Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-08-2021] Pháp Luân Đại Pháp phổ truyền rộng khắp thế giới đã được 29 năm. Khi còn nhỏ tôi đã biết đến Pháp Luân Đại Pháp vì một số người thân trong gia đình tôi là học viên. Sau khi ĐCSTQ phát động cuộc bức hại đối với học viên Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, những ký ức của tôi về Pháp Luân Đại Pháp phai nhạt dần.

Năm 2015, chuyến du lịch đến Đài Loan đã giúp tôi nhớ lại những ký ức từ thuở nhỏ đó. Tôi bước vào tu luyện Đại Pháp sau 20 năm phiêu đãng sống không có mục đích chân chính.

Mẹ tôi được cứu nhờ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”

Vào kỳ nghỉ Giáng sinh năm 2015, tôi cùng mẹ đến thăm Đài Loan. Vào đêm Giáng sinh, mẹ nói với tôi: “Hôm nay suýt chút nữa là mẹ mất mạng rồi!”. Tôi bàng hoàng khi nghe bà nói vậy. Chúng tôi đã có một ngày đi chơi vui vẻ, sao mẹ lại nói điều khủng khiếp đến thế.

Bà kể: “Cách đây không lâu, mẹ được chẩn đoán mắc bệnh tim. Mẹ không nói với con vì không muốn làm con lo lắng”. “Bác sỹ có kê cho mẹ một số loại thuốc dự phòng trước chuyến đi này”.

“Chiều nay, khi chúng ta lên núi, con có nhớ đã nói với mẹ là con thấy lạnh và nhờ tài xế đến đón chúng ta không? Lúc đó mẹ đang lên cơn đau tim. Mẹ nghĩ chắc hẳn mẹ không thể quay lại chỗ đậu xe được nữa”.

Tôi quá bất ngờ trước những gì bà kể. Bà nói tiếp: “May mắn là mẹ có mang theo tấm bùa hộ mệnh Đại Pháp bà tặng mẹ. Trên đường đi, mẹ không ngừng niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo!’. Mẹ nhẩm chín chữ này suốt nửa tiếng. Sau đó, thì thấy khỏe lại.

Tôi không sao nói nên lời. Tôi chỉ biết ôm mẹ và khóc. Tâm trạng của tôi lúc đó là sự pha trộn giữa cảm giác bàng hoàng, buồn và biết ơn. Những ngày tiếp theo ở Đài Loan, bất cứ nơi nào chúng tôi ghé thăm như các điểm du lịch, trạm xe buýt, thậm chí cả nhà riêng, tôi cũng nhìn thấy những biểu ngữ đề chín chữ chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo!”. Những ký ức ẩn sâu trong tim tôi suốt 20 năm lại có dịp trở về.

Ký ức được đánh thức

Năm 1996, ông bà tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một nhóm học viên địa phương đến nhà ông bà đọc sách Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Khi tôi cùng chị gái và em gái tới thăm ông bà, chúng tôi được nghe băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Ông bà đề nghị chúng tôi ngồi tư thế song bàn để nghe Pháp. Các chị em tôi có thể ngồi như vậy dễ dàng nhưng tôi lại thấy rất khó vì chân tôi quả thực rất đau.

Tôi bỏ cuộc. Khi các học viên đến học Pháp, tôi sẽ rời khỏi phòng và mang đồ chơi sang phòng khác để chơi. Phòng ngủ của tôi được dùng để họ học Pháp nhóm. Khi họ học xong, tôi sẽ quay lại phòng, nhìn lên ảnh Sư phụ và đọc dòng chữ “Pháp Luân thường chuyển” trên tường, tâm tôi tràn ngập niềm vui.

Tôi nhớ một đêm tôi mơ thấy tôi cùng những đứa trẻ khác cưỡi trên lưng những con hạc từ trên trời bay xuống. Chúng tôi bay xuyên qua những đám mây. Đột nhiên, tôi trông thấy một khu rừng xanh thẫm và một lâu đài cổ trắng tinh. Tôi tạm biệt các bạn và bay đến lâu đài đó.

Người nhà được thọ ích nhờ Đại Pháp

Ông ngoại tôi là một sỹ quan quân đội nghỉ hưu từ năm 40 tuổi. Mặc dù, ông là một chỉ huy quân đội cấp cao nhưng đã phải sớm từ bỏ sự nghiệp vì sức khỏe kém. Ngay từ khi còn rất nhỏ, cứ mỗi dịp nghỉ hè và nghỉ đông, cha mẹ tôi lại đưa tôi đến thăm ông. Trong trí nhớ của tôi, ông ngoại thường đến khu nghỉ dưỡng của quân đội để phục hồi sức khỏe. Lương hưu của ông có thể chi tiêu thoải mái, nhưng ông phải dành phần lớn số tiền hưu cho việc điều trị thuốc men.

Sau khi bước vào tu luyện Đại Pháp, không những ông cai hẳn thuốc lá, bia rượu, mà còn khỏe mạnh trở lại, tính ông cũng điềm đạm hơn rất nhiều. Ai nấy trong gia đình tôi đều vui mừng thấy ông như vậy.

Mẹ tôi kể, trước đây ông là người rất nóng tính. Bà và các chị em rất sợ ông. Mỗi khi ông ở nhà là không ai dám làm ồn. Sau khi ông tu luyện Đại Pháp, mọi người trong nhà không còn phải lo lắng về điều này nữa. Họ có thể trêu đùa ông, thậm chí còn nảy sinh những cuộc tranh luận nho nhỏ. Ông không hề tỏ thái độ tức giận với mọi người.

Chân dung Sư phụ và biểu tượng Pháp Luân biến mất khỏi bức tường

Đột nhiên một ngày, mẹ cấm tôi về thăm ông bà ngoại. Tôi thực sự thấy nhớ ông bà. Vài tháng sau, mẹ mới đưa tôi đến thăm họ.

Tôi sửng sốt khi bước vào nhà ông. Có dấu vết ai đó đã sục sạo các căn phòng. Rõ ràng trong nhà đã có chuyện gì đó xảy ra. Tôi bước vào căn phong nơi tôi thường ngủ lại. Bức tường trống trơn. Chân dung Sư phụ và biểu tượng Pháp Luân đã không còn ở đó nữa.

Không ai giải thích với tôi chuyện gì xảy ra, cho đến nhiều năm sau chị gái tôi mới nói cho tôi biết, khoảng tháng 7 năm 1999, ông bà tôi đã bị đưa tới đồn cảnh sát. Nhà của họ bị lục soát. Cảnh sát ở lại nhà họ trong hai tháng. Suốt mấy năm sau đó, ngày nào cũng có cảnh sát mặc thường phục lượn lờ quanh khu vực.

Tôi nhớ không lâu sau khi sự việc xảy ra, tôi vẫn nghe thấy nhạc luyện công Đại Pháp quen thuộc phát ra lúc sáng sớm khi đang nằm ngủ trên giường. Đến tối, ngồi xem ti vi, tôi có thể nghe thấy tiếng ông bà tôi lặng lẽ đọc sách Chuyển Pháp Luân.

Tôi cũng thấy ông bà thường xuyên đi thăm những người họ hàng. Nhiều năm sau, tôi mới hiểu, thực ra họ đi giảng chân tướng và nói cho mọi người biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Rất khó để trở thành một người tốt

Tôi học đại học tại một thành phố khác. May mắn thay, một bà dì bên ngoại tôi là giáo sư cũng sống ở thành phố đó. Vợ chồng bà là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi rất vui vì có thể đến thăm họ vào mỗi dịp cuối tuần.

Bất chấp ĐCSTQ phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp, tôi chưa từng nghĩ Đại Pháp là xấu. Tất cả những người tu luyện Đại Pháp mà tôi biết, trong đó có cả những người thường xuyên đến thăm ông bà tôi, đều là những người rất tốt. Nhiều người trong số họ có địa vị cao trong xã hội như giáo sư, nhà giáo, công chức và hiệu trưởng trường học.

Vào một buổi tối thứ sáu, vừa vào đến cửa nhà bà, cậu em họ 10 tuổi chạy đến chỗ tôi khóc lóc: “Chị ơi, họ bắt bà đi rồi”.

Mặc dù trước đây tôi từng đọc tài liệu giảng chân tướng về các học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bắt giữ, nhưng vẫn thấy kinh hãi khi thực tế này lại xảy đến với người thân trong gia đình mình. Tôi tức giận và bối rối. Bà dì tôi là người tốt như vậy, sao họ lại bắt bà đi? Tại sao họ bắt giữ những học viên luôn tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn? Làm người tốt chẳng nhẽ không phải là việc tốt sao? Không lâu sau, vợ chồng bà chuyển đi xa khỏi trường đại học của tôi. Tôi không có cơ hội được đến thăm họ thường xuyên nữa.

Thời điểm đó, tôi nhận thêm một tin buồn là ông ngoại tôi qua đời. Tôi không nhớ mình đã vượt qua quãng thời gian khó khăn đó như thế nào. Tôi có cảm giác một số thứ rất quan trọng trong đời tôi đã ra đi mãi mãi. Tôi trở nên trầm lặng, lãnh đạm và thường xuyên buồn bã.

Một việc rắc rối xảy ra sau đó càng khiến tôi thất vọng và buồn hơn. Trường tôi tổ chức buổi phỏng vấn cho sinh viên muốn tham gia Hội tài chính của trường. Tôi cũng đến tham dự. Người phỏng vấn yêu cầu tôi nói về tính cách của bản thân chỉ bằng một câu. Tôi trả lời: “Tôi không thường nghe theo ý kiến của người khác để đánh giá điều gì là tốt hay là xấu”.

Khi tôi vừa nói xong, tất cả họ đều phá lên cười. Một người trong bọn họ còn chế giễu: “Có phải bạn muốn nói bạn giống như bông hoa sen, vươn lên khỏi bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn phải không?”. Tôi ngạc nhiên vì họ cười nhạo điều tôi nói. “Vươn lên khỏi bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” chẳng phải là điều tốt hay sao?

Hội tài chính của trường từ chối tiếp nhận tôi. Sau sự việc này, tôi càng cảm thấy hoang mang về cuộc sống.

Tôi bắt đầu theo đuổi vật chất trong xã hội này. Sau khi tốt nghiệp, tôi có cuộc sống đầy đủ, thoải mái. Tôi tiếp tục học lên cao học, làm thêm, mua sắm và hẹn hò. Tôi theo đuổi danh vọng và đạt được nó. Tôi phấn khích khi được bạn trai tặng món quà đắt tiền mà không quan trọng tính cách của anh ấy thế nào.

Tôi có một công việc lương cao và một người bạn trai giàu có, nhưng lại không hề thấy những thứ đó có giá trị chút nào. Tôi thường cảm thấy trống rỗng, lo âu và bối rối.

Tìm lại Đại Pháp

Khi vừa trở về Hồng Kông sau chuyến đi Đài Loan, tôi lên mạng tìm kiếm kinh sách Pháp Luân Đại Pháp.

Một hôm, tôi đến bến phà Star Ferry của Hồng Kông. Tôi nhìn thấy một số tấm biển giảng chân tướng Đại Pháp được các học viên trưng bày. Tôi thầm nói Đại Pháp vừa cứu mạng mẹ, Đại Pháp là tốt, các học viên Đại Pháp cũng là những người tốt. Mình muốn nói cho mọi người biết về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đọc các bài giảng mới của Sư phụ trên internet vào các ngày trong tuần. Đến cuối tuần, tôi đi phát các tờ báo giảng chân tướng cho mọi người ở khu mua sắm Tsim Sha Tsui.

Khi mới bước vào tu luyện Đại Pháp, tôi có thể cảm nhận được niềm vui chân chính mà từ lâu lắm rồi tôi mới lại có được. Hồi còn nhỏ, tôi rất vui mỗi khi giúp một cụ già qua đường hay nhường chỗ cho người lớn tuổi trên xe buýt. Giờ tôi có thể cảm nhận được thế nào là hạnh phúc thực sự khi cầm trong tay bông hoa sen nhỏ với thông điệp “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”. Tôi cảm động rơi nước mắt khi bạn bè của tôi tiếp nhận chân tướng về Đại Pháp.

Tôi cũng lấy lại sự tự tin và không còn phải cố trốn tránh mọi người. Tôi không nghĩ mình sẽ lại sợ bị chế giễu vì có suy nghĩ “vươn lên khỏi bùn”.

Học cách hướng nội tìm

Tôi trở thành một người luôn vui vẻ từ khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng không có nghĩa tôi không có những khảo nghiệm tâm tính.

Tôi là một nhà phân tích tài chính. Tại chỗ làm, tôi là nhóm trưởng một nhóm nhỏ. Một trợ lý có năng lực trong nhóm tôi đột nhiên đề nghị được chuyển sang làm việc cho nhóm khác. Cô ấy giải thích với lãnh đạo công ty là không muốn làm việc chung với tôi.

Tôi tức giận khi biết được điều này. Chính tôi là người đã tạo nhiều cơ hội để cô ấy thăng tiến. Giờ cô ấy lại nói xấu tôi với lãnh đạo và muốn rời đi. Điều gì xảy ra với nhóm của chúng tôi vậy? Tôi thấy khó chịu và hoàn toàn quên mất mình là một người tu luyện. Suốt một thời gian, tôi cứ nghĩ đến việc cô ấy vô ơn như thế nào sau tất cả những gì tôi làm cho cô ấy.

Sư phụ thấy tôi không hướng nội nên đã điểm hóa cho tôi. Một buổi tối, khi làm việc một mình ngoài giờ trong văn phòng, tôi lại cảm thấy bực bội về việc cô ấy bỏ đi.

Đột nhiên một giọng nói vang lên trong đầu tôi: “Chư vị có hoàn toàn làm tất cả vì lợi ích của cô ấy không? Điều chư vị làm không phải vì lợi ích của bản thân dù là nhỏ nhất chứ?”.

Sư phụ giảng:

“Có người làm điều xấu, chư vị nói rằng anh ta đã làm điều xấu, anh ta cũng không tin; anh ta thật sự không tin rằng mình đã làm điều xấu; có một số người dùng chuẩn mực đạo đức đang trượt dốc kia mà tự đo lường bản thân mình, cho rằng mình tốt hơn người khác, vì tiêu chuẩn để đánh giá đã thay đổi rồi”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Nghĩ lại về bề mặt là tôi giúp cô ấy, nhưng ẩn sâu trong đó lại là điều tôi muốn. Công việc hoàn thành tốt sẽ tạo điều kiện cho tôi có cơ hội thăng tiến. Tôi muốn giữ chức vụ quản lý. Tôi làm rất nhiều việc để chứng tỏ với mọi người là tôi có khả năng.

Tôi nhận ra mình đã sai. Tôi cần phải buông bỏ chấp trước vào danh, lợi và tâm phàn nàn về người khác. Trong một cuộc họp nhóm, tôi thật tâm xin lỗi mọi người về việc đã cư xử lỗ mãng trong công việc.

Tôi học cách hướng nội. Khi mâu thuẫn xảy ra, tôi sẽ đặt lợi ích của công ty và người khác lên trước tiên, thay vì nghĩ cho bản thân. Thật thú vị khi buông bỏ được tâm ích kỷ, mọi việc với tôi trở nên suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên. Tôi đã trải nghiệm được thế nào là niềm vui thật sự trong công việc.

Tôi được thăng chức ba năm liền và nhanh chóng trở thành một nhà quản lý tài chính. Nhóm của tôi lớn mạnh hơn rất nhiều. Mọi người trong nhóm hợp tác làm việc rất tốt.

Pháp Luân Đại Pháp: Món quà từ Thiên Thượng

Tâm tính tôi được đề cao nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Các đồng nghiệp cũng nhận thấy những thay đổi của tôi. Một hôm, một người quản lý khác, là người theo Công giáo, nhìn thấy ba chữ Chân–Thiện–Nhẫn trong tờ giấy ghi chú trên mặt bàn tôi.

Cô ấy nói: “Những chữ này rất có ý nghĩa”. “Tôi ước mình có thể làm như vậy, nhưng thật tệ là tôi không nhẫn được. Tính khí của tôi không tốt chút nào.

Tôi động viên cô ấy: “Chị có thể làm được mà!”. Tôi đưa tờ giấy cho cô ấy. “Chị hãy đặt nó lên bàn giống như tôi vậy. Mỗi ngày tờ giấy sẽ nhắc nhở để chị làm theo. Rồi chị sẽ làm được thôi”. Cô ấy rất vui vẻ nhận lấy.

Trước khi rời công ty, cô ấy đến gặp tôi nói: “Tôi sẽ mang theo tờ giấy ghi chú mà chị đưa cho tôi. Với tôi nó có ý nghĩa rất quan trọng”.

Khi tôi xin nghỉ việc tại công ty, thật ngạc nhiên, có nhiều người trong nhóm của tôi từ Trung Quốc Đại Lục đến Hồng Kông đều đến chia tay tôi. Tôi cùng họ đi tham quan Hồng Kông, kết hợp giảng chân tướng Đại Pháp với họ. Tôi cũng giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Một đồng nghiệp sau khi nghe tôi kể vắn tắt về trải nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của ông ngoại tôi, đã nói: “Tôi vẫn luôn có cái nhìn thiếu thiện cảm về Pháp Luân Đại Pháp. Những điều bạn nói khác xa với những gì tôi nghe được ở Trung Quốc. Nhưng tôi đã thấy bạn thay đổi thế nào suốt những năm qua từ khi bạn tu luyện. Tôi tin những gì bạn nói về gia đình mình. Liệu tôi có thể hỏi mượn bạn sách Đại Pháp để xem qua được không?”

Cô ấy đã đồng ý thoái ĐCSTQ và đọc sách Chuyển Pháp Luân. Cô ấy luôn mong mỏi có một cô con gái suốt nhiều năm. Khi đọc sách Chuyển Pháp Luân lần hai, cô ấy đã mang bầu. “Đó là con gái”, cô ấy hào hứng nói với tôi. Cô ấy hiểu đây là món quà từ Thiên thượng vì cô ấy đã tiếp nhận chân tướng và tôn kính Đại Pháp.

Thật khó có lời nào diễn tả được sự kỳ diệu của Đại Pháp. Tôi chân thành hy vọng trong thế giới hỗn loạn này, ngày càng có nhiều người biết được “Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Chân-Thiện-Nhẫn là tốt”. Tôi cũng mong sẽ có nhiều người hơn biết đến Pháp Luân Đại Pháp, môn tu luyện mang đến hy vọng cho nhân loại. Và chẳng phải tìm đâu xa, Đại Pháp ở ngay cạnh chúng ta.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/22/429013.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/24/195882.html

Đăng ngày 29-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share