Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-06-2020] Trong 10 năm sau đại học, tôi đắm chìm trong thùng thuốc nhuộm theo đuổi danh, lợi, tình của xã hội người thường. Tôi theo đuổi những xu hướng này, mê đắm vào chấp trước và dục vọng, ngày càng rời xa tu luyện. Tôi biết ơn sự chăm sóc từ bi của Sư phụ đã không từ bỏ tôi. Năm 2019, tôi quay trở lại tu luyện Đại Pháp.

Tôi xin chia sẻ những trải nghiệm này với hy vọng rằng các đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi có những trải nghiệm tương tự sẽ nhận được lời cảnh báo và không có những sai lầm tương tự và bỏ lỡ cơ duyên tu luyện quý giá.

Thiếu sót và không đạt được yêu cầu của Đại Pháp

Năm 1996, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với mẹ khi tôi được chín tuổi. Dưới sự hướng dẫn của mẹ và bầu không khí được ủng hộ khi luyện công nơi công cộng, tôi đã tu luyện Đại Pháp tinh tấn. Nhưng sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Đại Pháp vào năm 1999, môi trường tu luyện của nhóm chúng tôi đã mất đi.

Sau đại học, tôi sống cùng thành phố với cha mẹ nhưng chúng tôi sống riêng. Tôi phải làm việc tăng ca sáu ngày một tuần và làm 12 đến 16 tiếng mỗi ngày. Vào thời điểm đó, tôi hiếm khi học Pháp hay đọc Minh Huệ Net. Đạo đức của xã hội Trung Quốc tuột dốc nhanh chóng; con người điên cuồng chạy theo tiền bạc và hưởng lợi. Do không có khả năng chống lại ảnh hưởng ô nhiễm của xã hội, tôi dần dần thay đổi trong 10 năm, từ một người tu luyện thầm lặng và nghiêm khắc đã trở thành một người thường theo đuổi lợi ích, sở thích cá nhân và cái gọi là cuộc sống hạnh phúc, vốn sinh ra nhiều dục vọng và chấp trước.

Bị lôi đến bờ vực huỷ hoại

Bị ảnh hưởng bởi truyện tranh và TV khi còn là sinh viên, tôi bắt đầu khao khát cái gọi là cuộc sống gia đình “ngọt ngào”. Niềm khao khát tình cảm này đã được che giấu sâu. Tôi giành thời gian đi ăn ngoài, xem phim, du lịch và nói chuyện như người thường. Tôi lấy lý do là phải phù hợp với xã hội người thường. Tôi đã tự lừa dối mình và lợi dụng yêu cầu của Đại Pháp là “phù hợp với xã hội người thường” để che đậy các chấp trước mà tôi không muốn từ bỏ.

Tôi cảm thấy tu luyện rất khó và tôi không tự tin vào bản thân mình. Nhưng trong tiềm thức, tôi cảm thấy cái tình là một “khảo nghiệm sinh tử” mà tôi phải vượt qua, và nếu không vứt bỏ cái tình, tôi không thể thực sự tu luyện Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi đã trốn tránh vấn đề này.

Đến năm 27 tuổi, tôi vẫn chưa hẹn hò với ai. Nhưng suy nghĩ về lập gia đình đã trở nên bức thiết và pha trộn với cái tình, dục vọng và ham muốn. Tôi liên tiếp hẹn hò với hai người đàn ông. Do bị ảnh hưởng bởi sự tò mò của tôi và lời hứa kết hôn của họ, tôi đã làm điều trái với đạo đức. Tôi trở nên buồn rầu sau đó và trong lòng vướng mắc. Vì thế tôi trở nên kháng cự lại hành vi đó. Tôi đã sớm chia tay họ.

Tôi đã làm điều đáng xấu hổ và tạo ra nghiệp chướng lớn, tôi đã quỳ xuống trước ảnh của Sư phụ và khóc lóc thảm thiết. Rốt cuộc, Đại Pháp đã gieo mầm tu luyện vào tôi và tôi biết rằng mình đã phạm một sai lầm lớn.

Trong hai năm tiếp theo, nỗi ám ảnh về kết hôn đã khiến tôi lo lắng và hoang tưởng. cựu thế lực hoàn toàn điều khiển tâm trí tôi. Áp lực lấy chồng vì cuộc sống đã chi phối tôi. Tôi cảm thấy tuyệt vọng đến mức nghĩ rằng nếu ai đó lấy tôi, thậm chí tôi sẽ trả tiền sinh hoạt cho họ hoặc không can thiệp nếu họ hẹn hò với các cô gái khác.

Tôi không dám nói sự thật với mẹ mình, một học viên Đại Pháp. Khoảng thời gian đó, tôi gặp vấn đề nghiêm trọng về tinh thần và thể chất, giống như trầm cảm. Tôi đã nhiều lần nghĩ đến tự tử, nhưng cũng nghĩ rằng: “Đại Pháp rất chính và rất tốt. Nếu mình chết, uy tín của Đại Pháp sẽ bị ảnh hưởng.” Suy nghĩ này đã giúp tôi sống.

Sư phụ đã cứu tôi trong giây phút nguy nan

Trong thời gian này, tôi cũng có chấp trước so sánh chức vụ và lương với những người khác. Cùng với sự trắc trở về tình cảm, tôi đã rơi vào tình trạng theo đuổi danh vọng và tiền tài một cách cực đoan.

Đặc biệt trong hai năm trở lại đây, tôi có tính tự chủ và cạnh tranh cao trong công việc. Tôi gây áp lực lên đồng nghiệp và làm tổn thương họ để được những gì tôi muốn. Tôi dùng mọi cách để lấy được dự án lớn nhất năm của công ty dù biết rằng tôi không đạt được yêu cầu.

Nhiều đồng nghiệp của tôi, bao gồm cả giám đốc, muốn tham gia hay trao đổi dự án với tôi. Để duy trì sự kiểm soát dự án, tôi đã loại bỏ họ. Tôi đã sống một cuộc sống rất mệt mỏi, tranh đấu từ sáng đến tối và sợ mất đi lợi ích cá nhân. Thật khó hiểu khi trước đây, tôi, một người thờ ơ với danh vọng và tài sản và thậm chí chia tiền thưởng với đồng nghiệp, lại trở thành một kẻ hợm hĩnh như vậy.

Cường độ công việc và áp lực tinh thần vô cùng lớn khiến tôi đột nhiên bị đau tim. Tôi không thể di chuyển hay thở. Đau đớn tột cùng khiến nước mắt tôi trào ra. Tại thời điểm đó, tôi gần như cảm thấy “chết”. Sau đó tôi nghĩ: “Ta là một đệ tử Đại Pháp!” Trong khoảng một phút, tôi dần dần thở lại được. Chính là Sư phụ đã cứu tôi! Trong sợ hãi, tôi khóc suốt khi trên đường về nhà.

Tôi gọi cho mẹ và bà vội vã đến chỗ tôi. Chúng tôi phát chính niệm cùng nhau và cơ thể tôi hồi phục mau chóng. Mặc dù vậy, tôi sợ có thể bị mất đi dự án do những lời đồn tại nơi làm việc về tình trạng sức khoẻ của tôi. Vì thế tôi ngay lập tức quay lại làm việc.

Thông qua dự án này, sau đó tôi được mời làm việc tại một trong năm công ty hàng đầu trong ngành và làm quản lý chuyên nghiệp trong một nhóm khu vực. Những năm đầu của tuổi 30, tôi dường như đã đạt đến đỉnh cao trong số những người cùng trang lứa. Nhưng sau đó công việc trở nên nặng nề hơn và tôi lại đau lần nữa và muốn bỏ trốn. Nhưng tôi không thể bỏ đi xiềng xích của danh vọng và tiền tài.

Việc theo đuổi danh, lợi và tình đã chồng chất lên các vấn đề sức khoẻ trong thời gian dài và đưa tôi đến bờ vực sụp đổ. Tôi bị đau đầu, tim, dạ dày, mất ngủ, gặp ác mộng và khó thở khi ngủ. Tôi cực kỳ nhạy cảm và dễ bị kích động. Mỗi khi nghe giọng của nam nhân thì tôi run lên và khóc thảm thiết. Mẹ tôi đã lên kế hoạch đưa tôi đến gặp một bác sỹ tâm lý.

Năm 2019, tôi quyết định nghỉ việc và sống cùng mẹ. Khoảng thời gian đó, tôi đã nói với mẹ những việc sai trái mà tôi đã phạm và tôi muốn quay lại tu luyện Đại Pháp. Bây giờ tôi nhận ra rằng đây là sự an bài của Sư phụ từ bi. Ngài đã cứu tôi bằng cách không từ bỏ tôi vào giây phút cuối cùng.

Sau khi chuyển nhà, tôi đã xóa WeChat, các ứng dụng trò chuyện qua video và phần mềm tài chính để tránh xa mọi ảnh hưởng của xã hội người thường trước đây. Mẹ thường hối thúc tôi học Pháp và luyện công. Tôi bắt đầu tham gia học Pháp nhóm hàng tuần. Tôi đã không gặp các học viên khác trong 20 năm qua. Tôi thở dài và đắm mình trong bầu không khí tốt lành này.

Bỏ đi cái tình

Tôi bắt đầu học Pháp nhưng tôi không thể thấy nội hàm. Tôi cũng không thể cảm thấy khí cơ khi luyện công; nó giống nhưng tập dưỡng sinh. Ban đêm tôi có những giấc mơ xấu: tôi thường thấy mình ở trong bóng tối hay trong một bể phốt; có lũ lụt hoặc một toà nhà bị sụp; con người đang bị kẻ xấu tàn sát và họ quỳ xuống đất khóc xin sự giúp đỡ từ chủ của họ.

Tôi đọc một đoạn Pháp mà tôi nhớ rằng mình đã hiểu rõ nghĩa khi còn là một đứa trẻ. Hiện giờ khi tôi liên tục đọc đoạn này, tôi chỉ có thể hiểu nghĩa bề mặt bất kể tôi đã đọc bao nhiêu lần. Tôi nhận ra mình đã rơi lại một quãng xa trong tu luyện so với còn nhỏ và đã khóc không ngừng. Tôi tự hỏi mình nên làm gì.

Một ngày kia tôi ở trong trạng thái không tốt và đã không đến nhóm học Pháp. Mẹ tôi trở về từ nhóm học Pháp và nói: “Các học viên khác nói con không nghiêm túc trong tu luyện.” Dù ban đầu tôi không thể chấp nhận lời này nhưng tôi mau chóng hiểu rằng các học viên khác thật sự đúng. Tôi đã không thật sự tu luyện bản thân mình.

Nửa năm trôi qua từ khi tôi quay lại tu luyện. Tinh thần và thể chất của tôi đã cải thiện lớn nhưng chấp trước vào tình vẫn còn đó. Tôi trốn tránh nó và không muốn loại bỏ nó; một cảm giác nặng nề khiến tôi vướng víu. Tôi nói với bản thân: “Vì muốn tu luyện, mình nên loại bỏ tình và mọi chấp trước và thời điểm này!”

Sau đó tôi cắt đứt mọi liên lạc với một người đàn ông mà tôi âm thầm thích trong hai năm qua. Mỗi ngày, tôi phát chính niệm 30 phút đặc biệt nhắm vào các chấp trước về tình, sắc và dục vọng.

Một điều kỳ diệu đã xảy ra. Dù tôi ngồi song bàn và không di chuyển, cơ thể tôi dường như bị một đôi bàn tay to lớn từ phía sau đẩy lên phía trước. Mỗi khi phát chính niệm nhắm vào các chấp trước, tôi cảm thấy một lớp vỏ màu đen xung quanh tôi bị gỡ đi. Tâm trí tôi trở nên thanh tỉnh và tôi không còn mụ mị nữa.

Trong thời gian này, luôn có một Pháp Luân xoay ở góc mắt bên trái của tôi. Khi ngủ tôi bị đổ mồ hôi nhiều. Tôi biết đây là cơ thể mình đang được tịnh hoá. Sư phụ đang chăm sóc tôi và khuyến khích tôi.

Nghiệp tư tưởng to lớn phản ánh trong tâm trí và trong các giấc mơ của tôi không chỉ giới hạn ở cái tình mà còn là bạo lực, thù hận, độc ác và một số ác niệm. Mỗi khi phát chính niệm hàng giờ, vật chất nghiệp tư tưởng màu đen tràn ngập tâm trí tôi như một khối vật chất đè nặng trong thân. Nó thậm chí còn khiến tôi không thể nhớ được các câu phát chính niệm.

Sau khi phát chính niệm một ngày, tôi bị đổ mồ hôi nhiều. Tôi gục xuống sàn và khóc. Tôi nghĩ: “Mình nên làm gì đây? Tại sao mọi thứ khó khăn với mình như vậy?” Ngạc nhiên thay, sau đó hầu hết nghiệp tư tưởng đã bị gỡ bỏ. Tôi có thể kiểm soát suy nghĩ của mình và tôi biết rằng Sư phụ từ bi đã giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực.

Vì tôi đã liên tục mắc phải sai lầm trong khổ nạn về sắc dục, tôi xấu hổ đến nỗi không thể tha thứ cho mình. Đặc biệt, mỗi khi đọc những lời dạy của Sư phụ về sắc dục, mặt tôi nóng bừng và ứa nước mắt. Những suy nghĩ tiêu cực về “không xứng đáng” với tu luyện Đại Pháp và “không thể tu luyện” thường xuyên xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi hiểu rằng đây là vì tôi chưa đủ kiên định. Tôi vẫn muốn tu luyện và tôi liên tục cảnh báo bản thân không được tiêu cực mà thay vào đó hãy bắt kịp.

Thông qua trải nghiệm này, tôi đã đối mặt với những khảo nghiệm mạnh mẽ về sắc và tình. Tôi hy vọng các học viên khác mà có những khổ nạn tương tự sẽ nhận được lời cảnh báo từ tôi: không được mê đắm nó, không được đi theo con đường do cựu thế lực an bài và không được phạm những sai lầm này.

Tình cảm, sắc dục là một con đường không có hồi kết và nó không mang lại kết quả tốt cho người tu luyện. Nếu các học viên không làm chủ được bản thân thì họ sẽ dần dần từng bước đi lệch khỏi tiêu chuẩn của người tu luyện. Chỉ khi đó họ mới biết là đã xa rời Đại Pháp nhường nào. Quá trình quay lại tu luyện là khó khăn. Công sức trước đó sẽ lãng phí và chúng sinh được cứu sẽ mất đi mãi mãi.

Mọi vấn đề về thể chất và tinh thần của tôi đã biến mất. Tôi lại trở nên ôn hoà. Xin cảm tạ Sư phụ vì đã từ bi cứu độ con. Tôi phải trân quý cơ hội tu luyện và thời khắc ít ỏi cuối cùng quý giá này của Chính Pháp!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/20/407854.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/2/191201.html

Đăng ngày 20-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share