Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-01-2020] Năm 1997 tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chưa kết hôn nên thường xuyên cùng với những học viên khác đến nhiều nơi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công).

Đắm mình trong Phật Pháp, tôi cảm thấy hạnh phúc tràn đầy. Tuy nhiên, sau khi cựu Chủ tịch Giang Trạch Dân phát động bức hại Pháp Luân Công vào năm 1999, nhóm chúng tôi không còn gặp nhau để học Pháp nữa.

Tôi kết hôn và bỏ tu luyện. May mắn thay, Sư phụ từ bi đã không bỏ rơi tôi, và với sự giúp đỡ của những học viên khác, năm 2005 tôi đã trở lại tu luyện.

Sau khi bắt đầu tu luyện lại, tôi đối mặt với nhiều can nhiễu. Ví dụ như, mẹ chồng tôi là người theo Thiên Chúa Giáo, và bà tin vào những hoang ngôn của tà Đảng ĐCSTQ. Kết quả là bà đã phản đối Pháp Luân Công, và chồng tôi cũng thế.

Tôi hiểu rằng trong tu luyện tôi đã rơi rớt lại phía sau và tôi cần phải nỗ lực lấy lại thời gian đã mất. Tôi cần học Pháp nhiều hơn và đối đãi với bản thân nghiêm khắc hơn theo yêu cầu của Đại Pháp. Hiện nay tôi đang tham gia vào một nhóm học Pháp hàng tuần.

Phân phát tài liệu Đại Pháp

Sau giờ làm việc, tôi phải làm việc nhà, vì thế tôi chỉ có thể phân phát tài liệu ở những ngôi làng lân cận vào đêm muộn.

Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi không sợ hãi khi đi ra ngoài vào ban đêm. Tôi rời đi sau giờ phát chính niệm nửa đêm, và khi tôi trở về nhà thì trời cũng đã gần sáng.

Ở miền quê thường xuyên có khá nhiều chó, nhưng khi tôi bắt đầu phân phát tài liệu Đại Pháp tới từng nhà thì phần lớn chúng không làm ồn–chúng chỉ tình cờ sủa vài tiếng. Tôi sẽ phát chính niệm, và chúng sẽ ngừng sủa. Có lần, tôi vừa đặt tài liệu trước cửa, tôi nghe thấy tiếng thở phì phò của một con chó to. Tôi nói, “Đừng sủa!” và nó không sủa. Tôi không còn sợ chó sủa nữa. Thỉnh thoảng khi một con chó bắt đầu sủa, tất cả những con chó khác sẽ sủa theo. Tôi nhanh chóng vừa phân phát tài liệu vừa phát chính niệm, rồi rời đi.

Có lần, sau khi tôi đặt xong tờ rơi ở ngôi nhà cuối thị trấn và quay trở lại, tôi nghe thấy tiếng người nói chuyện và họ đang tiến về phía tôi. Tôi không sợ cũng không nghĩ đến việc bỏ trốn, và đột nhiên đèn đường bị tắt.

Ngay khi tôi đến đường chính, có ai đó đang đi xe máy đến chỗ tôi và ngừng lại. Khi đó đã rất khuya, và trên đường cũng không có ai. Tôi nghĩ rằng người đó sắp đến sau lưng tôi, nhưng tôi đã bước tới chỗ anh ta trong khi vẫn phát chính niệm. Khi tôi gặp anh ấy, anh ấy hỏi đường tôi.

Một lần nữa tôi có thể cảm nhận được rằng Sư phụ đang bảo hộ tôi.

Ma nạn gia đình không ngăn cản được tôi tu luyện

Khi đó, chúng tôi sống trong ngôi nhà ở giữa sân, mỗi khi tôi mở cửa thì rất ồn.

Mỗi khi tôi đi ra ngoài, mẹ chồng tôi có thể nghe thấy. Bởi vì bà không muốn tôi ra ngoài nên bà đã khóa trái cửa từ bên trong. Khi tôi trở về, tôi nhận ra rằng tôi không thể vào nhà được, nhưng tôi không muốn gõ cửa nhà và làm phiền hàng xóm. Trước nhà tôi là đường lớn và cũng thật là khó coi nếu tôi ngồi ở đó và chờ cho đến sáng.

Tôi vừa bước đi thì đột nhiên nghĩ ra, “Tôi đang làm một việc chân chính nhất. Tôi nên đường đường chính chính vào nhà– người nhà phải mở cửa cho tôi.” Ngay khi tôi gõ cửa thì chồng tôi đã mở cửa cho tôi vào. Ông ấy hỏi có phải tôi ra ngoài phát tài liệu không, và tôi bảo rằng ông ấy không cần phải lo lắng về việc đó. Từ đó trở đi khi tôi ra ngoài, ông ấy không còn căn vặn tôi nữa.

Năm 2011, sau khi chúng tôi ly hôn, tôi bắt đầu phân phát tài liệu ở những khu nhà gần đó. Mỗi lần đi đến đó, tôi đã phân phát cho nhiều tòa nhà.

Khi những học viên khác đang phát đĩa DVD giảng chân tướng, tôi bắt đầu phân phát tận tay từng người. Tôi cũng giảng chân tướng qua điện thoại, và thỉnh thoảng tôi cùng với những học viên đi đến chợ để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và giúp mọi người thoái ĐCSTQ.

Thể hiện vẻ đẹp của Đại Pháp

Tôi bị bắt và bị tạm giam hai lần vì giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng đã gửi đơn kiện Giang Trạch Dân, vì thế mà tôi cũng đã bị bắt và bị tạm giam.

Sau khi có bước đột phá dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã được thả. Hồi tưởng lại tôi đã tìm ra chỗ thiếu sót của mình.

Đó là do tôi đã không học Pháp đủ, thiếu chính niệm và ôm giữ chấp trước làm việc mà không chú ý đến an toàn.

Khi tôi bị tạm giam, chồng tôi chịu áp lực rất lớn. Khi ông ấy yêu cầu tôi từ bỏ tu luyện, tôi đã nói rằng tôi thà chết còn hơn. Khi ông ấy ngoại tình năm 2011, tôi cũng không tranh cãi với ông ấy hay đánh lộn với người phụ nữ kia. Tôi chỉ yêu cầu ông ấy nghĩ đến con trai của chúng tôi và bố mẹ của ông ấy.

Ông ấy đã nhất quyết ly hôn vì người phụ nữ kia đã có thai và cô ấy đã ly hôn với chồng. Không lâu sau đó, chồng tôi lại đề nghị tôi ly hôn, và tôi đồng ý, nhưng tôi giữ quyền nuôi con. Chồng cũ trợ cấp cho con 600 Tệ một tháng. Chúng tôi nhanh chóng tiến hành thủ tục ly hôn.

Mẹ chồng tôi khóc khi nghe tin. Tôi hứa sẽ chăm sóc bà như trước. Hàng xóm của bà và mọi người ở khu vực tôi sống tất cả đều tôn trọng tôi. Thông qua lời nói và hành động của bản thân tôi đã cho mọi người thấy được sự mỹ diệu của Đại Pháp.

Sau khi ly hôn, tôi tìm được công việc quản gia. Tôi có thể học Pháp vào lúc nghỉ giữa giờ và in tài liệu thông tin Đại Pháp vào ban đêm.

Đang làm một việc chân chính nhất

Mỗi khi được nghỉ vào cuối tuần, tôi sẽ tham gia với nhóm học Pháp của chúng tôi. Chúng tôi gặp nhau tại nhà của một học viên lâu năm thuê. Ba năm trước, học viên đó chuyển đi và chúng tôi mất điểm học Pháp. Tôi nghĩ, “Nếu chúng tôi không có nhóm học, làm sao chúng tôi có thể hình thành chỉnh thể đây?”

Vì thế mà tôi đã mời học viên đến nhà tôi học Pháp. Lúc đó, tôi phải chịu nhiều áp lực cộng thêm tâm hoảng sợ vì bị bắt ba lần. Nếu có nhiều người tới lui có lẽ cũng không an toàn. Tôi cũng sợ hàng xóm có thể mách lẻo khi họ thấy quá nhiều khách đến nhà tôi.

Rồi tôi nghĩ, “Nếu những gì tôi làm là đúng thì tôi không nên sợ hãi. Và có Sư phụ từ bi bên cạnh thì tôi còn sợ gì? Những gì tôi đang làm là điều chân chính nhất và bất kỳ ai đến nhà tôi cũng đều vì lý do chân chính nhất. Tôi nên tu khứ tất cả chấp trước để hòa nhập vào chỉnh thể.”

Vì thế mà mọi người có thể đến học như thường lệ, tôi giao chìa khóa nhà cho một học viên lâu năm để anh ấy có thể mở cửa cho mọi người vào khi tôi đi vắng.

Tôi nghĩ, “Thưa Sư phụ, là học viên, chúng con cần có những thứ tốt. Chúng con cần có đủ thời gian để làm ba việc. Tài chính cũng không nên là vấn đề chủ yếu, và chúng con nên có ngày nghỉ. Sư phụ, xin hãy giúp đệ tử của Ngài tìm được công việc tốt.” Chẳng bao lâu sau, điều đó đã đến. Công việc mới của tôi cơ bản tương tự như công việc cũ nhưng thời gian làm việc ít hơn, có được 4 ngày nghỉ trong tháng và lương cao hơn.

Đầu năm ngoái, một vài người trong chúng tôi quyết định tận dụng một ngày nghỉ mỗi tuần để phát chính niệm đến đồn cảnh sát, viện kiểm sát và Phòng 610 địa phương vào buổi sáng, còn buổi chiều dành cho học Pháp nhóm.

Tuy nhiên, tôi cũng có nhiều việc làm chưa tốt, đặc biệt là giai đoạn sau khi tôi được thả ra từ trại tạm giam. Tôi trở nên ngại ngùng khi giảng chân tướng cho người quen về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi vẫn còn nhiều chấp trước, chẳng hạn như tâm hiển thị, tâm tật đố, sắc dục và chấp vào lợi ích. Tôi cũng gặp khó khăn trong tu khẩu.

Tôi sẽ tu luyện tinh tấn hơn và làm ba việc tốt hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/20/399196.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/12/185850.html

Đăng ngày 31-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share