Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-06-2020] Tôi may mắn được sinh ra trong gia đình của một đệ tử Đại Pháp. Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi tôi còn nhỏ, vì vậy tôi tiếp xúc với các bài giảng Pháp một cách tự nhiên. Mẹ yêu cầu tôi nghe một bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí mỗi ngày, điều mà tôi thực hiện một cách nghiêm cẩn.

Trở lại tu luyện Đại Pháp sau khi lạc lối

Khi lớn lên, tôi trở thành một phần của xã hội người thường, nơi có rất nhiều cám dỗ. Tôi trở nên say mê với xã hội người thường và thèm muốn sự thanh thản và hạnh phúc của thế nhân. Mẹ tôi lo lắng rằng tôi có thể ngừng tu luyện và khuyên tôi không nên từ bỏ, nhưng tôi không lắng nghe. Tôi nghĩ rằng nếu bà tu luyện thì tất cả các khía cạnh cuộc sống của tôi đã được đảm bảo và tôi không có gì phải lo lắng. Tôi không có nhiều ham muốn, và chỉ cần có đủ tiền, tôi sẽ hài lòng và hạnh phúc với cuộc sống hiện tại của mình.

Trên thực tế, phúc và họa trong cuộc sống đến cùng lúc, sự yên bình và hạnh phúc chỉ tồn tại trong thoáng chốc. Năm 2019, cuộc sống hạnh phúc của tôi chấm dứt khi cảnh sát bắt giam mẹ tôi. Đối mặt với ngôi nhà trống trải, bừa bộn, tôi cảm thấy rất mất mát. Cha tôi đã qua đời và tôi sống phụ thuộc vào mẹ. Bà là chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi, nhưng giờ đây, bà đã bị bắt giam. Tôi cảm thấy như thể bầu trời đã sụp đổ.

Tất cả những gì tôi biết làm là đưa tiền và quà cho chính quyền để đổi lấy sự giúp đỡ của họ. Kết quả là, mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Mẹ tôi đã không được thả và bất kỳ thông tin nào tôi nhận được về bà đều là tin xấu.

Mẹ tôi muốn thuê một luật sư để bào chữa cho bà, nhưng những luật sư bình thường không dám nhận vụ việc của bà ấy.

Ngay khi tôi sắp không chống cự nổi sự tuyệt vọng và bất lực, một đồng tu của mẹ tôi đã biết tin và liên lạc với tôi. Cô ấy đã khuyên nhủ tôi rất nhiều lần và nói với tôi rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu giúp mẹ tôi. Cô ấy nói rằng điều tốt nhất mà tôi có thể làm để giúp mẹ là học các bài giảng Pháp của Sư phụ.

Nhờ mẹ tôi kiên trì tu luyện, sức khỏe của bà đã được cải thiện và bà đối xử tốt với những người khác. Mọi người tại nơi bà ấy làm việc, hàng xóm và những người thân trong gia đình đều nói rằng mẹ tôi là một người lương thiện. Đó là nhờ bà đã tu luyện Đại Pháp. Đại Pháp thật toàn năng.

Với sự chỉ dẫn kiên nhẫn từ những học viên mà tôi tiếp xúc, tôi bắt đầu đọc lại Chuyển Pháp Luân, học một đến ba bài giảng một ngày. Ngoài việc học Chuyển Pháp Luân, tôi cũng đọc các bài giảng khác của Sư phụ. Tôi đã thấy và ngộ ra các Pháp lý mà trước đây luôn bị ẩn đi. Rốt cuộc thì tôi đã đi đường vòng trong tu luyện. Chính lòng từ bi của Sư phụ đã khiến các học viên tìm thấy tôi và chỉ đường giúp tôi trở lại tu luyện Đại Pháp sau khi tôi lạc lối.

Đối mặt với việc mẹ tôi bị bức hại bằng chính niệm

Sư phụ không chỉ cho tôi cơ hội quay trở lại tu luyện Đại Pháp mà còn chăm sóc tôi trên suốt đoạn đường, giúp tôi không đi sai lối, và khai ngộ cho tôi khi phải đối mặt với khảo nghiệm.

Không lâu sau khi liên lạc với người học viên kia, tôi gặp phải một tình huống tương tự như những gì cô ấy đã nói về vấn đề của mẹ tôi. Có người nói với tôi rằng tôi có thể hối lộ nhân viên trại giam để họ đối xử tốt với mẹ tôi. Nhưng người học viên đó nói: “Các vấn đề trong tu luyện không thể được giải quyết bằng cách như những gì người thường làm, càng làm như vậy, mọi thứ sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Người thân của những học viên đang bị giam giữ càng cố gắng giúp đỡ họ bằng cách của người thường ở bên ngoài, thì bên trong trại giam họ lại càng chịu khổ hơn.”

Tôi nên làm gì? Tôi nên tin những điều mà một người thường khuyên hay nên tin người học viên đó? Tôi ngộ ra rằng Đại Pháp là phi thường, các đệ tử Đại Pháp cũng phi thường. Mẹ tôi luôn được Sư phụ bảo hộ. Không ai có thể giúp bà ấy ngoại trừ Sư phụ. Sau khi hiểu ra điều này, tôi đã từ bỏ ý định dùng tiền hối lộ để giúp đỡ mẹ tôi, và sau đó không ai còn đề xuất bất kỳ cách thức thông thường nào để giúp bà nữa.

Người học viên này đã liên hệ với các học viên khác và thuê luật sư cho mẹ tôi. Sau khi mẹ tôi được chỉ định ngày xét xử, luật sư nói với tôi: “Tòa án có thể thông báo để cô nộp tiền phạt. Tôi phải nhắc cô rằng lời bào chữa của mẹ cô là bà ấy vô tội trước mọi cáo buộc. Trả tiền phạt về mặt pháp lý tương đương với một lời nhận tội. Cô phải nhớ điều này khi nghĩ về việc có nên nộp phạt hay không.”

Nếu luật sư không nói với tôi điều này, tôi sẽ không biết sự nghiêm trọng của việc đồng ý nộp phạt. Tôi ngộ ra Sư phụ đang điểm hóa cho mình, vì vậy đây cũng là một khảo nghiệm đối với tôi.

Khoản tiền phạt là 3.000 nhân dân tệ. Nếu tôi không thanh toán, thẻ ngân hàng của tôi có thể bị đóng băng. Tôi tin tưởng vào Sư phụ và sẽ không thừa nhận rằng mẹ tôi có bất kỳ tội gì — và những gì thuộc về tôi thì sẽ không mất. Tôi từ chối trả cái gọi là tiền phạt.

Mẹ tôi trở về nhà sau khi bị giam giữ bất hợp pháp trong chín tháng, và mọi thứ nhanh chóng trở lại bình thường. Tôi biết rằng đó chính là nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, và sự giúp đỡ của các đồng tu mà mẹ tôi đã được thả ra nhanh chóng như vậy.

Mẹ tôi đã về nhà, nhưng đó không phải là kết thúc. Đó chỉ là bước đầu trong đại hành trình tu luyện của tôi. Tôi nhận ra rằng mình chỉ tầm thường như một hạt bụi. Nhưng, may mắn thay, tôi là một hạt bụi trong Đại Pháp. Trong tương lai, tôi sẽ làm thật tốt trách nhiệm, sứ mệnh của mình với tư cách là một đệ tử Đại Pháp, làm tốt ba việc mà các đệ tử Đại Pháp cần làm, để sau này rời đi mà không phải hối tiếc.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/20/407806.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/11/186290.html

Đăng ngày 25-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share