Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Lục

[MINH HUỆ 30-08-2021] Tôi sinh ra vào những năm 80, trong một gia đình trí thức có điều kiện kinh tế khá tốt, từ nhỏ, tôi đã sống một cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc. Vì vậy mà tôi mắc nhiều bệnh công chúa như ích kỷ, thờ ơ, tùy hứng, nhưng tôi hoàn toàn không nhận ra, lại còn cho rằng nhân phẩm của mình tốt, có tinh thần trách nhiệm, hơn hẳn các bạn cùng lứa tuổi. Cho đến sau khi tu luyện Đại Pháp, mới từ từ, từ từ phát hiện ra vấn đề của bản thân.

Thuận theo học Pháp và thực tu, tâm tính của tôi đề cao từng chút một, vì vậy mối quan hệ với những người xung quanh cũng thay đổi rất lớn. Sau đây, tôi chia sẻ một chút câu chuyện về những người thân trong gia đình tôi.

Gia đình chồng ở nông thôn, nên sinh hoạt và thói quen vệ sinh của mẹ chồng không tốt lắm, trước đây mỗi lần bà đến nhà tôi, tôi đều liên tục trách móc bà. Một lần, tôi khiến mẹ chồng tức giận đến mức ngã lăn ra đất. Lần khác, chỉ vì chuyện nhỏ, tôi lại khiến bố mẹ chồng tức giận bỏ về, sau khi bố chồng về nhà thì bệnh một trận. Cho nên họ hàng ở quê chồng đều biết tính khí tôi không tốt. Tôi cũng không muốn đi với chồng về quê, nếu có về thì cũng không làm việc nhà, không thích nói chuyện với mọi người, và tôi chưa bao giờ cảm thấy mình có điều gì sai.

Lần đầu về quê sau khi tu luyện là ngay dịp mừng thọ 70 tuổi của bố chồng. Hôm ấy, tất cả bè bạn thân quyến và người trong thôn đều đến dự, cũng hơn trăm người. Người dẫn chương trình mời bố chồng nói vài câu, ai ngờ bố chồng nói trước mặt tất cả mọi người rằng ông từng có mâu thuẫn với tôi, và bây giờ ông bỏ qua. Tôi cảm thấy dường như bị giáng một gậy vào đầu, mặt đỏ bừng lên, chẳng còn mặt mũi nào nữa. Theo tôi, mâu thuẫn của chúng tôi trước đây là chuyện riêng trong nhà, không nên nói ra bên ngoài, nhưng bố chồng lại công khai tiết lộ vết sẹo ấy trước mặt mọi người, khiến lòng tự tôn của tôi bị tổn thương nghiêm trọng. Tuy nhiên, tôi vẫn phải miễn cưỡng tiếp đãi những người thân bạn bè đến tham dự, khi không có ai thì bản thân lặng lẽ khóc mấy lần, chỉ cần nghĩ đến liền tức giận. Nhưng trong tâm minh bạch rằng đây là để bỏ đi tâm thể diện và tâm cầu danh của bản thân. Tôi vừa khóc vừa dùng Pháp của Sư phụ để khuyên nhủ bản thân, cố gắng đứng ở góc độ của bố chồng để suy nghĩ vấn đề: Bố chồng không có ác ý, ông chỉ muốn bày tỏ rằng mình đã bỏ qua chuyện cũ, ông không nhận ra điều đó có thể làm tổn thương tôi.

Tôi không ngừng tự nhủ mình là một người tu luyện, không thể tức giận bố chồng, mình phải buông bỏ tâm thể diện, buông bỏ tất cả những điều khó chịu trong quá khứ, để hòa thuận với bố mẹ chồng. Hôm sau, tôi điều chỉnh tâm thái, giống như chưa từng xảy ra điều gì, và nói chuyện vui vẻ hòa nhã với bố chồng, ông rất vui, hoàn toàn không biết tôi đã trải qua một ngày thống khổ như thế nào.

Về quê lần đó, tôi cảm thấy không thể lại giống như đại tiểu thư, như người ngoài cuộc nữa. Một hôm, sau khi ăn xong, tôi chủ động đề xuất muốn rửa chén bát. Vì tổ chức đãi khách nên có rất nhiều nồi, chảo, bát, chậu cần rửa, và tôi đã đứng rửa hơn hai giờ đồng hồ, tôi mệt đến nỗi lưng đau và trong tâm than khổ mãi. Đặc biệt là khi tôi thấy chồng và mọi người chơi mạt chược bên ngoài, thì càng bất bình hơn. Buổi tối tôi nói chuyện với bố đẻ, nói rằng tôi chưa bao giờ làm việc này trước đây, nói tới nói lui lại khóc vì tủi thân. Mặc dù vậy, sau đó tôi vẫn kiên trì rửa bát, mặc dù tâm ủy khuất, oán hận, bất bình, sợ khổ sợ mệt nổi lên hết lần này đến lần khác; nhưng Sư phụ giảng người tu luyện ở đâu cũng là một người tốt, tôi nên làm tốt việc của một người con dâu nên làm, vì vậy, chia sẻ việc nhà và hiếu kính với bố mẹ chồng đều là việc nên làm. Lại nói, người tu luyện không nên sợ khổ, cho dù là trong tâm hay trên thân thể, thì chịu khổ đều có thể tiêu nghiệp, Sư phụ giảng phải lấy khổ làm vui.

Vậy là, gần ba năm qua, mỗi lần về quê, tôi đều chủ động rửa chén bát. Bây giờ tôi ăn cơm xong rồi đeo tạp dề vào cổ và vui vẻ rửa bát, rửa xong thì dọn dẹp bếp sạch sẽ, cũng chẳng thấy khổ, chẳng thấy mệt chút nào. Bố chồng thường bảo tôi nghỉ ngơi, nhưng tôi vẫn kiên trì rửa với mẹ chồng, hai người phối hợp dọn dẹp rất nhanh, hơn nữa tôi kỹ tính nên rửa sạch sẽ.

Tết năm 2021, quê chồng đãi khách, khi tôi rửa bát, em họ của chồng chủ động đến giúp tôi, lần khác, vợ của cháu trai bên chồng chủ động đến giúp (hai người đều đã tam thoái). Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây. Bây giờ thanh niên chỉ thích vui chơi, thường ăn xong thì đi chơi hoặc ra sân chơi bài hoặc đánh mạt chược. Tôi rất cảm động, thực sự khi đệ tử Đại Pháp làm tốt, có thể chính lại hoàn cảnh xung quanh, giống như Sư phụ giảng:

“Tiệt trất thế hạ lưu” (Phổ Chiếu, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Ngăn chặn việc thế gian xuống dốc” (Chiếu Sáng Rộng Khắp)

Tôi càng cảm thấy tu tốt bản thân là trách nhiệm trọng đại, không những chứng thực Đại Pháp, mà còn cứu độ những sinh mệnh xung quanh.

Thuận theo tu luyện, tính cách tôi ngày càng dễ chịu, tâm thái ngày càng cởi mở, không tự cho mình thanh cao giống như trước đây, vì trong tâm coi thường người khác mà phong bế bản thân và không muốn chia sẻ với mọi người. Bây giờ, tôi coi người thân và bạn bè của chồng như người thân và bạn bè của mình, trò chuyện vui vẻ với họ, khi đến nhà thăm hỏi họ, với tư cách là khách, tôi cũng chủ động giúp dọn dẹp, luôn mỉm cười, có cơ hội thuận lợi thì giảng chân tướng. Thỉnh thoảng tôi dẫn mẹ chồng tản bộ trong thôn (phát tài liệu chân tướng), những người hàng xóm nhìn thấy tôi và mẹ chồng nói cười vui vẻ với nhau, họ đều nói tôi thực sự thay đổi rất nhiều.

Thực chất thay đổi lớn nhất là bố chồng và chồng tôi.

Bố chồng là người siêng năng làm việc, nội tâm mạnh mẽ, tính tình không chịu khuất phục. Kể từ khi tôi làm bố chồng tức giận rời khỏi nhà tôi, chúng tôi không liên lạc với nhau trong hai năm, ông nói với mẹ chồng rằng sẽ không đến nhà tôi nữa.

Sau khi tu luyện, tôi thường điện thoại hỏi thăm mẹ chồng, cũng chào hỏi bố chồng, nhắc ông chú ý sức khỏe, đừng để quá mệt. Mẹ chồng bị bệnh mấy lần, tôi chủ động nói mẹ chồng đến nhà tôi ở để đi kiểm tra, khám bệnh, khi bà nghỉ dưỡng trong nhà, tôi giảng chân tướng Đại Pháp cho bà, đọc Pháp cho bà nghe mỗi ngày, mẹ chồng nhìn thấy sự thay đổi của tôi thì rất tin tưởng Đại Pháp. Kết quả là khối u trên cổ và khối máu tụ trên cột sống thắt lưng của mẹ chồng không còn đau nữa. Tôi biết mẹ chồng đã được Đại Pháp tiêu bỏ một số nghiệp lực. Tôi nói với mẹ khi về nhà hãy nói cho bố chồng biết Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp, là dạy người ta làm người tốt.

Khi bố chồng và chồng xảy ra mâu thuẫn, tôi luôn khuyên nhủ chồng, để anh ấy đứng ở góc độ của bố mà hiểu và thông cảm cho người già. Bố chồng thuộc kiểu nông dân truyền thống Trung Quốc, đất đai phát triển tốt, và trồng trọt rất nhiều trên đất. Vì bán rau nên ông thường rời khỏi nhà lúc ba giờ sáng, và kéo xe rau xuống một con dốc lớn. Chồng tôi cảm thấy như vậy quá nguy hiểm, nên không muốn bố trồng trọt nữa, muốn bố mẹ về sống chung với chúng tôi. Nhưng bố chồng không đồng ý. Do vậy mà chồng tôi rất giận, cảm thấy bố quá ích kỷ, không chịu nghĩ cho anh ấy. Hai người hễ nói đến vấn đề này liền cãi nhau, chồng tôi tức giận vừa gào vừa lớn tiếng.

Tôi rất hiểu bố chồng, ông ở quê tự do quen rồi, bước ra khỏi cửa là nhìn thấy những cánh đồng xanh bát ngát, hít thở bầu không khí trong lành và cảm thấy tỉnh táo. Muốn ông từ bỏ cuộc sống yên tĩnh đơn giản, chỉ quanh quẩn trong căn nhà lầu nhỏ ở thành phố ồn ào, bước ra khỏi cửa chỉ thấy toàn xe và người đông nghìn nghịt, liệu ông có thể thoải mái không? Tôi nói với chồng: Anh hiếu kính bố mẹ, không phải là trói chặt họ bên mình, và áp đặt suy nghĩ lên họ. Anh có biết điều cha mẹ thực sự muốn là gì không? Chưa kể là anh làm gì cũng không chú ý, động chút là tức giận la hét, thử hỏi người già có chấp nhận không? Nếu anh có điều gì đó muốn nói thì nên nói từ tốn, nếu anh lo lắng cho sự an toàn của bố, hãy bảo ông trồng ít rau lại, đặc biệt là khi ông đẩy xe xuống dốc cần cẩn thận, thì bố sẽ hiểu thôi, đâu có bố mẹ nào muốn thêm gánh nặng cho con cái kia chứ? Chồng từ từ lắng nghe lời khuyên của tôi, và không ép buộc bố mình nữa.

Tết năm 2020, tôi mời bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ cùng đến nhà đón Tết, bố chồng vui vẻ đồng ý. Đại gia đình vui vẻ đón Tết với nhau, sau đó thì bố mẹ chồng về quê. Nhưng không lâu sau, bố chồng bị đau bụng không ăn cơm được, lúc đó một bên mắt của mẹ chồng cũng không nhìn thấy gì, nên chúng tôi lại đón bố mẹ đến nhà. Lần này bố mẹ chồng ở hơn một tháng, chồng dẫn họ đi khám bệnh và điều trị, còn tôi thì tìm thời gian thích hợp đọc Pháp cho bố mẹ nghe. Tôi còn mở video “Cửu bình” và phim “Đến vì bạn” cho bố chồng xem. Trước đây, tổ tiên mấy đời của nhà bố chồng đều là địa chủ, ông nội của bố chồng bị tà đảng ép nhảy sông tự tử, bố mẹ của ông bị đói đến chết khi ông mới vài tuổi. Khi ông xem “cửu bình”, ông nói: Những gì ở đây nói đều là sự thật. Bố chồng đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện có một khối u to trên thận, lúc đó do tình hình dịch bệnh nghiêm trọng nên bệnh viện không thể mổ và nói phải đợi đến sau tháng Năm quay lại tái khám.

Tôi nhận thấy bố chồng không muốn ở lại thêm nữa, tôi biết ông nhớ nhà ở quê, nhớ cánh đồng rau cải, ngẫm nghĩ mắt của mẹ chồng căn bản cũng ổn rồi, tôi bèn đề nghị chồng hãy đưa họ về quê. Chồng không đồng ý, muốn nhân cơ hội này để bố mẹ ở lại. Tôi khuyên anh ấy: Tâm của bố không ở đây, anh ép bố ở, tâm tình của ông không tốt sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Vậy là chồng đưa bố mẹ về quê. Sau đó tôi điện thoại cho mẹ chồng, hỏi thăm tình trạng sức khỏe, mẹ chồng nói bụng của bố hết đau rồi. Tôi biết đây là sức mạnh thần kỳ của Đại Pháp.

Khi tôi mới bước vào tu luyện, chồng tôi phản đối kịch liệt, không những đốt sách của tôi, mà còn uy hiếp rằng sẽ mang con đi, có lần còn gọi điện đến Cục Công an để trình báo tôi. Về sau tôi nhận ra do bản thân mình thực hiện không tốt ở nhiều phương diện mới tạo thành như vậy. Đặc biệt là vì chồng có thái độ không tốt với Đại Pháp, nên tôi không muốn đối đãi từ bi với anh ấy, điều này càng khiến anh ấy hiểu lầm Đại Pháp hơn.

Khi đó trong nhận thức của tôi có sự hiểu sai rất lớn: Cảm thấy chồng không cho mình tu luyện, không tôn trọng tín ngưỡng của mình, chính là tổn hại đến điều quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình, là điều không thể tha thứ. Nếu mình đối xử tốt với anh ấy sẽ có lỗi với Đại Pháp. Bề mặt có vẻ như tôi đang duy hộ Đại Pháp, kỳ thực là duy hộ tự ngã mạnh mẽ. Đây cũng do thời điểm đó học Pháp không sâu mà ra. Bế tắc trong một năm, tôi mới bắt đầu nhận ra cách làm và cách nghĩ của mình có chút không đúng, không phù hợp với yêu cầu Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp đối với một người tu luyện; Sư phụ muốn đệ tử Đại Pháp phải từ bi khuyến thiện ngay cả với kẻ ác thực thi bức hại, cảm hóa họ, chứ không phải là lấy ác trị ác. Tôi sao có thể bất thiện với chồng được, chưa kể nếu đẩy anh ấy đến vị trí đối lập có thể sẽ hủy anh ấy. Thực chất chồng luôn giúp tôi đề cao tâm tính, luôn lấy hình thức có vẻ cực đoan này để thúc đẩy tôi hướng nội tìm, và nhận ra vấn đề của bản thân. Sau khi nghĩ minh bạch tất cả, tôi cảm thấy tảng băng trong tâm tan chảy ngay lập tức, một tầng vỏ dày mượn danh nghĩa Đại Pháp ngăn cản tôi đối đãi tốt với chồng bỗng biến mất, tôi chợt cảm thấy có lỗi với chồng trong hơn một năm qua, kỳ thực trong lòng anh ấy cũng rất khổ sở.

Tôi bắt đầu thay đổi bản thân, không giống như trước đây hễ xảy ra chuyện gì cứ coi bản thân là trung tâm, chỉ cần chồng không hợp ý tôi, tôi sẽ tranh hơn thua, tranh cãi, bây giờ tôi cố gắng đối xử dịu dàng và chu đáo với chồng như những người phụ nữ Trung Quốc truyền thống mà Sư phụ đã giảng, chăm sóc và quan tâm anh ấy từ tận đáy lòng. Mặc dù vẫn còn những va vấp trong quá trình hòa hợp, nhưng tôi luôn khắc ghi bản thân là một người tu luyện, gặp mâu thuẫn thì hướng nội tìm, đầu tiên thay đổi chính mình; nhìn vào điểm mạnh của chồng nhiều hơn, hiểu anh ấy nhiều hơn và bao dung anh ấy hơn. Tâm phát triển sự nghiệp của chồng tôi rất mạnh mẽ và rất cầu tiến, trước đây tôi cứ phàn nàn rằng anh ấy dành quá ít thời gian cho tôi và các con, nên tôi luôn cản bước anh ấy lại.

Sau khi tu luyện tôi toàn lực ủng hộ chồng, ngoài làm tốt công việc của bản thân, tôi toàn tâm toàn ý đồng hành cùng chồng, giáo dục con cái, cân bằng tốt các mối quan hệ trong gia đình, để chồng không bận tâm việc trong nhà, có thể toàn tâm tập trung vào sự nghiệp của anh ấy. Khi anh ấy gặp phiền não trong công việc, tôi sẽ dùng Pháp lý của Đại Pháp để khuyên bảo anh ấy, để anh ấy bước đi đúng hướng, thiện đãi đồng nghiệp. Như vậy, bầu không khí gia đình chúng tôi ngày càng hòa thuận, chồng ngày càng gắn bó với gia đình và ngày càng tôn trọng tôi hơn. Rõ ràng, chồng tôi rất yên tâm khi giao việc quản lý gia đình cho tôi, anh ấy thường khen tôi dạy dỗ con cái tốt, cũng thường nói đùa rằng anh ấy là người có phúc nhất. Tính cách anh ấy dần trở nên bình hòa, bình tĩnh, lý trí, không còn nóng nảy, xung động và độc đoán giống như trước đây. Đặc biệt là thái độ của anh ấy đối với Đại Pháp đã thay đổi rất nhiều, tôi cảm thấy bây giờ anh ấy đã công nhận Đại Pháp từ tận đáy lòng mình, cũng ủng hộ tôi tu luyện, chỉ là hình thế bức hại tàn khốc ở Trung Quốc khiến anh ấy lo lắng.

Cách đây không lâu, một hôm tôi và dì giúp việc trong nhà nói chuyện với nhau, dì ấy chân thành nói: Mặc dù dì không học Pháp Luân Công, đôi khi nhìn thấy thái độ và cách xử lý mọi chuyện vì người khác của cháu, dì cảm thấy mình cũng muốn học, cũng muốn tu luyện với cháu (đại ý là vậy). Dì đã làm việc cho nhà chúng tôi hơn năm năm, dì ấy tận mắt chứng kiến tôi thay đổi rất lớn từ người thường trở thành người tu luyện, dì minh bạch chân tướng Đại Pháp, cũng đã làm tam thoái.

Tôi cảm thấy mình thật may mắn, có thể trở thành đệ tử Đại Pháp trong thời gian cuối cùng của Chính Pháp. Đại Pháp không ngừng tẩy tịnh tôi, Sư phụ dẫn dắt tôi bước đi trên con đường phản bổn quy chân, đồng thời những người xung quanh tôi đều có thể nhận được ân trạch của Đại Pháp.

Tôi chân thành cảm tạ Sư phụ, cảm tạ Đại Pháp. Song thủ hợp thập!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/30/八零后大法学员-佛光照我家-430218.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/12/196134.html

Đăng ngày 28-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share