Bài viết của Nạp Lan, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở vùng Đông Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-03-2021] Tháng 4 năm 1999, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng mẹ tôi. Vào tháng 12 năm 2000, chúng tôi đã đến Quảng trường Thiên An Môn để thỉnh nguyện công lý cho Đại Pháp và dũng cảm lên tiếng bảo vệ môn tu luyện tinh thần vĩ đại này. Sau khi mẹ tôi bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) giam giữ và bức hại phải rời nhà, tôi dần gác lại việc tu luyện và mê lạc trong thế giới trần tục. Tôi đã lạc lối suốt hơn 10 năm.

Trở lại với Đại Pháp

Năm 2016, để kết hôn với bạn trai vào thời điểm đó, tôi đã từ bỏ công việc lương cao ở miền nam Trung Quốc và trở về miền bắc Trung Quốc tìm việc. Nhưng tôi đã nhiều lần vấp phải rào cản trong quá trình tìm việc và không vượt qua được kỳ thi cho nhiều vị trí công việc. Ngay cả những cơ sở giáo dục không đáng để mắt đến cũng không muốn tôi.

Trong khi chịu áp lực thất nghiệp, tôi cũng phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng tinh thần. Bạn trai của tôi là người vô cùng vô tâm. Anh ấy không hiểu lắm về hoàn cảnh của tôi và thậm chí còn bài xích tôi, nghĩ rằng tôi sẽ trở thành một người đáng xấu hổ nếu thậm chí không thể tìm được một công việc tử tế. Anh ấy không quan tâm đến việc tôi đã từ bỏ nhiều thứ như thế nào để được ở bên anh ấy.

Trong thời gian đó, tôi gặp “hết bất hạnh này đến bất hạnh khác”. Tôi nản lòng và dần trở nên chán nản. Cuối cùng, tôi tự thu mình lại và chia tay bạn trai. Tôi ở nhà một mình và bệnh trầm cảm của tôi ngày càng nghiêm trọng hơn. Tôi hoặc ngủ cả ngày mà không ăn uống gì hoặc ăn quá no. Tôi uất ức và chửi bới cả ngày. Tư tưởng của tôi tràn ngập những ý nghĩ xấu. Hết lần này đến lần khác, tôi suy sụp và khóc hết nước mắt, tôi đập và cấu véo mình điên cuồng. Sau đó, tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bố mẹ. Tôi không nói chuyện được với ai và không ra ngoài. Tôi hoàn toàn khép kín bản thân. Điều tôi nghĩ đến hầu như mỗi ngày là làm sao để tôi có thể chết một cách dễ dàng. Nếu không học Đại Pháp khi còn trẻ và biết rằng tự tử là phạm tội, có lẽ tôi đã nhảy lầu từ lâu rồi.

Khi đó, tôi mới 26 tuổi, nhưng tóc đã bạc nhiều. Mặt tôi tái mét và đôi mắt đờ đẫn. Tôi rất yếu. Mẹ tôi cảm nhận được nỗi đau của tôi và cố gắng liên lạc với tôi nhiều lần. Bà cố gắng nhắc tôi hướng nội để tìm xem trước đây tôi có thể đã làm sai điều gì. Tôi nhận ra rằng, khi sắp tốt nghiệp, tôi muốn làm việc trong một trường đại học. Vì vậy, bị bạn trai xúi giục, tôi đã nộp đơn xin gia nhập ĐCSTQ trái với mong muốn của mình. Cuối cùng, tôi đã không nhận được công việc và vận rủi đeo bám tôi kể từ đó. Nhận ra sai lầm nghiêm trọng này, tôi đã đăng tuyên bố thoái ĐCSTQ lên trang web Epoch Times (Đại Kỷ Nguyên).

Không lâu sau, tôi trúng tuyển vào hội đồng giáo viên địa phương và bắt đầu sự nghiệp của mình với vai trò là giáo viên. Trong thời gian chờ đợi, tôi đã nghĩ về việc trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mình. Khi lại cầm cuốn sách Đại Pháp trên tay, tôi đã rơi nước mắt. Tôi đọc cuốn sách thành tiếng, trong lòng vui mừng khôn tả. Tôi cảm thấy mây mù bao phủ trong tim mình nhanh chóng được xua tan.

Không lâu sau, tôi phục hồi và tràn đầy sinh lực. Tôi mỉm cười trở lại. Khi bạn bè thấy tôi cười, họ đã rất ngạc nhiên trước những thay đổi mà họ thấy. Trong sâu thẳm, tôi biết rằng đây chính là sức mạnh của Đại Pháp.

Được Sư phụ bảo hộ, tôi đã sống sót sau một vụ tai nạn cận tử

Một đêm, sau khi quay lại tu luyện chưa đầy nửa tháng, tôi đạp xe về nhà. Đường phố rất rộng rãi, tôi phóng nhanh về phía bên phải. Đột nhiên, một chiếc ô-tô lao đến từ phía sau tôi. Nó lao ra khỏi đường cao tốc và ép sang làn đường dành cho xe đạp ở bên phải. Chiếc xe tông vào ghi đông và bàn đạp bên trái của tôi. Tôi có thể nghe thấy âm thanh chói tai của ghi đông xe và bàn đạp cọ xát vào mặt kim loại của xe ô-tô. Phanh tay lái bên trái của tôi cũng bị bóp và kẹp ngón tay của tôi.

Người phụ nữ ngồi trên xe ô-tô la hét. Có hai cha con bên lề đường giật mình lùi lại. Ngay lúc đó, tôi vẫn giữ vững được tay lái khi bị ô-tô kéo đi một đoạn đường dài cho đến khi tài xế giảm tốc độ. Khi tôi vừa dừng xe bên đường và chạm đất bằng hai chân, chiếc xe ô-tô lập tức tăng tốc và rời khỏi hiện trường.

Rõ ràng, người tài xế đã say xỉn, nếu không, sao anh ta có thể điều khiển xe như vậy. Chiếc xe của anh bị xước một vết dài và anh ta bỏ chạy bất chấp. Tôi dừng lại tại chỗ và xoa xoa bàn tay trái đã bị phanh xe đạp đè nặng. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Nếu không có Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) bảo hộ, thì tai nạn có thể nguy hiểm đến mức nào! Với tốc độ mà chiếc xe này đang di chuyển, tôi rất có thể bị đẩy ra lề đường. Chính Sư phụ từ bi đã bảo hộ tôi! Con xin cảm tạ Sư phụ!

Loại bỏ tâm đố kỵ và đề cao tâm tính

Tôi và đồng nghiệp của mình, cô Tịnh, đều là những giáo viên trẻ bắt đầu công việc tại cùng một trường. Ngoài ra, chúng tôi dạy cùng một môn trong cùng một lớp. Vì vậy, chúng tôi có rất nhiều điểm chung và rất hợp nhau.

Tuy nhiên, sau một thời gian, do học vấn của tôi cao hơn và năng lực vượt trội nên kết quả giảng dạy của tôi luôn thuộc loại xuất sắc nhất và giành nhiều danh hiệu cao. Đồng nghiệp của tôi bắt đầu đố kỵ và ngầm trút sự bất bình của cô ấy với tôi. Có một sự kiện ở trường cần có hai người làm chủ trì. Trong trường hợp bình thường, nhà trường sẽ để các giáo viên trẻ người Trung Quốc chủ trì. Lúc đó chỉ có hai người chúng tôi. Cô Tịnh đảm nhiệm một vị trí, nhưng cô lại tìm một giáo viên người Anh sau lưng tôi để làm việc cùng cô ấy, vì sợ tôi sẽ cướp mất “ánh đèn sân khấu” của cô. Tôi hiểu điều đó trong lòng, nên đã cho qua.

Chẳng bao lâu sau, một giáo viên trong văn phòng bị báo cáo về việc đứng lớp dạy thêm, và mọi lời chỉ trích đều nhắm vào cô ấy. Một số giáo viên nói với tôi một cách tự tin rằng cô Tịnh là người hay đưa chuyện và bảo tôi phải cẩn thận. Trình báo người khác không mang lại lợi ích gì cho cô ấy. Tại sao cô ấy phải làm vậy? Tôi hy vọng từ tận đáy lòng rằng Tịnh không phải là người như vậy. Vì vậy, trong thời gian đó, tôi vẫn đối xử tốt với cô ấy như trước đây.

Sau đó, cô được chuyển sang một lớp khác. Cô được quản lý chú ý và được thăng chức lên một vị trí quan trọng. Có người nói với tôi rằng cô Tịnh đã sử dụng những phương pháp không phù hợp để đạt được sự thăng tiến này và năng lực của cô ấy không thể sánh được với tôi. Nếu không trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có thể đã trở nên tức giận và ghen tị. Có lẽ tôi thậm chí đã sử dụng ảnh hưởng của gia đình mình để trấn áp Tịnh. Nhưng bây giờ, tôi mừng cho cô ấy. Tôi hiểu rằng đây là một khảo nghiệm đối với tôi và là cơ hội để buông bỏ tâm đố kỵ và định hình tính cách của tôi.

Khi tiếp tục tu luyện, tôi nhận thấy mình vẫn còn có nhiều chấp trước, chẳng hạn như lười biếng, hư vinh, chỉ trích người khác và sợ mất mặt. Đây là những tâm mà tôi cần tu bỏ trong tương lai. Chỉ qua việc không ngừng học Pháp, lĩnh hội các Pháp lý của Sư phụ và không ngừng đề cao bản thân, tôi mới có thể đề cao và trở thành một học viên đủ tiêu chuẩn.

Bởi vì tôi chỉ mới quay lại tu luyện một thời gian nhắn, nên tôi chỉ mới có nhận thức Pháp rất hữu hạn, nếu có bất kỳ điều gì không phù hợp, xin hãy từ bi chỉ ra cho tôi.

Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi và cứu độ của Ngài!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/5/419190.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/11/191820.html

Đăng ngày 22-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share