện cho biết có thể dùng phương pháp xạ trị với đồng vị iốt 131 để tiêu hủy (cắt bỏ) tuyến giáp nhằm giảm thiểu vấn đề nồng độ hóc môn tuyến giáp cao bất thường (gây ra bệnh cường giáp). Tuy nhiên, phương pháp này có cả ưu và nhược điểm. Tuyến giáp có chức năng điều hòa nội tiết. Nếu sử dụng phương pháp xạ trị, chức năng của nó sẽ bị phá hủy và sẽ chuyển từ trạng thái sản xuất quá nhiều hoóc-môn như hiện nay sang một thái cực khác, ví dụ như tình trạng thiếu hoóc-môn. Mặc dù bệnh cường giáp được chữa khỏi nhưng cũng có thể dẫn đến suy giáp. Sau khi phẫu thuật, cách duy nhất để đạt được mức độ cân bằng nội tiết là bổ sung hoóc-môn nhân tạo như một biện pháp thay thế. Điều đó cũng có nghĩa là cả đời cháu sẽ phải dùng thuốc nếu muốn duy trì trạng thái ổn định.

Mặc dù bác sĩ khẳng định ông ấy có thể kiểm soát được liều lượng, nhưng không có gì đảm bảo cơ thể con gái tôi có thể thích ứng với phương pháp trị xạ này. Không còn cách nào khác, gia đình tôi đành đồng ý điều trị cho cháu bằng phương pháp phẫu thuật phóng xạ đồng vị.

Sau cuộc phẫu thuật, tình trạng sức khỏe của cháu được cải thiện, nhịp tim giảm từ 150 lần xuống 80-90 lần một phút. Tuy nhiên chỉ vài tháng sau, nhịp tim giảm sâu xuống chỉ hơn 40 nhịp một phút. Lúc này, bác sĩ chỉ định một biện pháp khác. Chung thân phụ thuộc vào thuốc là điều gia đình tôi không hề mong muốn, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn rơi vào tình trạng này.

Mãi đến khi con gái trở thành như vậy, tôi mới nhớ ra rằng mình nên cầu xin Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) cứu con gái mình. Mặc dù cả tôi và cháu đều đã không tinh tấn tu luyện, nhưng Sư phụ từ bi vẫn giúp cháu tịnh hóa thân thể. Sau đó chỉ trong một thời gian ngắn cháu đã hồi phục. Cả gia đình tôi đều rất vui mừng!

Không lâu sau, tôi đưa con gái đến gặp bác sĩ đã phẫu thuật xạ trị cho cháu. Tôi nói: “Cháu đã hồi phục và hiện giờ sức khỏe đã ổn định nên không cần dùng đến thuốc nữa.” Bác sĩ không thể tin nổi, cho rằng việc này thật bất khả tư nghị. Về lý thuyết mà nói, làm thế nào một tuyến giáp đã bị phẫu thuật cắt bỏ rồi có thể tự sản xuất ra một lượng hoóc-môn bình thường cho cơ thể được? Vì thế ông ấy đề nghị con gái tôi tới bệnh viện để kiểm tra sức khỏe toàn diện, tôi đã đồng ý.

Nhưng sau khi rời phòng làm việc của bác sỹ, con gái tôi nói cháu không muốn làm thêm xét nghiệm nào nữa. Cháu nói: “Con đã khỏe rồi. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho con rồi, nên con không còn bị bệnh nữa. Con không cần phải kiểm chứng việc này. Con hoàn toàn tin vào Sư phụ!” Nghe những lời của cháu, tôi cũng trở nên minh bạch, cháu rất tín Sư tín Pháp. Thực sự lúc đó dù cháu cảm thấy khỏe mạnh nhưng người ngoài quan sát mà nói, mắt cháu vẫn hơi lồi, khuôn mặt hơi sưng và cổ cháu trông vẫn to hơn bình thường. Tuy nhiên, cháu hoàn toàn phủ nhận những giả tướng về triệu chứng bệnh này.

Sau một thời gian, tôi chợt nhận ra toàn bộ các triệu chứng bệnh của cháu đã biến mất – khuôn mặt hết sưng, mắt không còn bị lồi và cổ cháu trở về trạng thái hoàn toàn bình thường. Không còn bất kỳ biểu hiện nào của bệnh cường giáp. Qua sự việc lần này, cả gia đình tôi vô cùng biết ơn Sư phụ.

Sau này khi con gái tôi đi làm, cháu phải làm kiểm tra y tế và kết quả cho thấy sức khỏe cháu đã hoàn toàn bình thường.

Căn bệnh của vợ tôi biến mất sau khi tôi xả bỏ những chấp trước trong tu luyện

Tháng 10 năm ngoái, vợ tôi – cũng là một học viên, thường cảm thấy rất khát nước và mất hết sức lực. Sau khi một người họ hàng bên biết tin này, liền nghi rằng vợ tôi bị bệnh tiểu đường và khăng khăng muốn đo lượng đường trong cơ thể vợ tôi. Kết quả kiểm tra cho thấy lượng đường trong máu cao. Vợ chồng tôi đều xem đây là giả tướng nghiệp bệnh. Chúng tôi cố gắng phủ nhận nó bằng chính niệm và buông bỏ suy nghĩ về nó. Cùng lúc đó, vợ tôi cũng hướng nội và tìm ra những chấp trước của cô ấy. Sau đó, cô ấy đã cảm thấy tốt hơn một chút.

Tuy nhiên, sau dịp Tết, cô ấy có biểu hiện rất mệt mỏi và khát nước nên thường xuyên uống nhiều nước và trông rất mệt mỏi. Cân nặng giảm từ 59 cân xuống còn 50 cân. Vào một buổi chiều, vợ tôi nằm dài trên ghế và cảm thấy thân thể cực kỳ yếu ớt. Cô ấy cảm giác như đây là những giây phút cuối đời, tâm trí nảy ra rất nhiều những niệm đầu tiêu cực. Mặc dù cô ấy rất sợ hãi và lo lắng, nhưng rất nhanh sau đó cô ấy trở nên tỉnh táo và hoàn toàn phủ định mọi giả tướng nghiệp bệnh này.

Vào bữa tối, chúng tôi tình cờ đề cập đến việc những năm qua vợ tôi đã làm việc rất chăm chỉ và đạt được một số thành tựu nhất định. Tuy nhiên, cô rất khó được thăng chức. Điều này như nhắc nhở cô ấy về một điều gì đó mà cô ấy không muốn nhắc tới. Trước đây bất luận lúc nào chúng tôi nhắc đến chuyện này, vợ tôi đều cảm thấy khó chịu và luôn luôn cố gắng chuyển sang chủ đề khác. Nhưng lần này thì khác, tâm can cô ấy vô cùng chấn động. Cô ấy nghĩ: “Vì sao cứ khi nào nhắc đến chuyện này mình lại khó chịu như thế? Tâm chấp trước nào khiến mình động tâm vậy?” Cô nghĩ rằng đây chính là lúc cần phải nhìn nhận vấn đề này một cách nghiêm túc.

Vì vợ tôi bắt đầu hướng nội và cô ấy đã tìm ra tâm tranh đấu. Cô ấy luôn muốn nhận được sự công nhận và khen ngợi từ quản lý và đồng nghiệp vì cô đã nỗ lực trong công việc, cũng là để đạt được những danh vọng và vị trí xứng đáng với mình. Cô ấy nhớ lại những ngày đầu làm việc, những đồng nghiệp cùng vào làm lúc đó đều được cất nhắc vào các vị trí khác nhau. Cho nên cô ấy cũng hy vọng mình cũng được như vậy. Tuy nhiên, ngay sau khi bắt đầu làm việc, cô ấy chỉ được giao công việc dọn dẹp vệ sinh. Điều đó khiến cô ấy cảm thấy bất bình.

3 tháng sau, vợ tôi được sắp xếp một công việc khá tốt. Sau đó, cô ấy muốn chứng minh rằng mình không hề kém cỏi, nên rất chăm chỉ nghiên cứu nghiệp vụ, nỗ lực công tác, kỹ năng nghiệp vụ của cô luôn dẫn đầu, cô cũng giỏi hơn các đồng nghiệp khác về mọi mặt. Mỗi khi có những việc khó khăn mà các đồng nghiệp thoái thác, cô ấy đều bước ra đảm nhận và hoàn thành công việc đó.

Vợ tôi đã giành giải nhất trong một cuộc thi kỹ năng nghiệp vụ. Tuy nhiên, một đồng nghiệp khác có trình độ kém hơn cô ấy lại được đề bạt lên vị trí trưởng nhóm thay vì cô ấy. Vậy nên cô cảm thấy vô cùng thất vọng. Mặc dù sau đó các quản lý và đồng nghiệp đánh giá cao năng lực làm việc của vợ tôi cũng đã cố gắng tiến cử cô ấy, nhưng may mắn vẫn không đến. Thậm chí nhiều đồng nghiệp ở công ty đến sau cô ấy đều đã thăng tiến trong công việc. Có một lần, tại một bữa tiệc chúc mừng một đồng nghiệp được thăng chức, cô cảm thấy vô cùng thất vọng và cuối cùng đã say rượu. Trong suốt khoảng thời gian về sau, mấy chục năm trôi qua, cô ấy luôn không thể buông bỏ khao khát được thăng chức trong công việc nhưng chưa từng được toại nguyện.

Đến một ngày, cô ấy cuối cùng đã có được vị trí cao hơn. Nhưng ngay sau đó, do công ty điều chuyển công tác nên việc thăng chức lại không thành. Một lần khác, vợ tôi lại được thăng chức nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đó, do luân chuyển vị trí, cô lại bị giáng cấp xuống làm nhân viên bình thường. Trong thâm tâm, cô ấy vẫn cố gắng để được thăng chức lên vị trí quản lý. Lần này nhờ hướng nội, vợ tôi nhận ra nhiều năm nay cô ấy không thích người khác đề cập đến việc này. Đây quả là chấp trước vào danh ẩn giấu rất sâu trong tâm. Cô cảm thấy bất công khi chứng kiến những người khác thăng tiến trong công việc. Đây chính là tâm tranh đấu và tâm tật đố. Cô ấy luôn cảm thấy mình có bản sự hơn những người khác nên coi thường họ. Vì muốn chứng thực bản thân nên cô ấy luôn muốn chứng minh rằng mình giỏi hơn những người khác, vì tâm hiển thị nên cô ấy luôn muốn mình là người đứng đầu và khoe khoang bản sự của bản thân. Đây cũng là một chấp trước đã bị ẩn giấu.

Sau khi đào sâu và tìm ra những chấp trước này, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm. Ngày hôm sau, sắc mặt cô ấy trở nên tốt hơn rất nhiều và không còn bị khát nước liên tục nữa.

Sau đó trong nhà đã xảy ra một sự việc nhỏ. Chúng tôi nói rằng cô ấy không nên tiết kiệm quá mức, khi nào cảm thấy cần phải chi tiền thì hãy chi tiền. Cô ấy nhận ra đây cũng là một việc mà cô không muốn đề cập tới. Cô ấy thường phàn nàn nếu ai đó nhắc tới chuyện này. Sau khi đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, tôi bị ép buộc nghỉ việc không có lý do, nên thu nhập của gia đình không còn được như trước. Vợ tôi đã cẩn thận xem xét và sắp xếp các khoản chi tiêu cho gia đình. Đây cũng là một chấp trước vào tiền bạc và lợi ích, đồng thời cũng là một loại tâm an dật, muốn sắp xếp tốt cuộc sống trong người thường. Cô ấy cũng tìm ra rất nhiều tâm chấp trước vào lợi ích ẩn giấu bên trong.

Sau khi tống khứ toàn bộ những chấp trước này, sức khỏe của vợ tôi đã hoàn toàn hồi phục, bao gồm cả cân nặng.

Người họ hàng có đức tin vào Đại Pháp đã khỏi bệnh tiểu đường nghiêm trọng

Vài năm trước, một người họ hàng của tôi bỗng thường xuyên cảm thấy khát nước, thân thể gầy gò. Sau đó, thị lực của anh cũng bị giảm sút và bắp chân xuất hiện một vết bầm đen. Anh đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, kết quả cho thấy lượng đường trong máu của anh khá cao. Ngay lập tức, bác sỹ yêu cầu anh nhập viện bởi vì anh đã bị bệnh tiểu đường nghiêm trọng và tính mệnh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Bác sỹ chỉ định tiêm insulin 4 lần 1 ngày. Vì chuyện này mà cả gia đình anh khủng hoảng và cảm thấy rất tuyệt vọng.

Sau đó chúng tôi chia sẻ với họ về kỳ tích đã xảy ra với con gái tôi và khuyến khích anh thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”, tin tưởng những điều kỳ diệu cũng có thể xảy ra với anh. Mặc dù anh tin vào khoa học và có trình độ học vấn cao, anh vẫn đồng ý làm theo những gì chúng tôi nói. Hai tuần sau, anh ấy đến nhà chúng tôi và nói rằng lượng đường trong máu đã giảm xuống và anh không còn phải tiêm insulin nữa. Hiện giờ bác sỹ đã kê cho anh đơn thuốc khác.

Sau đó anh đã chủ động đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Cuối cùng thì anh đã không còn phải uống thuốc nữa. Kể từ đó anh rất khỏe mạnh, lượng đường trong máu hoàn toàn bình thường, các bệnh khác cũng biến mất, kể cả bệnh gút. Sau chuyện này, anh đã kể với các bác sỹ và mọi người về câu chuyện này và họ đều phải thốt lên: “quả là thần kỳ!”

Một người nhà sống sót sau tai nạn nhờ bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Gần đây tôi có một người nhà đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày nọ, khi đang lái xe đạp điện trên đường, cô ấy bị một chiếc xe đạp điện đi ngược chiều đâm vào. Chiếc xe đạp đè lên người cô, khiên cô bị đau đớn dữ dội ở phần ngực. Nhưng ngay lập tức cô thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Cô ấy cũng không đòi hỏi bất kỳ khoản bồi thường nào từ người kia và lặng lẽ đi về nhà. Sau khi về đến nhà, chồng cô ấy vẫn rất lo lắng nên đề nghị cô tới bệnh viên kiểm tra sức khỏe. Mặc dù cô ấy nói mình ổn nhưng trong trong thâm tâm vẫn có chút lo lắng. Vì thế cuối cùng cô đã đến bệnh viện để chụp X-quang. Kết quả chụp cho thấy cô bị gãy 5 chiếc xương sườn. Ngay lập tức cô ấy nhớ rằng mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, cô không nên đối đãi với chuyện này như người thường. Cô quyết định không nhập viện mà đi về nhà và tiếp tục nhẩm niệm chín chữ chân ngôn. Sau đó cô dần dần hồi phục và hiện giờ đã hoàn toàn khỏe mạnh.

Những câu chuyện thần kỳ xảy ra trong gia đình, bằng nhiều cách khác nhau, đã giúp tôi rất nhiều trong tu luyện Đại Pháp. Ban đầu tôi không biết cách hướng nội trong tu luyện cá nhân. Sau nhiều lần vấp ngã, tôi đã học được cách hướng nội và tìm ra những chấp trước của mình. Từ chỗ không biết làm thế nào để thức tỉnh lương tri của mọi người, dần dần tôi đã có thể giảng chân tướng một cách hiệu quả.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/4/427717.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/18/194672.html

Đăng ngày 18-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share